Lời người dịchCuốn sách này được chia làm ba phần(sau đó ra thêm các tập tiếp), phần một của cư sĩ Quả Khanh, phần hai là câu chuyện của nhiều tác giả trên nhiều nước(đích thân mục kích hoặc nghe kể) đã viết ra và gởi đến Hội Đạo Đức Trung Hoa. Phần ba là chuyện do ký giả trực tiếp phỏng vấn hay nghe kể lại mà viết raTôi đã cất công săn lùng trong rừng hồi ký nguyên tác Hán tự mênh mông để tìm những câu chuyện hay và hữu ích; sau đó chắt lọc; tuyển lựa, rồi dịch ra để chia sẻ cùng bạn đọc. Quý vị có quyền tin hoặc không. Nhưng tập sách này không đơn thuần là chuyện đọc “để mua vui một vài trống canh” mà mang theo cả tấm lòng yêu thương nhân gian của người viết lẫn người dịch.Trong thời buổi ngày nay, đọc một tờ báo, lên một trang net, chúng ta thấy tội ác dẫy đầy, tàn nhẫn, kinh hãi đến mức báo động. Tất cả đều do con người không tin nhân quả. Vì không tin nên không biết sợ nên chẳng cẩn trọng giữ gìn. Đến nỗi một nhà nghiên cứu giáo dục đã phải than rằng: Đây là thời “cái ác lên ngôi…

Chương 111: 28 Ác Báo Sát Sinh

Báo Ứng Hiện ĐờiTác giả: Cư sĩ Quả KhanhTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Lịch Sử, Truyện Mạt Thế, Truyện Xuyên KhôngLời người dịchCuốn sách này được chia làm ba phần(sau đó ra thêm các tập tiếp), phần một của cư sĩ Quả Khanh, phần hai là câu chuyện của nhiều tác giả trên nhiều nước(đích thân mục kích hoặc nghe kể) đã viết ra và gởi đến Hội Đạo Đức Trung Hoa. Phần ba là chuyện do ký giả trực tiếp phỏng vấn hay nghe kể lại mà viết raTôi đã cất công săn lùng trong rừng hồi ký nguyên tác Hán tự mênh mông để tìm những câu chuyện hay và hữu ích; sau đó chắt lọc; tuyển lựa, rồi dịch ra để chia sẻ cùng bạn đọc. Quý vị có quyền tin hoặc không. Nhưng tập sách này không đơn thuần là chuyện đọc “để mua vui một vài trống canh” mà mang theo cả tấm lòng yêu thương nhân gian của người viết lẫn người dịch.Trong thời buổi ngày nay, đọc một tờ báo, lên một trang net, chúng ta thấy tội ác dẫy đầy, tàn nhẫn, kinh hãi đến mức báo động. Tất cả đều do con người không tin nhân quả. Vì không tin nên không biết sợ nên chẳng cẩn trọng giữ gìn. Đến nỗi một nhà nghiên cứu giáo dục đã phải than rằng: Đây là thời “cái ác lên ngôi… Đầu xuân, trên chuyến tàu hỏa về thăm nhà, tôi gặp đôi vợ chồng trẻ dẫn theo đứa con gái ba tuổi đi khám bệnh.Khi chuyện trò mới biết bệnh đứa bé này có sẵn từ lúc mới sinh, rất khó trị.Cha của con bé vén lưng nó lên cho tôi xem, thật khiến người ta giật mình kinh ngạc: nhìn mặt bé gái thanh tú khả ái là vậy, nhưng trên lưng nó nổi đầy mụt bỏng lớn, nhỏ, cao, thấp bất đồng… nằm