Lời người dịchCuốn sách này được chia làm ba phần(sau đó ra thêm các tập tiếp), phần một của cư sĩ Quả Khanh, phần hai là câu chuyện của nhiều tác giả trên nhiều nước(đích thân mục kích hoặc nghe kể) đã viết ra và gởi đến Hội Đạo Đức Trung Hoa. Phần ba là chuyện do ký giả trực tiếp phỏng vấn hay nghe kể lại mà viết raTôi đã cất công săn lùng trong rừng hồi ký nguyên tác Hán tự mênh mông để tìm những câu chuyện hay và hữu ích; sau đó chắt lọc; tuyển lựa, rồi dịch ra để chia sẻ cùng bạn đọc. Quý vị có quyền tin hoặc không. Nhưng tập sách này không đơn thuần là chuyện đọc “để mua vui một vài trống canh” mà mang theo cả tấm lòng yêu thương nhân gian của người viết lẫn người dịch.Trong thời buổi ngày nay, đọc một tờ báo, lên một trang net, chúng ta thấy tội ác dẫy đầy, tàn nhẫn, kinh hãi đến mức báo động. Tất cả đều do con người không tin nhân quả. Vì không tin nên không biết sợ nên chẳng cẩn trọng giữ gìn. Đến nỗi một nhà nghiên cứu giáo dục đã phải than rằng: Đây là thời “cái ác lên ngôi…

