Lời người dịchCuốn sách này được chia làm ba phần(sau đó ra thêm các tập tiếp), phần một của cư sĩ Quả Khanh, phần hai là câu chuyện của nhiều tác giả trên nhiều nước(đích thân mục kích hoặc nghe kể) đã viết ra và gởi đến Hội Đạo Đức Trung Hoa. Phần ba là chuyện do ký giả trực tiếp phỏng vấn hay nghe kể lại mà viết raTôi đã cất công săn lùng trong rừng hồi ký nguyên tác Hán tự mênh mông để tìm những câu chuyện hay và hữu ích; sau đó chắt lọc; tuyển lựa, rồi dịch ra để chia sẻ cùng bạn đọc. Quý vị có quyền tin hoặc không. Nhưng tập sách này không đơn thuần là chuyện đọc “để mua vui một vài trống canh” mà mang theo cả tấm lòng yêu thương nhân gian của người viết lẫn người dịch.Trong thời buổi ngày nay, đọc một tờ báo, lên một trang net, chúng ta thấy tội ác dẫy đầy, tàn nhẫn, kinh hãi đến mức báo động. Tất cả đều do con người không tin nhân quả. Vì không tin nên không biết sợ nên chẳng cẩn trọng giữ gìn. Đến nỗi một nhà nghiên cứu giáo dục đã phải than rằng: Đây là thời “cái ác lên ngôi…
Chương 100: 17 Gặp Hung Hóa Cát
Báo Ứng Hiện ĐờiTác giả: Cư sĩ Quả KhanhTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Lịch Sử, Truyện Mạt Thế, Truyện Xuyên KhôngLời người dịchCuốn sách này được chia làm ba phần(sau đó ra thêm các tập tiếp), phần một của cư sĩ Quả Khanh, phần hai là câu chuyện của nhiều tác giả trên nhiều nước(đích thân mục kích hoặc nghe kể) đã viết ra và gởi đến Hội Đạo Đức Trung Hoa. Phần ba là chuyện do ký giả trực tiếp phỏng vấn hay nghe kể lại mà viết raTôi đã cất công săn lùng trong rừng hồi ký nguyên tác Hán tự mênh mông để tìm những câu chuyện hay và hữu ích; sau đó chắt lọc; tuyển lựa, rồi dịch ra để chia sẻ cùng bạn đọc. Quý vị có quyền tin hoặc không. Nhưng tập sách này không đơn thuần là chuyện đọc “để mua vui một vài trống canh” mà mang theo cả tấm lòng yêu thương nhân gian của người viết lẫn người dịch.Trong thời buổi ngày nay, đọc một tờ báo, lên một trang net, chúng ta thấy tội ác dẫy đầy, tàn nhẫn, kinh hãi đến mức báo động. Tất cả đều do con người không tin nhân quả. Vì không tin nên không biết sợ nên chẳng cẩn trọng giữ gìn. Đến nỗi một nhà nghiên cứu giáo dục đã phải than rằng: Đây là thời “cái ác lên ngôi… Trong Kinh Phổ Môn từng thuyết: “Nếu có vô lượng trăm ngàn vạn ức chúng sinh, bị nhiều khổ não, nghe danh Bồ-tát Quan Thế Âm nhất tâm xung niệm, tức thời Ngài sẽ nương theo âm thanh đó, giải cứu cho”.Một ngày hạ tuần tháng 7 năm 1998, đúng vào thời khắc bão đang đổ bộ lên bờ, thì mười giờ tối đêm đó, tôi phải đến đơn vị trực ban.Vì vậy tôi mặc áo mưa, chạy xe ra khỏi cổng.Theo thường lệ, trước khi đi, hễ vừa ra khỏi nhà là tôi luôn niệm: “Nam mô Quan Thế Âm Bồ-tát”.Lúc này ngoài trời cuồng phong đang gào thét, mưa thịnh nộ trút xuống tạt vào mặt tôi, trên đường không một bóng người, cũng chẳng thay có chiếc xe nào.Tôi cứ niệm Phật và chạy chầm chậm trong cơn mưa bão, mọi việc đều bình thường.Nhưng khi xe tôi chạy đến gần một ngã tư, sắp quẹo sang phải… thì tim tôi bỗng đập rất nhanh, gây bức rức khó thở đến nỗi việc hô hấp bình thường cũng hóa thành khó khăn… cảm giác này khiến tôi vô cùng lo lắng: Bởi thuở giờ tôi chưa từng mắc bệnh tim, gần đây cũng vừa mới khám sức khỏe, kết quả đều tốt cả.Nhưng… tại sao ngay