lộn xộn hỗn loạn (giống như người bị phỏng nước sôi nghiêm trọng).Nghe hai vợ chồng khổ đau kể lể… trước mặt tôi bỗng hiện ra một hoạt cảnh:“Có một con mèo rừng lông xám đen, thường đến nhà vợ chồng nông dân nọ để ăn vụng…Ngày nọ, ông chồng mua 10 con vịt về thả trong vườn nuôi.Nhưng cứ qua một ngày thì mất hai con vịt.Tới ngày thứ ba, ông bí mật rình xem thì phát hiện hung thủ chính là con mèo rừng.Thế là hai vợ chồng bèn đặt bẫy bắt được nó, họ đem nhốt trong lồng sắt, rồi dùng cây nhọn chọt, đâm nó tàn nhẫn… vừa đánh vừa mắng:– Đồ súc sinh này dám trộm vịt nhà chúng tao! Mi chẳng được chết yên lành đâu!Thấy con mèo đã bị thương mà còn ráng sức giẫy giụa, họ bèn ra tay tàn độc, nấu nước sôi đem chế lên lưng nó… Con mèo rừng đau đớn, thét la mãi cho đến khi chết đi, hai vợ chồng mới dừng tay.Lúc ấy bà vợ đang mang thai… thần thức con mèo rừng ôm đầy oán hận liền đoạt xá (giành chỗ – nhập vào thai) kết quả nó sinh làm con gia đình này, bây giờ chính là cô bé trước mắt đây….Tôi hỏi hai vợ chồng:– Có phải các vị từng làm một con mèo rừng chết phỏng?Người chồng nghe nói, mặt mày tái nhợt, giật mình lẫn ngạc nhiên, căng thẳng đáp:– “Ngài” làm sao mà biết được ba năm trước chúng tôi có giết một con mèo rừng hả?– Con gái hai người bị bệnh, là thuộc bệnh nhân quả, chỉ có tu theo Phật pháp mới có thể giúp cả nhà các vị…– Dạ thưa ngài, chúng tôi đều tin Phật, năm nào cũng đến chùa thắp hương, lễ Phật cầu bình an…– Học Phật chân chính không phải là cứ nhắm mắt thắp hương, lễ cầu bình an.Làm vậy là ngoài tâm cầu pháp! – Các vị phải sửa bỏ tật nóng nảy và tính khí không lành của mình đi! – Sau khi về nhà, nhất định phải sám hối sát nghiệp đã tạo trong quá khứ, phải ăn chay và tụng 100 bộ “Kinh Địa Tạng”, còn phải dốc sức phóng sinh, hồi hướng cho con gái mình.Bởi vi hai người đã tạo sát nghiệp kết thành ác duyên, nên mới có đứa con như thế…Hai vợ chồng vừa sợ vừa mừng, tỏ vẻ ăn năn.Ngay đó họ phát nguyện sẽ vì đứa bé ăn chay, tụng kinh hồi hướng, sau khi về sẽ tu tập tốt như lời dặn…Giải thích thêm: Nhân loại chúng ta tự cho mình là loài chí linh trong vạn vật, vì tư dục mà ra tay tàn sát sinh linh không có chút từ tâm thương xót.Ngài Tuyên Hóa từng nói, ngàn vạn lần chẳng nên kết oán cùng chúng sinh, nếu không, khi quả báo ập đến chúng ta sẽ khổ không kham nổi…Chúng ta tin Phật thì phải tin sâu nhân quả, nghiêm trì giới luật “Đoạn ác: là giúp mình đóng lại cành cửa bước vào địa ngục.Tu thiện: là mở ra cánh cửa thiên đường cho mình.Học Phật: là tu tập, bước vào con đường rạng rỡ quang minh thoát ra tam giới”….

