Trong siêu thị ồn ào náo nhiệt, một nhóm khách hàng không hẹn mà cùng dừng việc mua sắm, ngạc nhiên nhìn một cô gái đẩy xe đồ chất cao như núi. Cô gái tầm khoảng 20 tuổi, lớn lên rất xinh đẹp, trên người mặc một bộ đồ thể dục màu xanh, tóc dài được buộc đuôi ngựa gọn gàng ở phía sau. Hai cánh tay gầy yếu khẳng khiu, nhìn qua chỉ cần một chút lực là có thể bẻ gãy. Xe đẩy ở phía trước còn cao hơn cô cả một cái đầu. Bánh quy, mì gói, đồ uống các loại! siêu thị bán đồ ăn gì, cơ bản cô đều sẽ mua hết, tóm lại không thiếu thứ nào. Cô gái chú ý thấy ánh mắt của mọi người, ngượng ngùng cười đáp: ”Thật ngại quá, trong nhà tôi có nhiều người, sức ăn cũng lớn, ha ha, phiền mọi người nhường đường một chút. ”Cả đám vội vàng chừa ra một con đường ở giữa, cô đem xe đẩy đến quầy thu ngân gần đó, chỉ thấy ở quầy cũng đang chất từng đống thức ăn mà trước đó cô đã mua. Điều này khiến mọi người càng thêm giật mình. Trong nhà cô ấy nhiều người đến mức nào? Mà có thể một lần mua nhiều đồ như vậy?Nhưng cô…
Chương 27: 27: Xấu Hổ
Cá Mặn Xuyên Vào Truyện Mạt ThếTác giả: Nãi Hương Vị ĐátTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Mạt Thế, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTrong siêu thị ồn ào náo nhiệt, một nhóm khách hàng không hẹn mà cùng dừng việc mua sắm, ngạc nhiên nhìn một cô gái đẩy xe đồ chất cao như núi. Cô gái tầm khoảng 20 tuổi, lớn lên rất xinh đẹp, trên người mặc một bộ đồ thể dục màu xanh, tóc dài được buộc đuôi ngựa gọn gàng ở phía sau. Hai cánh tay gầy yếu khẳng khiu, nhìn qua chỉ cần một chút lực là có thể bẻ gãy. Xe đẩy ở phía trước còn cao hơn cô cả một cái đầu. Bánh quy, mì gói, đồ uống các loại! siêu thị bán đồ ăn gì, cơ bản cô đều sẽ mua hết, tóm lại không thiếu thứ nào. Cô gái chú ý thấy ánh mắt của mọi người, ngượng ngùng cười đáp: ”Thật ngại quá, trong nhà tôi có nhiều người, sức ăn cũng lớn, ha ha, phiền mọi người nhường đường một chút. ”Cả đám vội vàng chừa ra một con đường ở giữa, cô đem xe đẩy đến quầy thu ngân gần đó, chỉ thấy ở quầy cũng đang chất từng đống thức ăn mà trước đó cô đã mua. Điều này khiến mọi người càng thêm giật mình. Trong nhà cô ấy nhiều người đến mức nào? Mà có thể một lần mua nhiều đồ như vậy?Nhưng cô… Trước thái độ nghi ngờ của Giang Diệu Diệu, Lục Khải Minh vẫn từ tốn nói tiếp: "Khi đó, sẽ chỉ có hơn hai trăm kẻ lang thang trong khu vực này.Chỉ cần chúng ta đủ nhanh và sử dụng những thứ khác để thu hút sự chú ý của chúng, chúng ta có thể rời khỏi tiểu khu.Cô có biết ở gần đây có cửa hàng hay siêu thị nào gần nhất không? ""Có một cửa hàng tiện lợi ở cổng của tiểu khu.""Được, đi đến đó."“Chờ đã!” Giang Diệu Diệu vội vàng hỏi, “Anh nói chúng ta cần phải đủ nhanh.Chúng ta là một người hai chân, làm sao có thể nhanh hơn bọn nó được?"Lục Khải Minh đẩy cô ra cửa sổ rồi chỉ ra ngoài."Cô xem."Ngoài sân, một chiếc xe thể thao màu trắng còn nguyên vẹn đang đậu ở trước sân với tư thế rất ấn tượng.Giang Diệu Diệu: "...!Tôi đã sống một hai tháng rồi, chưa nhìn thấy một chiếc xe hơi ở đó bao giờ!"Lục Khải Minh thản nhiên đáp: "Mọi người luôn chú ý đến những gì họ muốn chú ý.Nó đã luôn ở đó, nhưng cô đã bỏ qua nó.""Không thể nào!""Tôi có bao nhiêu nốt ruồi trên mặt?""..." Giang Diệu Diệu kiễng chân nhìn.