Chương 36: Không Nên Mặc Tình Làm Hại Cây Cỏ

Báo Ứng Hiện ĐờiTác giả: Cư sĩ Quả KhanhTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Lịch Sử, Truyện Mạt Thế, Truyện Xuyên KhôngLời người dịchCuốn sách này được chia làm ba phần(sau đó ra thêm các tập tiếp), phần một của cư sĩ Quả Khanh, phần hai là câu chuyện của nhiều tác giả trên nhiều nước(đích thân mục kích hoặc nghe kể) đã viết ra và gởi đến Hội Đạo Đức Trung Hoa. Phần ba là chuyện do ký giả trực tiếp phỏng vấn hay nghe kể lại mà viết raTôi đã cất công săn lùng trong rừng hồi ký nguyên tác Hán tự mênh mông để tìm những câu chuyện hay và hữu ích; sau đó chắt lọc; tuyển lựa, rồi dịch ra để chia sẻ cùng bạn đọc. Quý vị có quyền tin hoặc không. Nhưng tập sách này không đơn thuần là chuyện đọc “để mua vui một vài trống canh” mà mang theo cả tấm lòng yêu thương nhân gian của người viết lẫn người dịch.Trong thời buổi ngày nay, đọc một tờ báo, lên một trang net, chúng ta thấy tội ác dẫy đầy, tàn nhẫn, kinh hãi đến mức báo động. Tất cả đều do con người không tin nhân quả. Vì không tin nên không biết sợ nên chẳng cẩn trọng giữ gìn. Đến nỗi một nhà nghiên cứu giáo dục đã phải than rằng: Đây là thời “cái ác lên ngôi… KHÔNG NÊN MẶC TÌNH LÀM HẠI CÂY CỎMột ngày vào năm 1993, một nông dân tên Thi khoảng 33 tuổi, đến ngôi chùa lớn ở làng quê xin gặp Hòa thượng Diệu Pháp.Hai năm trước, nơi vách thực quản ông Thi mọc một ung bướu lành tính.Khi phẫu thuật, bác sĩ đã cắt bỏ một đoạn thực quản và cho may lại nối với bên trên rồi.Nhưng chẳng bao lâu chỗ cắt tuy đã lành, song bên trong thực đạo (nơi tiếp giáp với vòm miệng) chẳng biết vì sao lại mọc ra một mầm thịt tròn ngăn cản thức ăn, khiến ông nuốt gì cũng bị nghẹn, khó khăn.Mặc dù không đau, nhưng bịnh nhân phải ăn từng chút, từng chút một mới được.Được một năm thì ông Thi phải nhập viện phẫu thuật.Nào ngờ sáu tháng sau, mầm thịt lại mọc ra tiếp, không thể phẫu thuật nữa.Bởi chẳng rõ nguyên nhân vì sao bướu thịt cứ mọc mãi.ông Thi vì bịnh này mà hết sức thống khổ, mỗi lần dùng bữa giống như thọ cực hình vậy.May gặp ông bạn họ Chương, nhân vật chính trong câu chuyện “Gà Trống Lông Vàng” giới thiêu nên ông mạo muội tìm đến, cầu Hòa thượng chí giúp cho.Hòa thượng hỏi:– Ông có chặt qua một cây nhỏ nào không? Đại khái thân to cỡ cái chày? (Hòa thượng dùng tay diễn tả)…Nông dân nhớ lại, đáp:– Dạ con chỉ đốn có một lần, cây náy mọc tại bãi đất trống trước cổng nhà con, nó mọc độ hơn một năm, sau đó bị con dùng rìu chặt đi.Hiện giờ cái rìu vẫn còn, nhưng… lẽ nào do chặt cái cây nhỏ đó mà con bị ung bướu thực quản sao ạ?Việc này quá lạ, ngoài sức tưởng nên bịnh nhân rất hoài nghi.Cho dù thắc mắc lấm nhưng ông Thi không thể không tin.Bởi chuyện chặt cây xảy ra đã rất lâu (từ mười mấy năm về trước), nhưng vì sao Hòa thượng xa lạ này lại có thể biết rõ vanh vách như thế?Hòa thượng khai thị:– Cây cối sinh trên đời là tạo phúc cho nhân loại.Chẳng hạn như các việc xây chùa, dựng nhà, bắc cầu… nghĩa là có tạo dựng chi đa phần đều nhờ đến nó.Trong “Kinh Địa Tạng” từng kể rất rõ: “Sơn có sơn thần, địa có địa thần, thủy có thủy thần”, như vậy thảo mộc vẫn có linh thần gá nương vào tu hành.Cho nên trong lúc cây chưa trưởng thành không nên tùy tiện chặt bỏ.Thứ nhất: làm lãng phí tài nguyên, Thứ hai: làm thương hại thọ thần gá nương khiến họ có thể ôm hận, hành ông mắc bịnh để trả quả.Từ nay về sau ông khống nên mặc tình làm thương hại cây cối, hoa cỏ… cho dù có phải phát trừ cỏ hoang thì cũng phải vì nó niệm mấy câu Phật rồi mới chặt gốc dẹp trừ (bởi vì ở nơi gốc cỏ, cũng có nhiều sinh mệnh tồn tại).Ông phải biết là các vị tu hành thời xưa mỗi khi muốn chặt cây cối trưởng thành, cũng phải lên tiếng thông báo xin thỉnh thọ thần dời nhà.Hơn nữa, ông nên phát tâm ăn chay, phải vì cây nhỏ đã chặt kia mà tụng ba bộ “Kinh Địa Tang” thì ung bướu nơi thực quản sẽ dần dần tiêu trừ.Ông có tin hay không vậy?– Dạ có! Con đến đâu để mua “Kinh Địa Tạng” về tụng đây ạ?– Tới phòng kinh sách phổ thông của chùa mà thỉnh.– Dạ cám ơn sư phụ!.

KHÔNG NÊN MẶC TÌNH LÀM HẠI CÂY CỎMột ngày vào năm 1993, một nông dân tên Thi khoảng 33 tuổi, đến ngôi chùa lớn ở làng quê xin gặp Hòa thượng Diệu Pháp.Hai năm trước, nơi vách thực quản ông Thi mọc một ung bướu lành tính.

Khi phẫu thuật, bác sĩ đã cắt bỏ một đoạn thực quản và cho may lại nối với bên trên rồi.

Nhưng chẳng bao lâu chỗ cắt tuy đã lành, song bên trong thực đạo (nơi tiếp giáp với vòm miệng) chẳng biết vì sao lại mọc ra một mầm thịt tròn ngăn cản thức ăn, khiến ông nuốt gì cũng bị nghẹn, khó khăn.

Mặc dù không đau, nhưng bịnh nhân phải ăn từng chút, từng chút một mới được.Được một năm thì ông Thi phải nhập viện phẫu thuật.

Nào ngờ sáu tháng sau, mầm thịt lại mọc ra tiếp, không thể phẫu thuật nữa.

Bởi chẳng rõ nguyên nhân vì sao bướu thịt cứ mọc mãi.

ông Thi vì bịnh này mà hết sức thống khổ, mỗi lần dùng bữa giống như thọ cực hình vậy.