Đầu xuân, trên chuyến tàu hỏa về thăm nhà, tôi gặp đôi vợ chồng trẻ dẫn theo đứa con gái ba tuổi đi khám bệnh.

Khi chuyện trò mới biết bệnh đứa bé này có sẵn từ lúc mới sinh, rất khó trị.Cha của con bé vén lưng nó lên cho tôi xem, thật khiến người ta giật mình kinh ngạc: nhìn mặt bé gái thanh tú khả ái là vậy, nhưng trên lưng nó nổi đầy mụt bỏng lớn, nhỏ, cao, thấp bất đồng… nằm lộn xộn hỗn loạn (giống như người bị phỏng nước sôi nghiêm trọng).

Nghe hai vợ chồng khổ đau kể lể… trước mặt tôi bỗng hiện ra một hoạt cảnh:“Có một con mèo rừng lông xám đen, thường đến nhà vợ chồng nông dân nọ để ăn vụng…Ngày nọ, ông chồng mua 10 con vịt về thả trong vườn nuôi.

Nhưng cứ qua một ngày thì mất hai con vịt.

Tới ngày thứ ba, ông bí mật rình xem thì phát hiện hung thủ chính là con mèo rừng.

Thế là hai vợ chồng bèn đặt bẫy bắt được nó, họ đem nhốt trong lồng sắt, rồi dùng cây nhọn chọt, đâm nó tàn nhẫn… vừa đánh vừa mắng:– Đồ súc sinh này dám trộm vịt nhà chúng tao! Mi chẳng được chết yên lành đâu!Thấy con mèo đã bị thương mà còn ráng sức giẫy giụa, họ bèn ra tay tàn độc, nấu nước sôi đem chế lên lưng nó… Con mèo rừng đau đớn, thét la mãi cho đến khi chết đi, hai vợ chồng mới dừng tay.Lúc ấy bà vợ đang mang thai… thần thức con mèo rừng ôm đầy oán hận liền đoạt xá (giành chỗ – nhập vào thai) kết quả nó sinh làm con gia đình này, bây giờ chính là cô bé trước mắt đây….Tôi hỏi hai vợ chồng:– Có phải các vị từng làm một con mèo rừng chết phỏng?Người chồng nghe nói, mặt mày tái nhợt, giật mình lẫn ngạc nhiên, căng thẳng đáp:– “Ngài” làm sao mà biết được ba năm trước chúng tôi có giết một con mèo rừng hả?– Con gái hai người bị bệnh, là thuộc bệnh nhân quả, chỉ có tu theo Phật pháp mới có thể giúp cả nhà các vị…– Dạ thưa ngài, chúng tôi đều tin Phật, năm nào cũng đến chùa thắp hương, lễ Phật cầu bình an…– Học Phật chân chính không phải là cứ nhắm mắt thắp hương, lễ cầu bình an.

Làm vậy là ngoài tâm cầu pháp! – Các vị phải sửa bỏ tật nóng nảy và tính khí không lành của mình đi! – Sau khi về nhà, nhất định phải sám hối sát nghiệp đã tạo trong quá khứ, phải ăn chay và tụng 100 bộ “Kinh Địa Tạng”, còn phải dốc sức phóng sinh, hồi hướng cho con gái mình.

Bởi vi hai người đã tạo sát nghiệp kết thành ác duyên, nên mới có đứa con như thế…Hai vợ chồng vừa sợ vừa mừng, tỏ vẻ ăn năn.

Ngay đó họ phát nguyện sẽ vì đứa bé ăn chay, tụng kinh hồi hướng, sau khi về sẽ tu tập tốt như lời dặn…Giải thích thêm: Nhân loại chúng ta tự cho mình là loài chí linh trong vạn vật, vì tư dục mà ra tay tàn sát sinh linh không có chút từ tâm thương xót.

Ngài Tuyên Hóa từng nói, ngàn vạn lần chẳng nên kết oán cùng chúng sinh, nếu không, khi quả báo ập đến chúng ta sẽ khổ không kham nổi…Chúng ta tin Phật thì phải tin sâu nhân quả, nghiêm trì giới luật “Đoạn ác: là giúp mình đóng lại cành cửa bước vào địa ngục.

Tu thiện: là mở ra cánh cửa thiên đường cho mình.

Học Phật: là tu tập, bước vào con đường rạng rỡ quang minh thoát ra tam giới”….