giây phút này tim tôi bỗng trở nên không khỏe, khó thở đến vậy? Thế là tôi bắt buộc phải dừng lại nghỉ dưỡng cho nhịp tim bình ổn lại.Nhưng, khi tôi vừa ngừng xe… thật kỳ lạ, cơn đau lập tức biến mất không còn dấu vết, sức khỏe tôi hồi phục lại bình thường…Lúc này bỗng có một chiếc xe vận tải xuất hiện trước mặt tôi với “tốc độ siêu kinh khủng”, nó phóng – không! – phải nói là nó “bay” qua đầu xe tôi… (cách tôi chưa đầy một thước), bởi anh tài xế lái quá nhanh, quá ẩu, hoàn toàn không thèm quan sát trên đường đang có ai.Màn “xe bay” kinh hoàng của anh ta khiến tôi chợt hiểu: nếu như tim tôi không bị hành đau đến nghẹt thờ, bắt buộc tôi phải dừng lại nghĩ… thì tôi sẽ điềm nhiên chạy thẳng tới trước, và nhất định sẽ bị chiếc xe kia tông thẳng vào, hậu quả thê thảm quả khó mà lường được! Có nghĩa là, nếu không nhờ Phật lực gia trì, thì ắt tôi đã tan xác dưới bánh xe vận tải nọ.Tôi thật cảm ân Bồ-tát Quan Thế Âm đại từ đại bi vạn phần.Qua việc này tôi càng tăng thêm tín tâm siêng năng niệm danh Ngài miên mật và rất tin vào nguyện lực đại từ đại bi của Bồ-tát Quan Thế Âm..
Trong Kinh Phổ Môn từng thuyết: “Nếu có vô lượng trăm ngàn vạn ức chúng sinh, bị nhiều khổ não, nghe danh Bồ-tát Quan Thế Âm nhất tâm xung niệm, tức thời Ngài sẽ nương theo âm thanh đó, giải cứu cho”.Một ngày hạ tuần tháng 7 năm 1998, đúng vào thời khắc bão đang đổ bộ lên bờ, thì mười giờ tối đêm đó, tôi phải đến đơn vị trực ban.
Vì vậy tôi mặc áo mưa, chạy xe ra khỏi cổng.
Theo thường lệ, trước khi đi, hễ vừa ra khỏi nhà là tôi luôn niệm: “Nam mô Quan Thế Âm Bồ-tát”.Lúc này ngoài trời cuồng phong đang gào thét, mưa thịnh nộ trút xuống tạt vào mặt tôi, trên đường không một bóng người, cũng chẳng thay có chiếc xe nào.
Tôi cứ niệm Phật và chạy chầm chậm trong cơn mưa bão, mọi việc đều bình thường.Nhưng khi xe tôi chạy đến gần một ngã tư, sắp quẹo sang phải… thì tim tôi bỗng đập rất nhanh, gây bức rức khó thở đến nỗi việc hô hấp bình thường cũng hóa thành khó khăn… cảm giác này khiến tôi vô cùng lo lắng: Bởi thuở giờ tôi chưa từng mắc bệnh tim, gần đây cũng vừa mới khám sức khỏe, kết quả đều tốt cả.
Nhưng… tại sao ngay giây phút này tim tôi bỗng trở nên không khỏe, khó thở đến vậy? Thế là tôi bắt buộc phải dừng lại nghỉ dưỡng cho nhịp tim bình ổn lại.
Nhưng, khi tôi vừa ngừng xe… thật kỳ lạ, cơn đau lập tức biến mất không còn dấu vết, sức khỏe tôi hồi phục lại bình thường…Lúc này bỗng có một chiếc xe vận tải xuất hiện trước mặt tôi với “tốc độ siêu kinh khủng”, nó phóng – không! – phải nói là nó “bay” qua đầu xe tôi… (cách tôi chưa đầy một thước), bởi anh tài xế lái quá nhanh, quá ẩu, hoàn toàn không thèm quan sát trên đường đang có ai.Màn “xe bay” kinh hoàng của anh ta khiến tôi chợt hiểu: nếu như tim tôi không bị hành đau đến nghẹt thờ, bắt buộc tôi phải dừng lại nghĩ… thì tôi sẽ điềm nhiên chạy thẳng tới trước, và nhất định sẽ bị chiếc xe kia tông thẳng vào, hậu quả thê thảm quả khó mà lường được! Có nghĩa là, nếu không nhờ Phật lực gia trì, thì ắt tôi đã tan xác dưới bánh xe vận tải nọ.Tôi thật cảm ân Bồ-tát Quan Thế Âm đại từ đại bi vạn phần.
Qua việc này tôi càng tăng thêm tín tâm siêng năng niệm danh Ngài miên mật và rất tin vào nguyện lực đại từ đại bi của Bồ-tát Quan Thế Âm..