May gặp ông bạn họ Chương, nhân vật chính trong câu chuyện “Gà Trống Lông Vàng” giới thiêu nên ông mạo muội tìm đến, cầu Hòa thượng chí giúp cho.Hòa thượng hỏi:– Ông có chặt qua một cây nhỏ nào không? Đại khái thân to cỡ cái chày? (Hòa thượng dùng tay diễn tả)…Nông dân nhớ lại, đáp:– Dạ con chỉ đốn có một lần, cây náy mọc tại bãi đất trống trước cổng nhà con, nó mọc độ hơn một năm, sau đó bị con dùng rìu chặt đi.

Hiện giờ cái rìu vẫn còn, nhưng… lẽ nào do chặt cái cây nhỏ đó mà con bị ung bướu thực quản sao ạ?Việc này quá lạ, ngoài sức tưởng nên bịnh nhân rất hoài nghi.

Cho dù thắc mắc lấm nhưng ông Thi không thể không tin.

Bởi chuyện chặt cây xảy ra đã rất lâu (từ mười mấy năm về trước), nhưng vì sao Hòa thượng xa lạ này lại có thể biết rõ vanh vách như thế?Hòa thượng khai thị:– Cây cối sinh trên đời là tạo phúc cho nhân loại.

Chẳng hạn như các việc xây chùa, dựng nhà, bắc cầu… nghĩa là có tạo dựng chi đa phần đều nhờ đến nó.

Trong “Kinh Địa Tạng” từng kể rất rõ: “Sơn có sơn thần, địa có địa thần, thủy có thủy thần”, như vậy thảo mộc vẫn có linh thần gá nương vào tu hành.

Cho nên trong lúc cây chưa trưởng thành không nên tùy tiện chặt bỏ.

Thứ nhất: làm lãng phí tài nguyên, Thứ hai: làm thương hại thọ thần gá nương khiến họ có thể ôm hận, hành ông mắc bịnh để trả quả.Từ nay về sau ông khống nên mặc tình làm thương hại cây cối, hoa cỏ… cho dù có phải phát trừ cỏ hoang thì cũng phải vì nó niệm mấy câu Phật rồi mới chặt gốc dẹp trừ (bởi vì ở nơi gốc cỏ, cũng có nhiều sinh mệnh tồn tại).Ông phải biết là các vị tu hành thời xưa mỗi khi muốn chặt cây cối trưởng thành, cũng phải lên tiếng thông báo xin thỉnh thọ thần dời nhà.Hơn nữa, ông nên phát tâm ăn chay, phải vì cây nhỏ đã chặt kia mà tụng ba bộ “Kinh Địa Tang” thì ung bướu nơi thực quản sẽ dần dần tiêu trừ.

Ông có tin hay không vậy?– Dạ có! Con đến đâu để mua “Kinh Địa Tạng” về tụng đây ạ?– Tới phòng kinh sách phổ thông của chùa mà thỉnh.– Dạ cám ơn sư phụ!.

