Lời người dịchCuốn sách này được chia làm ba phần(sau đó ra thêm các tập tiếp), phần một của cư sĩ Quả Khanh, phần hai là câu chuyện của nhiều tác giả trên nhiều nước(đích thân mục kích hoặc nghe kể) đã viết ra và gởi đến Hội Đạo Đức Trung Hoa. Phần ba là chuyện do ký giả trực tiếp phỏng vấn hay nghe kể lại mà viết raTôi đã cất công săn lùng trong rừng hồi ký nguyên tác Hán tự mênh mông để tìm những câu chuyện hay và hữu ích; sau đó chắt lọc; tuyển lựa, rồi dịch ra để chia sẻ cùng bạn đọc. Quý vị có quyền tin hoặc không. Nhưng tập sách này không đơn thuần là chuyện đọc “để mua vui một vài trống canh” mà mang theo cả tấm lòng yêu thương nhân gian của người viết lẫn người dịch.Trong thời buổi ngày nay, đọc một tờ báo, lên một trang net, chúng ta thấy tội ác dẫy đầy, tàn nhẫn, kinh hãi đến mức báo động. Tất cả đều do con người không tin nhân quả. Vì không tin nên không biết sợ nên chẳng cẩn trọng giữ gìn. Đến nỗi một nhà nghiên cứu giáo dục đã phải than rằng: Đây là thời “cái ác lên ngôi…
Chương 173: Con Cá Ngát
Báo Ứng Hiện ĐờiTác giả: Cư sĩ Quả KhanhTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Lịch Sử, Truyện Mạt Thế, Truyện Xuyên KhôngLời người dịchCuốn sách này được chia làm ba phần(sau đó ra thêm các tập tiếp), phần một của cư sĩ Quả Khanh, phần hai là câu chuyện của nhiều tác giả trên nhiều nước(đích thân mục kích hoặc nghe kể) đã viết ra và gởi đến Hội Đạo Đức Trung Hoa. Phần ba là chuyện do ký giả trực tiếp phỏng vấn hay nghe kể lại mà viết raTôi đã cất công săn lùng trong rừng hồi ký nguyên tác Hán tự mênh mông để tìm những câu chuyện hay và hữu ích; sau đó chắt lọc; tuyển lựa, rồi dịch ra để chia sẻ cùng bạn đọc. Quý vị có quyền tin hoặc không. Nhưng tập sách này không đơn thuần là chuyện đọc “để mua vui một vài trống canh” mà mang theo cả tấm lòng yêu thương nhân gian của người viết lẫn người dịch.Trong thời buổi ngày nay, đọc một tờ báo, lên một trang net, chúng ta thấy tội ác dẫy đầy, tàn nhẫn, kinh hãi đến mức báo động. Tất cả đều do con người không tin nhân quả. Vì không tin nên không biết sợ nên chẳng cẩn trọng giữ gìn. Đến nỗi một nhà nghiên cứu giáo dục đã phải than rằng: Đây là thời “cái ác lên ngôi… Tôi sinh năm 1982.Ngày từ thời bé tí tôi rất có hứng thú đối với Phật pháp.Mười mấy tuổi thì bắt đầu tiếp xúc Phật giáo, lúc xem Lục Tổ Đàn Kinh thấy dễ hiểu, đối với kinh văn rất ưa thích.Nhưng bản thân nghiệp chướng còn sâu nặng, nên tôi chưa thực sự tu trì, bởi dù có xem sách, kinh tôi chỉ hiểu cạn cợt bên ngoài.Mãi đến năm 2009, tôi có duyên lành gặp thầy Tịnh Không nghe giảng kinh Vô Lượng Thọ… và cánh cửa lớn về con đường sinh mệnh mới… bỗng đại khai trước mắt tôi.Lúc đó tôi tập tu niệm Phật, nhưng phát tâm chưa đủ mạnh, trì niệm không liên tục và hay gián đoạn, tâm tiến thủ không tăng.Mãi đến sau khi trải qua kinh nghiệm báo ứng rồi, tôi mới thực sự thay đổi trên đường tu.Mùa đông năm 2009, tôi theo chú đến Thẩm Quyến tạm trú.Chú rất ưa câu cá.Một chiều nọ chú câu trong hồ được con cá ngát nặng 8kg, đem về nhà.Tôi hớn hở ra tay giết nó (thực sự xấu hổ vì tôi quá ngu si).Khi tôi đập đầu nó liên tục 7, 8 cái, nó giẫy giụa rất dữ.Lúc đó trong lòng tôi niệm sân bừng khởi, muốn trừng trị nó cho hả giận, nên thẳng tay xuống đao.Ba ngày sau, tối đó tôi nằm ngủ, đang mơ màng thì bỗng cảm giác như có một đôi tay to lớn, không ngừng đấm, nện, véo, ngắt tôi… còn dùng thân thể quái dị (cực nặng) của nó đè lên tôi.Trong lòng tôi rất sợ nhưng không biết làm sao.Tôi vội niệm Nam mô A Di Đà Phật liên tục.Tôi niệm mãi, không dám nghĩ gì khác.Khoảng mười phút trôi qua, thì thấy bên ngoài cửa sổ (phía trước tôi) xuất hiện ánh bạch quang, vầng sáng này không chói mắt, ấm áp, khiến người ta cảm thấy dễ chịu, lòng trở nên an tĩnh và từ dung đức Phật hiện ra, trang nghiêm vô tả, trước Phật còn hiện ra một ao nước, bên trong có rất nhiều hoa sen, mỹ lệ vô cùng, ngay giây phút đó tất cả hoảng sợ trong lòng tôi đều tan biến.Trải qua kinh nghiệm này rồi, tôi hiểu rõ nhân quả có thực không dối, nếu không nhờ Phật, Bồ tát cứu, ắt tôi đã gặp rắc rối lớn, thế là tôi dũng mãnh sám hối hành vi sát sinh, tụng kinh hồi hướng cho những chúng sinh bị mình giết.Qua kinh nghiệm này, tôi tin Phật, Bồ tát luôn ở bên chúng ta, lúc nào cũng sẵn sàng trợ giúp, chỉ cần ta nhất tâm tu hành, niệm danh hiệu Ngài miên mật, thì cảm ứng sẽ phát sinh, sẽ được uy lực các Ngài gia trì che chở.Kể từ đó tôi phát khởi tín tâm kiên cố đối với Phật pháp.Lý Nam.