“Không có nốt ruồi nào cả.” Lục Khải Minh nói: “Cô không thể nhận thấy hết tất cả các chi tiết nếu cô nhìn thấy nó hàng ngày, chứ đừng nói đến chiếc xe đậu ngoài sân”.Giang Diệu Diệu bị anh thuyết phục, lại nghĩ ra một câu hỏi khác."Anh định dùng cách gì để thu hút sự chú ý của chúng?"Lục Khải Minh nói đợi một lúc rồi bước vào phòng tắm, lát sau anh đi ra với một vài túi rác màu đen.Túi rác tương đối mỏng, Giang Diệu Diệu chỉ nhìn thoáng qua đã biết bên trong có thứ gì, suýt nữa thì nôn ra ngoài."Anh là đồ b**n th**!"Cô đã nói làm thế nào mà đống BVS đã dùng lại biến mất được, thì ra...Lục Khải Minh chẳng để ý gì."Zombie có khứu giác nhạy bén và rất quen thuộc với mùi máu người.Một khi ngửi thấy mùi này, chúng sẽ tập trung lại.Chúng ta chỉ cần sử dụng điều này để đánh lạc hướng chúng, nhanh chóng quay trở lại và bổ sung nguồn lương thực là được."Giang Diệu Diệu vẫn cảm thấy ghê ghê, nhưng cuối cùng vẫn chấp nhận một cách bất lực.Thu hút zombie bằng máu kinh nguyệt, chuyện này làm cô có cảm giác xấu hổ như cởi truồng chạy ra ngoài vậy.Lục Khải Minh thản nhiên nói: "Tôi nhớ rằng có rất nhiều thức ăn ngon trong cửa hàng tiện lợi, khoai tây chiên, sợi cay, sô cô la và cả cơm tự sôi.Nhân tiện, cơm tự sôi có hương vị của thịt lợn kho, cô có muốn ăn không? Thịt lợn kho đó?".
Trước thái độ nghi ngờ của Giang Diệu Diệu, Lục Khải Minh vẫn từ tốn nói tiếp: "Khi đó, sẽ chỉ có hơn hai trăm kẻ lang thang trong khu vực này.
Chỉ cần chúng ta đủ nhanh và sử dụng những thứ khác để thu hút sự chú ý của chúng, chúng ta có thể rời khỏi tiểu khu.
Cô có biết ở gần đây có cửa hàng hay siêu thị nào gần nhất không? ""Có một cửa hàng tiện lợi ở cổng của tiểu khu.""Được, đi đến đó."“Chờ đã!” Giang Diệu Diệu vội vàng hỏi, “Anh nói chúng ta cần phải đủ nhanh.
Chúng ta là một người hai chân, làm sao có thể nhanh hơn bọn nó được?"Lục Khải Minh đẩy cô ra cửa sổ rồi chỉ ra ngoài."Cô xem."Ngoài sân, một chiếc xe thể thao màu trắng còn nguyên vẹn đang đậu ở trước sân với tư thế rất ấn tượng.Giang Diệu Diệu: "...!Tôi đã sống một hai tháng rồi, chưa nhìn thấy một chiếc xe hơi ở đó bao giờ!"Lục Khải Minh thản nhiên đáp: "Mọi người luôn chú ý đến những gì họ muốn chú ý.
Nó đã luôn ở đó, nhưng cô đã bỏ qua nó.""Không thể nào!""Tôi có bao nhiêu nốt ruồi trên mặt?""..." Giang Diệu Diệu kiễng chân nhìn.“Không có nốt ruồi nào cả.” Lục Khải Minh nói: “Cô không thể nhận thấy hết tất cả các chi tiết nếu cô nhìn thấy nó hàng ngày, chứ đừng nói đến chiếc xe đậu ngoài sân”.Giang Diệu Diệu bị anh thuyết phục, lại nghĩ ra một câu hỏi khác."Anh định dùng cách gì để thu hút sự chú ý của chúng?"Lục Khải Minh nói đợi một lúc rồi bước vào phòng tắm, lát sau anh đi ra với một vài túi rác màu đen.Túi rác tương đối mỏng, Giang Diệu Diệu chỉ nhìn thoáng qua đã biết bên trong có thứ gì, suýt nữa thì nôn ra ngoài."Anh là đồ b**n th**!"Cô đã nói làm thế nào mà đống BVS đã dùng lại biến mất được, thì ra...Lục Khải Minh chẳng để ý gì."Zombie có khứu giác nhạy bén và rất quen thuộc với mùi máu người.
Một khi ngửi thấy mùi này, chúng sẽ tập trung lại.
Chúng ta chỉ cần sử dụng điều này để đánh lạc hướng chúng, nhanh chóng quay trở lại và bổ sung nguồn lương thực là được."Giang Diệu Diệu vẫn cảm thấy ghê ghê, nhưng cuối cùng vẫn chấp nhận một cách bất lực.Thu hút zombie bằng máu kinh nguyệt, chuyện này làm cô có cảm giác xấu hổ như cởi truồng chạy ra ngoài vậy.Lục Khải Minh thản nhiên nói: "Tôi nhớ rằng có rất nhiều thức ăn ngon trong cửa hàng tiện lợi, khoai tây chiên, sợi cay, sô cô la và cả cơm tự sôi.
Nhân tiện, cơm tự sôi có hương vị của thịt lợn kho, cô có muốn ăn không? Thịt lợn kho đó?".