Báo Ứng Hiện ĐờiTác giả: Cư sĩ Quả KhanhTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Lịch Sử, Truyện Mạt Thế, Truyện Xuyên KhôngLời người dịchCuốn sách này được chia làm ba phần(sau đó ra thêm các tập tiếp), phần một của cư sĩ Quả Khanh, phần hai là câu chuyện của nhiều tác giả trên nhiều nước(đích thân mục kích hoặc nghe kể) đã viết ra và gởi đến Hội Đạo Đức Trung Hoa. Phần ba là chuyện do ký giả trực tiếp phỏng vấn hay nghe kể lại mà viết raTôi đã cất công săn lùng trong rừng hồi ký nguyên tác Hán tự mênh mông để tìm những câu chuyện hay và hữu ích; sau đó chắt lọc; tuyển lựa, rồi dịch ra để chia sẻ cùng bạn đọc. Quý vị có quyền tin hoặc không. Nhưng tập sách này không đơn thuần là chuyện đọc “để mua vui một vài trống canh” mà mang theo cả tấm lòng yêu thương nhân gian của người viết lẫn người dịch.Trong thời buổi ngày nay, đọc một tờ báo, lên một trang net, chúng ta thấy tội ác dẫy đầy, tàn nhẫn, kinh hãi đến mức báo động. Tất cả đều do con người không tin nhân quả. Vì không tin nên không biết sợ nên chẳng cẩn trọng giữ gìn. Đến nỗi một nhà nghiên cứu giáo dục đã phải than rằng: Đây là thời “cái ác lên ngôi… KHÔNG NÊN MẶC TÌNH LÀM HẠI CÂY CỎMột ngày vào năm 1993, một nông dân tên Thi khoảng 33 tuổi, đến ngôi chùa lớn ở làng quê xin gặp Hòa thượng Diệu Pháp.Hai năm trước, nơi vách thực quản ông Thi mọc một ung bướu lành tính.Khi phẫu thuật, bác sĩ đã cắt bỏ một đoạn thực quản và cho may lại nối với bên trên rồi.Nhưng chẳng bao lâu chỗ cắt tuy đã lành, song bên trong thực đạo (nơi tiếp giáp với vòm miệng) chẳng biết vì sao lại mọc ra một mầm thịt tròn ngăn cản thức ăn, khiến ông nuốt gì cũng bị nghẹn, khó khăn.Mặc dù không đau, nhưng bịnh nhân phải ăn từng chút, từng chút một mới được.Được một năm thì ông Thi phải nhập viện phẫu thuật.Nào ngờ sáu tháng sau, mầm thịt lại mọc ra tiếp, không thể phẫu thuật nữa.Bởi chẳng rõ nguyên nhân vì sao bướu thịt cứ mọc mãi.ông Thi vì bịnh này mà hết sức thống khổ, mỗi lần dùng bữa giống như thọ cực hình vậy.May gặp ông bạn họ Chương, nhân vật chính trong câu chuyện “Gà Trống Lông Vàng” giới thiêu nên ông mạo muội tìm đến, cầu Hòa thượng chí giúp cho.Hòa thượng hỏi:– Ông có chặt qua một cây nhỏ nào không? Đại khái thân to cỡ cái chày? (Hòa thượng dùng tay diễn tả)…Nông dân nhớ lại, đáp:– Dạ con chỉ đốn có một lần, cây náy mọc tại bãi đất trống trước cổng nhà con, nó mọc độ hơn một năm, sau đó bị con dùng rìu chặt đi.Hiện giờ cái rìu vẫn còn, nhưng… lẽ nào do chặt cái cây nhỏ đó mà con bị ung bướu thực quản sao ạ?Việc này quá lạ, ngoài sức tưởng nên bịnh nhân rất hoài nghi.Cho dù thắc mắc lấm nhưng ông Thi không thể không tin.Bởi chuyện chặt cây xảy ra đã rất lâu (từ mười mấy năm về trước), nhưng vì sao Hòa thượng xa lạ này lại có thể biết rõ vanh vách như thế?Hòa thượng khai thị:– Cây cối sinh trên đời là tạo phúc cho nhân loại.Chẳng hạn như các việc xây chùa, dựng nhà, bắc cầu… nghĩa là có tạo dựng chi đa phần đều nhờ đến nó.Trong “Kinh Địa Tạng” từng kể rất rõ: “Sơn có sơn thần, địa có địa thần, thủy có thủy thần”, như vậy thảo mộc vẫn có linh thần gá nương vào tu hành.Cho nên trong lúc cây chưa trưởng thành không nên tùy tiện chặt bỏ.Thứ nhất: làm lãng phí tài nguyên, Thứ hai: làm thương hại thọ thần gá nương khiến họ có thể ôm hận, hành ông mắc bịnh để trả quả.Từ nay về sau ông khống nên mặc tình làm thương hại cây cối, hoa cỏ… cho dù có phải phát trừ cỏ hoang thì cũng phải vì nó niệm mấy câu Phật rồi mới chặt gốc dẹp trừ (bởi vì ở nơi gốc cỏ, cũng có nhiều sinh mệnh tồn tại).Ông phải biết là các vị tu hành thời xưa mỗi khi muốn chặt cây cối trưởng thành, cũng phải lên tiếng thông báo xin thỉnh thọ thần dời nhà.Hơn nữa, ông nên phát tâm ăn chay, phải vì cây nhỏ đã chặt kia mà tụng ba bộ “Kinh Địa Tang” thì ung bướu nơi thực quản sẽ dần dần tiêu trừ.Ông có tin hay không vậy?– Dạ có! Con đến đâu để mua “Kinh Địa Tạng” về tụng đây ạ?– Tới phòng kinh sách phổ thông của chùa mà thỉnh.– Dạ cám ơn sư phụ!.

Chương 36: Không Nên Mặc Tình Làm Hại Cây Cỏ