Lời người dịchCuốn sách này được chia làm ba phần(sau đó ra thêm các tập tiếp), phần một của cư sĩ Quả Khanh, phần hai là câu chuyện của nhiều tác giả trên nhiều nước(đích thân mục kích hoặc nghe kể) đã viết ra và gởi đến Hội Đạo Đức Trung Hoa. Phần ba là chuyện do ký giả trực tiếp phỏng vấn hay nghe kể lại mà viết raTôi đã cất công săn lùng trong rừng hồi ký nguyên tác Hán tự mênh mông để tìm những câu chuyện hay và hữu ích; sau đó chắt lọc; tuyển lựa, rồi dịch ra để chia sẻ cùng bạn đọc. Quý vị có quyền tin hoặc không. Nhưng tập sách này không đơn thuần là chuyện đọc “để mua vui một vài trống canh” mà mang theo cả tấm lòng yêu thương nhân gian của người viết lẫn người dịch.Trong thời buổi ngày nay, đọc một tờ báo, lên một trang net, chúng ta thấy tội ác dẫy đầy, tàn nhẫn, kinh hãi đến mức báo động. Tất cả đều do con người không tin nhân quả. Vì không tin nên không biết sợ nên chẳng cẩn trọng giữ gìn. Đến nỗi một nhà nghiên cứu giáo dục đã phải than rằng: Đây là thời “cái ác lên ngôi…

Chương 144: Giết Cáo Bị Báo Ứng

Báo Ứng Hiện ĐờiTác giả: Cư sĩ Quả KhanhTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Lịch Sử, Truyện Mạt Thế, Truyện Xuyên KhôngLời người dịchCuốn sách này được chia làm ba phần(sau đó ra thêm các tập tiếp), phần một của cư sĩ Quả Khanh, phần hai là câu chuyện của nhiều tác giả trên nhiều nước(đích thân mục kích hoặc nghe kể) đã viết ra và gởi đến Hội Đạo Đức Trung Hoa. Phần ba là chuyện do ký giả trực tiếp phỏng vấn hay nghe kể lại mà viết raTôi đã cất công săn lùng trong rừng hồi ký nguyên tác Hán tự mênh mông để tìm những câu chuyện hay và hữu ích; sau đó chắt lọc; tuyển lựa, rồi dịch ra để chia sẻ cùng bạn đọc. Quý vị có quyền tin hoặc không. Nhưng tập sách này không đơn thuần là chuyện đọc “để mua vui một vài trống canh” mà mang theo cả tấm lòng yêu thương nhân gian của người viết lẫn người dịch.Trong thời buổi ngày nay, đọc một tờ báo, lên một trang net, chúng ta thấy tội ác dẫy đầy, tàn nhẫn, kinh hãi đến mức báo động. Tất cả đều do con người không tin nhân quả. Vì không tin nên không biết sợ nên chẳng cẩn trọng giữ gìn. Đến nỗi một nhà nghiên cứu giáo dục đã phải than rằng: Đây là thời “cái ác lên ngôi… Chuyện này do bà tôi kể lại, được sự đồng ý của bà, tôi xin viết ra chia sẻ cùng quý độc già.Các vị nhất định phải “Dứt tuyệt không làm ác, chuyên làm các điều lành”.Nhân vật kể trong truyện đều có thật, đều do bà tôi chứng kiến.Sau đây là nguyên văn lời kể của bà tôi:“Năm 1951 Bắc Kinh mới giải phóng, lúc đó tôi khoảng 5-6 tuổi, cùng phụ thân cư ngụ ngoài Vĩnh Định Môn.Vĩnh Định Môn lúc đó còn là một vùng hoang vu hẻo lánh.Đối diện nhà chúng tôi là gia đỉnh họ Tất, họ gồm có hai vợ chồng và các con cháu cùng ở chung.Lúc đó phía sau nhà họ có nhiều cây táo, tôi thường cùng các bạn nhỏ đến đó chơi đùa và hái táo ăn.Một hôm nghe ông Tất khoe: sau nhà ông có hồ ly xuất hiện, ông nhất quyết làm bẫy bắt hồ ly.Chưa đầy mấy ngày, tôi nghe nói lão Tất đã tóm được con hồ ly.Hơn nữa còn lột sống da của nó làm khăn choàng cổ.Mấy ngày sau tôi tới nhà lão Tất chơi, vừa bước vào sân thì gặp ngay bà cô họ Biên, là hàng xóm của lão Tất.Bà nói:– Ông Tất bị bệnh nằm mẹp, không đi được nữa rồi!Tôi liền chạy thẳng vào trong, lúc này con trai và cháu trai ông đang đứng bên cạnh giường chăm sóc.Thật lạ, lão Tất bình thường là một người vạm vỡ, cao hơn một mét bảy, nhưng bây giờ nhìn ông nằm thu lu trên giường, co rút lại chỉ còn khoảng bảy, tám chục cm thôi, hơn nữa toàn thân ông run lập cập, mặt cũng biến dạng, mồm gắng sức lắp bắp nhưng không nói được gì.Nghe người nhà ông kể:– Hồi hôm ông còn gào thét, tru lên rất thảm thiết…Mấy đứa nhỏ chúng tôi nghe vậy sợ quá, xúm nhau co giò chạy hết.Đấy là lần cuối cùng tôi nhìn thấy ông Tất, vì mấy ngày sau thì ông qua đời.Nghe nói lúc tắt hơi người ông khô kiệt, tay chân giống như hồ ly, mặt cũng giống hồ ly nữa.Gia đình không liệm ông trong quan tài, chỉ bỏ vào cái hộp gỗ.Nghe bà láng giềng họ Biên kể:– Tối đó Ông chết rồi, có rất nhiều hồ ly tụ lại nơi sân nhà ông, vừa kêu vừa nhảy”…Nghe xong câu chuyện, tôi hỏi:– Bà có nhớ lầm mà kể thiếu chính xác không vậy?Bà đáp:– Hoàn toàn không! Việc xảy ra khủng khiếp này luôn ám ảnh, in sâu vào trí não bà.Cả đời bà không sao quên được cái cảnh tượng ông Tất bệnh nằm trên giường!.