Tôi sinh năm 1982.
Ngày từ thời bé tí tôi rất có hứng thú đối với Phật pháp.
Mười mấy tuổi thì bắt đầu tiếp xúc Phật giáo, lúc xem Lục Tổ Đàn Kinh thấy dễ hiểu, đối với kinh văn rất ưa thích.Nhưng bản thân nghiệp chướng còn sâu nặng, nên tôi chưa thực sự tu trì, bởi dù có xem sách, kinh tôi chỉ hiểu cạn cợt bên ngoài.Mãi đến năm 2009, tôi có duyên lành gặp thầy Tịnh Không nghe giảng kinh Vô Lượng Thọ… và cánh cửa lớn về con đường sinh mệnh mới… bỗng đại khai trước mắt tôi.Lúc đó tôi tập tu niệm Phật, nhưng phát tâm chưa đủ mạnh, trì niệm không liên tục và hay gián đoạn, tâm tiến thủ không tăng.
Mãi đến sau khi trải qua kinh nghiệm báo ứng rồi, tôi mới thực sự thay đổi trên đường tu.Mùa đông năm 2009, tôi theo chú đến Thẩm Quyến tạm trú.
Chú rất ưa câu cá.
Một chiều nọ chú câu trong hồ được con cá ngát nặng 8kg, đem về nhà.
Tôi hớn hở ra tay giết nó (thực sự xấu hổ vì tôi quá ngu si).Khi tôi đập đầu nó liên tục 7, 8 cái, nó giẫy giụa rất dữ.
Lúc đó trong lòng tôi niệm sân bừng khởi, muốn trừng trị nó cho hả giận, nên thẳng tay xuống đao.Ba ngày sau, tối đó tôi nằm ngủ, đang mơ màng thì bỗng cảm giác như có một đôi tay to lớn, không ngừng đấm, nện, véo, ngắt tôi… còn dùng thân thể quái dị (cực nặng) của nó đè lên tôi.
Trong lòng tôi rất sợ nhưng không biết làm sao.
Tôi vội niệm Nam mô A Di Đà Phật liên tục.
Tôi niệm mãi, không dám nghĩ gì khác.
Khoảng mười phút trôi qua, thì thấy bên ngoài cửa sổ (phía trước tôi) xuất hiện ánh bạch quang, vầng sáng này không chói mắt, ấm áp, khiến người ta cảm thấy dễ chịu, lòng trở nên an tĩnh và từ dung đức Phật hiện ra, trang nghiêm vô tả, trước Phật còn hiện ra một ao nước, bên trong có rất nhiều hoa sen, mỹ lệ vô cùng, ngay giây phút đó tất cả hoảng sợ trong lòng tôi đều tan biến.Trải qua kinh nghiệm này rồi, tôi hiểu rõ nhân quả có thực không dối, nếu không nhờ Phật, Bồ tát cứu, ắt tôi đã gặp rắc rối lớn, thế là tôi dũng mãnh sám hối hành vi sát sinh, tụng kinh hồi hướng cho những chúng sinh bị mình giết.Qua kinh nghiệm này, tôi tin Phật, Bồ tát luôn ở bên chúng ta, lúc nào cũng sẵn sàng trợ giúp, chỉ cần ta nhất tâm tu hành, niệm danh hiệu Ngài miên mật, thì cảm ứng sẽ phát sinh, sẽ được uy lực các Ngài gia trì che chở.Kể từ đó tôi phát khởi tín tâm kiên cố đối với Phật pháp.Lý Nam.