Báo Ứng Hiện ĐờiTác giả: Cư sĩ Quả KhanhTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Lịch Sử, Truyện Mạt Thế, Truyện Xuyên KhôngLời người dịchCuốn sách này được chia làm ba phần(sau đó ra thêm các tập tiếp), phần một của cư sĩ Quả Khanh, phần hai là câu chuyện của nhiều tác giả trên nhiều nước(đích thân mục kích hoặc nghe kể) đã viết ra và gởi đến Hội Đạo Đức Trung Hoa. Phần ba là chuyện do ký giả trực tiếp phỏng vấn hay nghe kể lại mà viết raTôi đã cất công săn lùng trong rừng hồi ký nguyên tác Hán tự mênh mông để tìm những câu chuyện hay và hữu ích; sau đó chắt lọc; tuyển lựa, rồi dịch ra để chia sẻ cùng bạn đọc. Quý vị có quyền tin hoặc không. Nhưng tập sách này không đơn thuần là chuyện đọc “để mua vui một vài trống canh” mà mang theo cả tấm lòng yêu thương nhân gian của người viết lẫn người dịch.Trong thời buổi ngày nay, đọc một tờ báo, lên một trang net, chúng ta thấy tội ác dẫy đầy, tàn nhẫn, kinh hãi đến mức báo động. Tất cả đều do con người không tin nhân quả. Vì không tin nên không biết sợ nên chẳng cẩn trọng giữ gìn. Đến nỗi một nhà nghiên cứu giáo dục đã phải than rằng: Đây là thời “cái ác lên ngôi… Trong Kinh Phổ Môn từng thuyết: “Nếu có vô lượng trăm ngàn vạn ức chúng sinh, bị nhiều khổ não, nghe danh Bồ-tát Quan Thế Âm nhất tâm xung niệm, tức thời Ngài sẽ nương theo âm thanh đó, giải cứu cho”.Một ngày hạ tuần tháng 7 năm 1998, đúng vào thời khắc bão đang đổ bộ lên bờ, thì mười giờ tối đêm đó, tôi phải đến đơn vị trực ban.Vì vậy tôi mặc áo mưa, chạy xe ra khỏi cổng.Theo thường lệ, trước khi đi, hễ vừa ra khỏi nhà là tôi luôn niệm: “Nam mô Quan Thế Âm Bồ-tát”.Lúc này ngoài trời cuồng phong đang gào thét, mưa thịnh nộ trút xuống tạt vào mặt tôi, trên đường không một bóng người, cũng chẳng thay có chiếc xe nào.Tôi cứ niệm Phật và chạy chầm chậm trong cơn mưa bão, mọi việc đều bình thường.Nhưng khi xe tôi chạy đến gần một ngã tư, sắp quẹo sang phải… thì tim tôi bỗng đập rất nhanh, gây bức rức khó thở đến nỗi việc hô hấp bình thường cũng hóa thành khó khăn… cảm giác này khiến tôi vô cùng lo lắng: Bởi thuở giờ tôi chưa từng mắc bệnh tim, gần đây cũng vừa mới khám sức khỏe, kết quả đều tốt cả.Nhưng… tại sao ngay giây phút này tim tôi bỗng trở nên không khỏe, khó thở đến vậy? Thế là tôi bắt buộc phải dừng lại nghỉ dưỡng cho nhịp tim bình ổn lại.Nhưng, khi tôi vừa ngừng xe… thật kỳ lạ, cơn đau lập tức biến mất không còn dấu vết, sức khỏe tôi hồi phục lại bình thường…Lúc này bỗng có một chiếc xe vận tải xuất hiện trước mặt tôi với “tốc độ siêu kinh khủng”, nó phóng – không! – phải nói là nó “bay” qua đầu xe tôi… (cách tôi chưa đầy một thước), bởi anh tài xế lái quá nhanh, quá ẩu, hoàn toàn không thèm quan sát trên đường đang có ai.Màn “xe bay” kinh hoàng của anh ta khiến tôi chợt hiểu: nếu như tim tôi không bị hành đau đến nghẹt thờ, bắt buộc tôi phải dừng lại nghĩ… thì tôi sẽ điềm nhiên chạy thẳng tới trước, và nhất định sẽ bị chiếc xe kia tông thẳng vào, hậu quả thê thảm quả khó mà lường được! Có nghĩa là, nếu không nhờ Phật lực gia trì, thì ắt tôi đã tan xác dưới bánh xe vận tải nọ.Tôi thật cảm ân Bồ-tát Quan Thế Âm đại từ đại bi vạn phần.Qua việc này tôi càng tăng thêm tín tâm siêng năng niệm danh Ngài miên mật và rất tin vào nguyện lực đại từ đại bi của Bồ-tát Quan Thế Âm..