Chuyện này do bà tôi kể lại, được sự đồng ý của bà, tôi xin viết ra chia sẻ cùng quý độc già.

Các vị nhất định phải “Dứt tuyệt không làm ác, chuyên làm các điều lành”.

Nhân vật kể trong truyện đều có thật, đều do bà tôi chứng kiến.

Sau đây là nguyên văn lời kể của bà tôi:“Năm 1951 Bắc Kinh mới giải phóng, lúc đó tôi khoảng 5-6 tuổi, cùng phụ thân cư ngụ ngoài Vĩnh Định Môn.

Vĩnh Định Môn lúc đó còn là một vùng hoang vu hẻo lánh.

Đối diện nhà chúng tôi là gia đỉnh họ Tất, họ gồm có hai vợ chồng và các con cháu cùng ở chung.Lúc đó phía sau nhà họ có nhiều cây táo, tôi thường cùng các bạn nhỏ đến đó chơi đùa và hái táo ăn.Một hôm nghe ông Tất khoe: sau nhà ông có hồ ly xuất hiện, ông nhất quyết làm bẫy bắt hồ ly.Chưa đầy mấy ngày, tôi nghe nói lão Tất đã tóm được con hồ ly.

Hơn nữa còn lột sống da của nó làm khăn choàng cổ.Mấy ngày sau tôi tới nhà lão Tất chơi, vừa bước vào sân thì gặp ngay bà cô họ Biên, là hàng xóm của lão Tất.Bà nói:– Ông Tất bị bệnh nằm mẹp, không đi được nữa rồi!Tôi liền chạy thẳng vào trong, lúc này con trai và cháu trai ông đang đứng bên cạnh giường chăm sóc.Thật lạ, lão Tất bình thường là một người vạm vỡ, cao hơn một mét bảy, nhưng bây giờ nhìn ông nằm thu lu trên giường, co rút lại chỉ còn khoảng bảy, tám chục cm thôi, hơn nữa toàn thân ông run lập cập, mặt cũng biến dạng, mồm gắng sức lắp bắp nhưng không nói được gì.

Nghe người nhà ông kể:– Hồi hôm ông còn gào thét, tru lên rất thảm thiết…Mấy đứa nhỏ chúng tôi nghe vậy sợ quá, xúm nhau co giò chạy hết.Đấy là lần cuối cùng tôi nhìn thấy ông Tất, vì mấy ngày sau thì ông qua đời.

Nghe nói lúc tắt hơi người ông khô kiệt, tay chân giống như hồ ly, mặt cũng giống hồ ly nữa.Gia đình không liệm ông trong quan tài, chỉ bỏ vào cái hộp gỗ.

Nghe bà láng giềng họ Biên kể:– Tối đó Ông chết rồi, có rất nhiều hồ ly tụ lại nơi sân nhà ông, vừa kêu vừa nhảy”…Nghe xong câu chuyện, tôi hỏi:– Bà có nhớ lầm mà kể thiếu chính xác không vậy?Bà đáp:– Hoàn toàn không! Việc xảy ra khủng khiếp này luôn ám ảnh, in sâu vào trí não bà.

Cả đời bà không sao quên được cái cảnh tượng ông Tất bệnh nằm trên giường!.