Báo Ứng Hiện ĐờiTác giả: Cư sĩ Quả KhanhTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Lịch Sử, Truyện Mạt Thế, Truyện Xuyên KhôngLời người dịchCuốn sách này được chia làm ba phần(sau đó ra thêm các tập tiếp), phần một của cư sĩ Quả Khanh, phần hai là câu chuyện của nhiều tác giả trên nhiều nước(đích thân mục kích hoặc nghe kể) đã viết ra và gởi đến Hội Đạo Đức Trung Hoa. Phần ba là chuyện do ký giả trực tiếp phỏng vấn hay nghe kể lại mà viết raTôi đã cất công săn lùng trong rừng hồi ký nguyên tác Hán tự mênh mông để tìm những câu chuyện hay và hữu ích; sau đó chắt lọc; tuyển lựa, rồi dịch ra để chia sẻ cùng bạn đọc. Quý vị có quyền tin hoặc không. Nhưng tập sách này không đơn thuần là chuyện đọc “để mua vui một vài trống canh” mà mang theo cả tấm lòng yêu thương nhân gian của người viết lẫn người dịch.Trong thời buổi ngày nay, đọc một tờ báo, lên một trang net, chúng ta thấy tội ác dẫy đầy, tàn nhẫn, kinh hãi đến mức báo động. Tất cả đều do con người không tin nhân quả. Vì không tin nên không biết sợ nên chẳng cẩn trọng giữ gìn. Đến nỗi một nhà nghiên cứu giáo dục đã phải than rằng: Đây là thời “cái ác lên ngôi… Tôi sinh năm 1982.Ngày từ thời bé tí tôi rất có hứng thú đối với Phật pháp.Mười mấy tuổi thì bắt đầu tiếp xúc Phật giáo, lúc xem Lục Tổ Đàn Kinh thấy dễ hiểu, đối với kinh văn rất ưa thích.Nhưng bản thân nghiệp chướng còn sâu nặng, nên tôi chưa thực sự tu trì, bởi dù có xem sách, kinh tôi chỉ hiểu cạn cợt bên ngoài.Mãi đến năm 2009, tôi có duyên lành gặp thầy Tịnh Không nghe giảng kinh Vô Lượng Thọ… và cánh cửa lớn về con đường sinh mệnh mới… bỗng đại khai trước mắt tôi.Lúc đó tôi tập tu niệm Phật, nhưng phát tâm chưa đủ mạnh, trì niệm không liên tục và hay gián đoạn, tâm tiến thủ không tăng.Mãi đến sau khi trải qua kinh nghiệm báo ứng rồi, tôi mới thực sự thay đổi trên đường tu.Mùa đông năm 2009, tôi theo chú đến Thẩm Quyến tạm trú.Chú rất ưa câu cá.Một chiều nọ chú câu trong hồ được con cá ngát nặng 8kg, đem về nhà.Tôi hớn hở ra tay giết nó (thực sự xấu hổ vì tôi quá ngu si).Khi tôi đập đầu nó liên tục 7, 8 cái, nó giẫy giụa rất dữ.Lúc đó trong lòng tôi niệm sân bừng khởi, muốn trừng trị nó cho hả giận, nên thẳng tay xuống đao.Ba ngày sau, tối đó tôi nằm ngủ, đang mơ màng thì bỗng cảm giác như có một đôi tay to lớn, không ngừng đấm, nện, véo, ngắt tôi… còn dùng thân thể quái dị (cực nặng) của nó đè lên tôi.Trong lòng tôi rất sợ nhưng không biết làm sao.Tôi vội niệm Nam mô A Di Đà Phật liên tục.Tôi niệm mãi, không dám nghĩ gì khác.Khoảng mười phút trôi qua, thì thấy bên ngoài cửa sổ (phía trước tôi) xuất hiện ánh bạch quang, vầng sáng này không chói mắt, ấm áp, khiến người ta cảm thấy dễ chịu, lòng trở nên an tĩnh và từ dung đức Phật hiện ra, trang nghiêm vô tả, trước Phật còn hiện ra một ao nước, bên trong có rất nhiều hoa sen, mỹ lệ vô cùng, ngay giây phút đó tất cả hoảng sợ trong lòng tôi đều tan biến.Trải qua kinh nghiệm này rồi, tôi hiểu rõ nhân quả có thực không dối, nếu không nhờ Phật, Bồ tát cứu, ắt tôi đã gặp rắc rối lớn, thế là tôi dũng mãnh sám hối hành vi sát sinh, tụng kinh hồi hướng cho những chúng sinh bị mình giết.Qua kinh nghiệm này, tôi tin Phật, Bồ tát luôn ở bên chúng ta, lúc nào cũng sẵn sàng trợ giúp, chỉ cần ta nhất tâm tu hành, niệm danh hiệu Ngài miên mật, thì cảm ứng sẽ phát sinh, sẽ được uy lực các Ngài gia trì che chở.Kể từ đó tôi phát khởi tín tâm kiên cố đối với Phật pháp.Lý Nam.