Báo Ứng Hiện ĐờiTác giả: Cư sĩ Quả KhanhTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Lịch Sử, Truyện Mạt Thế, Truyện Xuyên KhôngLời người dịchCuốn sách này được chia làm ba phần(sau đó ra thêm các tập tiếp), phần một của cư sĩ Quả Khanh, phần hai là câu chuyện của nhiều tác giả trên nhiều nước(đích thân mục kích hoặc nghe kể) đã viết ra và gởi đến Hội Đạo Đức Trung Hoa. Phần ba là chuyện do ký giả trực tiếp phỏng vấn hay nghe kể lại mà viết raTôi đã cất công săn lùng trong rừng hồi ký nguyên tác Hán tự mênh mông để tìm những câu chuyện hay và hữu ích; sau đó chắt lọc; tuyển lựa, rồi dịch ra để chia sẻ cùng bạn đọc. Quý vị có quyền tin hoặc không. Nhưng tập sách này không đơn thuần là chuyện đọc “để mua vui một vài trống canh” mà mang theo cả tấm lòng yêu thương nhân gian của người viết lẫn người dịch.Trong thời buổi ngày nay, đọc một tờ báo, lên một trang net, chúng ta thấy tội ác dẫy đầy, tàn nhẫn, kinh hãi đến mức báo động. Tất cả đều do con người không tin nhân quả. Vì không tin nên không biết sợ nên chẳng cẩn trọng giữ gìn. Đến nỗi một nhà nghiên cứu giáo dục đã phải than rằng: Đây là thời “cái ác lên ngôi… Đầu xuân, trên chuyến tàu hỏa về thăm nhà, tôi gặp đôi vợ chồng trẻ dẫn theo đứa con gái ba tuổi đi khám bệnh.Khi chuyện trò mới biết bệnh đứa bé này có sẵn từ lúc mới sinh, rất khó trị.Cha của con bé vén lưng nó lên cho tôi xem, thật khiến người ta giật mình kinh ngạc: nhìn mặt bé gái thanh tú khả ái là vậy, nhưng trên lưng nó nổi đầy mụt bỏng lớn, nhỏ, cao, thấp bất đồng… nằm lộn xộn hỗn loạn (giống như người bị phỏng nước sôi nghiêm trọng).Nghe hai vợ chồng khổ đau kể lể… trước mặt tôi bỗng hiện ra một hoạt cảnh:“Có một con mèo rừng lông xám đen, thường đến nhà vợ chồng nông dân nọ để ăn vụng…Ngày nọ, ông chồng mua 10 con vịt về thả trong vườn nuôi.Nhưng cứ qua một ngày thì mất hai con vịt.Tới ngày thứ ba, ông bí mật rình xem thì phát hiện hung thủ chính là con mèo rừng.Thế là hai vợ chồng bèn đặt bẫy bắt được nó, họ đem nhốt trong lồng sắt, rồi dùng cây nhọn chọt, đâm nó tàn nhẫn… vừa đánh vừa mắng:– Đồ súc sinh này dám trộm vịt nhà chúng tao! Mi chẳng được chết yên lành đâu!Thấy con mèo đã bị thương mà còn ráng sức giẫy giụa, họ bèn ra tay tàn độc, nấu nước sôi đem chế lên lưng nó… Con mèo rừng đau đớn, thét la mãi cho đến khi chết đi, hai vợ chồng mới dừng tay.Lúc ấy bà vợ đang mang thai… thần thức con mèo rừng ôm đầy oán hận liền đoạt xá (giành chỗ – nhập vào thai) kết quả nó sinh làm con gia đình này, bây giờ chính là cô bé trước mắt đây….Tôi hỏi hai vợ chồng:– Có phải các vị từng làm một con mèo rừng chết phỏng?Người chồng nghe nói, mặt mày tái nhợt, giật mình lẫn ngạc nhiên, căng thẳng đáp:– “Ngài” làm sao mà biết được ba năm trước chúng tôi có giết một con mèo rừng hả?– Con gái hai người bị bệnh, là thuộc bệnh nhân quả, chỉ có tu theo Phật pháp mới có thể giúp cả nhà các vị…– Dạ thưa ngài, chúng tôi đều tin Phật, năm nào cũng đến chùa thắp hương, lễ Phật cầu bình an…– Học Phật chân chính không phải là cứ nhắm mắt thắp hương, lễ cầu bình an.Làm vậy là ngoài tâm cầu pháp! – Các vị phải sửa bỏ tật nóng nảy và tính khí không lành của mình đi! – Sau khi về nhà, nhất định phải sám hối sát nghiệp đã tạo trong quá khứ, phải ăn chay và tụng 100 bộ “Kinh Địa Tạng”, còn phải dốc sức phóng sinh, hồi hướng cho con gái mình.Bởi vi hai người đã tạo sát nghiệp kết thành ác duyên, nên mới có đứa con như thế…Hai vợ chồng vừa sợ vừa mừng, tỏ vẻ ăn năn.Ngay đó họ phát nguyện sẽ vì đứa bé ăn chay, tụng kinh hồi hướng, sau khi về sẽ tu tập tốt như lời dặn…Giải thích thêm: Nhân loại chúng ta tự cho mình là loài chí linh trong vạn vật, vì tư dục mà ra tay tàn sát sinh linh không có chút từ tâm thương xót.Ngài Tuyên Hóa từng nói, ngàn vạn lần chẳng nên kết oán cùng chúng sinh, nếu không, khi quả báo ập đến chúng ta sẽ khổ không kham nổi…Chúng ta tin Phật thì phải tin sâu nhân quả, nghiêm trì giới luật “Đoạn ác: là giúp mình đóng lại cành cửa bước vào địa ngục.Tu thiện: là mở ra cánh cửa thiên đường cho mình.Học Phật: là tu tập, bước vào con đường rạng rỡ quang minh thoát ra tam giới”….

Chương 111: 28 Ác Báo Sát Sinh