Cá Mặn Xuyên Vào Truyện Mạt ThếTác giả: Nãi Hương Vị ĐátTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Mạt Thế, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTrong siêu thị ồn ào náo nhiệt, một nhóm khách hàng không hẹn mà cùng dừng việc mua sắm, ngạc nhiên nhìn một cô gái đẩy xe đồ chất cao như núi. Cô gái tầm khoảng 20 tuổi, lớn lên rất xinh đẹp, trên người mặc một bộ đồ thể dục màu xanh, tóc dài được buộc đuôi ngựa gọn gàng ở phía sau. Hai cánh tay gầy yếu khẳng khiu, nhìn qua chỉ cần một chút lực là có thể bẻ gãy. Xe đẩy ở phía trước còn cao hơn cô cả một cái đầu. Bánh quy, mì gói, đồ uống các loại! siêu thị bán đồ ăn gì, cơ bản cô đều sẽ mua hết, tóm lại không thiếu thứ nào. Cô gái chú ý thấy ánh mắt của mọi người, ngượng ngùng cười đáp: ”Thật ngại quá, trong nhà tôi có nhiều người, sức ăn cũng lớn, ha ha, phiền mọi người nhường đường một chút. ”Cả đám vội vàng chừa ra một con đường ở giữa, cô đem xe đẩy đến quầy thu ngân gần đó, chỉ thấy ở quầy cũng đang chất từng đống thức ăn mà trước đó cô đã mua. Điều này khiến mọi người càng thêm giật mình. Trong nhà cô ấy nhiều người đến mức nào? Mà có thể một lần mua nhiều đồ như vậy?Nhưng cô… Trước thái độ nghi ngờ của Giang Diệu Diệu, Lục Khải Minh vẫn từ tốn nói tiếp: "Khi đó, sẽ chỉ có hơn hai trăm kẻ lang thang trong khu vực này.Chỉ cần chúng ta đủ nhanh và sử dụng những thứ khác để thu hút sự chú ý của chúng, chúng ta có thể rời khỏi tiểu khu.Cô có biết ở gần đây có cửa hàng hay siêu thị nào gần nhất không? ""Có một cửa hàng tiện lợi ở cổng của tiểu khu.""Được, đi đến đó."“Chờ đã!” Giang Diệu Diệu vội vàng hỏi, “Anh nói chúng ta cần phải đủ nhanh.Chúng ta là một người hai chân, làm sao có thể nhanh hơn bọn nó được?"Lục Khải Minh đẩy cô ra cửa sổ rồi chỉ ra ngoài."Cô xem."Ngoài sân, một chiếc xe thể thao màu trắng còn nguyên vẹn đang đậu ở trước sân với tư thế rất ấn tượng.Giang Diệu Diệu: "...!Tôi đã sống một hai tháng rồi, chưa nhìn thấy một chiếc xe hơi ở đó bao giờ!"Lục Khải Minh thản nhiên đáp: "Mọi người luôn chú ý đến những gì họ muốn chú ý.Nó đã luôn ở đó, nhưng cô đã bỏ qua nó.""Không thể nào!""Tôi có bao nhiêu nốt ruồi trên mặt?""..." Giang Diệu Diệu kiễng chân nhìn.“Không có nốt ruồi nào cả.” Lục Khải Minh nói: “Cô không thể nhận thấy hết tất cả các chi tiết nếu cô nhìn thấy nó hàng ngày, chứ đừng nói đến chiếc xe đậu ngoài sân”.Giang Diệu Diệu bị anh thuyết phục, lại nghĩ ra một câu hỏi khác."Anh định dùng cách gì để thu hút sự chú ý của chúng?"Lục Khải Minh nói đợi một lúc rồi bước vào phòng tắm, lát sau anh đi ra với một vài túi rác màu đen.Túi rác tương đối mỏng, Giang Diệu Diệu chỉ nhìn thoáng qua đã biết bên trong có thứ gì, suýt nữa thì nôn ra ngoài."Anh là đồ b**n th**!"Cô đã nói làm thế nào mà đống BVS đã dùng lại biến mất được, thì ra...Lục Khải Minh chẳng để ý gì."Zombie có khứu giác nhạy bén và rất quen thuộc với mùi máu người.Một khi ngửi thấy mùi này, chúng sẽ tập trung lại.Chúng ta chỉ cần sử dụng điều này để đánh lạc hướng chúng, nhanh chóng quay trở lại và bổ sung nguồn lương thực là được."Giang Diệu Diệu vẫn cảm thấy ghê ghê, nhưng cuối cùng vẫn chấp nhận một cách bất lực.Thu hút zombie bằng máu kinh nguyệt, chuyện này làm cô có cảm giác xấu hổ như cởi truồng chạy ra ngoài vậy.Lục Khải Minh thản nhiên nói: "Tôi nhớ rằng có rất nhiều thức ăn ngon trong cửa hàng tiện lợi, khoai tây chiên, sợi cay, sô cô la và cả cơm tự sôi.Nhân tiện, cơm tự sôi có hương vị của thịt lợn kho, cô có muốn ăn không? Thịt lợn kho đó?".