Báo Ứng Hiện ĐờiTác giả: Cư sĩ Quả KhanhTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Lịch Sử, Truyện Mạt Thế, Truyện Xuyên KhôngLời người dịchCuốn sách này được chia làm ba phần(sau đó ra thêm các tập tiếp), phần một của cư sĩ Quả Khanh, phần hai là câu chuyện của nhiều tác giả trên nhiều nước(đích thân mục kích hoặc nghe kể) đã viết ra và gởi đến Hội Đạo Đức Trung Hoa. Phần ba là chuyện do ký giả trực tiếp phỏng vấn hay nghe kể lại mà viết raTôi đã cất công săn lùng trong rừng hồi ký nguyên tác Hán tự mênh mông để tìm những câu chuyện hay và hữu ích; sau đó chắt lọc; tuyển lựa, rồi dịch ra để chia sẻ cùng bạn đọc. Quý vị có quyền tin hoặc không. Nhưng tập sách này không đơn thuần là chuyện đọc “để mua vui một vài trống canh” mà mang theo cả tấm lòng yêu thương nhân gian của người viết lẫn người dịch.Trong thời buổi ngày nay, đọc một tờ báo, lên một trang net, chúng ta thấy tội ác dẫy đầy, tàn nhẫn, kinh hãi đến mức báo động. Tất cả đều do con người không tin nhân quả. Vì không tin nên không biết sợ nên chẳng cẩn trọng giữ gìn. Đến nỗi một nhà nghiên cứu giáo dục đã phải than rằng: Đây là thời “cái ác lên ngôi… Chuyện này do bà tôi kể lại, được sự đồng ý của bà, tôi xin viết ra chia sẻ cùng quý độc già.Các vị nhất định phải “Dứt tuyệt không làm ác, chuyên làm các điều lành”.Nhân vật kể trong truyện đều có thật, đều do bà tôi chứng kiến.Sau đây là nguyên văn lời kể của bà tôi:“Năm 1951 Bắc Kinh mới giải phóng, lúc đó tôi khoảng 5-6 tuổi, cùng phụ thân cư ngụ ngoài Vĩnh Định Môn.Vĩnh Định Môn lúc đó còn là một vùng hoang vu hẻo lánh.Đối diện nhà chúng tôi là gia đỉnh họ Tất, họ gồm có hai vợ chồng và các con cháu cùng ở chung.Lúc đó phía sau nhà họ có nhiều cây táo, tôi thường cùng các bạn nhỏ đến đó chơi đùa và hái táo ăn.Một hôm nghe ông Tất khoe: sau nhà ông có hồ ly xuất hiện, ông nhất quyết làm bẫy bắt hồ ly.Chưa đầy mấy ngày, tôi nghe nói lão Tất đã tóm được con hồ ly.Hơn nữa còn lột sống da của nó làm khăn choàng cổ.Mấy ngày sau tôi tới nhà lão Tất chơi, vừa bước vào sân thì gặp ngay bà cô họ Biên, là hàng xóm của lão Tất.Bà nói:– Ông Tất bị bệnh nằm mẹp, không đi được nữa rồi!Tôi liền chạy thẳng vào trong, lúc này con trai và cháu trai ông đang đứng bên cạnh giường chăm sóc.Thật lạ, lão Tất bình thường là một người vạm vỡ, cao hơn một mét bảy, nhưng bây giờ nhìn ông nằm thu lu trên giường, co rút lại chỉ còn khoảng bảy, tám chục cm thôi, hơn nữa toàn thân ông run lập cập, mặt cũng biến dạng, mồm gắng sức lắp bắp nhưng không nói được gì.Nghe người nhà ông kể:– Hồi hôm ông còn gào thét, tru lên rất thảm thiết…Mấy đứa nhỏ chúng tôi nghe vậy sợ quá, xúm nhau co giò chạy hết.Đấy là lần cuối cùng tôi nhìn thấy ông Tất, vì mấy ngày sau thì ông qua đời.Nghe nói lúc tắt hơi người ông khô kiệt, tay chân giống như hồ ly, mặt cũng giống hồ ly nữa.Gia đình không liệm ông trong quan tài, chỉ bỏ vào cái hộp gỗ.Nghe bà láng giềng họ Biên kể:– Tối đó Ông chết rồi, có rất nhiều hồ ly tụ lại nơi sân nhà ông, vừa kêu vừa nhảy”…Nghe xong câu chuyện, tôi hỏi:– Bà có nhớ lầm mà kể thiếu chính xác không vậy?Bà đáp:– Hoàn toàn không! Việc xảy ra khủng khiếp này luôn ám ảnh, in sâu vào trí não bà.Cả đời bà không sao quên được cái cảnh tượng ông Tất bệnh nằm trên giường!.

Chương 144: Giết Cáo Bị Báo Ứng