Lời người dịchCuốn sách này được chia làm ba phần(sau đó ra thêm các tập tiếp), phần một của cư sĩ Quả Khanh, phần hai là câu chuyện của nhiều tác giả trên nhiều nước(đích thân mục kích hoặc nghe kể) đã viết ra và gởi đến Hội Đạo Đức Trung Hoa. Phần ba là chuyện do ký giả trực tiếp phỏng vấn hay nghe kể lại mà viết raTôi đã cất công săn lùng trong rừng hồi ký nguyên tác Hán tự mênh mông để tìm những câu chuyện hay và hữu ích; sau đó chắt lọc; tuyển lựa, rồi dịch ra để chia sẻ cùng bạn đọc. Quý vị có quyền tin hoặc không. Nhưng tập sách này không đơn thuần là chuyện đọc “để mua vui một vài trống canh” mà mang theo cả tấm lòng yêu thương nhân gian của người viết lẫn người dịch.Trong thời buổi ngày nay, đọc một tờ báo, lên một trang net, chúng ta thấy tội ác dẫy đầy, tàn nhẫn, kinh hãi đến mức báo động. Tất cả đều do con người không tin nhân quả. Vì không tin nên không biết sợ nên chẳng cẩn trọng giữ gìn. Đến nỗi một nhà nghiên cứu giáo dục đã phải than rằng: Đây là thời “cái ác lên ngôi…
Chương 175: Anh Kỹ Sư Kiến Trúc
Báo Ứng Hiện ĐờiTác giả: Cư sĩ Quả KhanhTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Lịch Sử, Truyện Mạt Thế, Truyện Xuyên KhôngLời người dịchCuốn sách này được chia làm ba phần(sau đó ra thêm các tập tiếp), phần một của cư sĩ Quả Khanh, phần hai là câu chuyện của nhiều tác giả trên nhiều nước(đích thân mục kích hoặc nghe kể) đã viết ra và gởi đến Hội Đạo Đức Trung Hoa. Phần ba là chuyện do ký giả trực tiếp phỏng vấn hay nghe kể lại mà viết raTôi đã cất công săn lùng trong rừng hồi ký nguyên tác Hán tự mênh mông để tìm những câu chuyện hay và hữu ích; sau đó chắt lọc; tuyển lựa, rồi dịch ra để chia sẻ cùng bạn đọc. Quý vị có quyền tin hoặc không. Nhưng tập sách này không đơn thuần là chuyện đọc “để mua vui một vài trống canh” mà mang theo cả tấm lòng yêu thương nhân gian của người viết lẫn người dịch.Trong thời buổi ngày nay, đọc một tờ báo, lên một trang net, chúng ta thấy tội ác dẫy đầy, tàn nhẫn, kinh hãi đến mức báo động. Tất cả đều do con người không tin nhân quả. Vì không tin nên không biết sợ nên chẳng cẩn trọng giữ gìn. Đến nỗi một nhà nghiên cứu giáo dục đã phải than rằng: Đây là thời “cái ác lên ngôi… Có một kỹ sư kiến trúc, tuổi trẻ giàu sang, rất thành đạt, mạnh khỏe.Quanh năm lui tới Giang Tô nhận các công trình đại thiết kế.Tuổi còn trẻ mà giàu kếch xù, nên vô cùng đắc ý, ông tha hồ phóng túng t*nh d*c, tận hưởng hoan lạc.Đến năm 45 tuổi thì phát bệnh, khi đi khám mới hay là bướu phổi thời kỳ cuối.Sau đó anh tìm đến với Phật giáo, xuất ra 25 vạn ấn tống cuốn “Nhân quả phụ giải Lương Hoàng Sám” của Quả Khanh, còn bỏ ra khoản tiền cực lớn tu sửa Niệm Phật Đường Giang Tô.Xây dựng xong thì giao cho tín chúng tại đây niệm Phật.Không hề thu phí một xu.Tín chúng vùng này vì vậy rất mang ơn ông, nhưng bệnh nặng của ông lại không có biến chuyển gì tốt.Sau nhân duyên hội đủ, nhờ một cư sĩ vùng này giới thiệu, ông được gặp Cư sĩ Quả Khanh.Ở trước mặt Quả Khanh, ông khóc to, thống thiết sám hối, kể ra bao ác nghiệp của mình.Nào là: Trốn thuế, lấn chiếm tiền tài trên lẫn dưới, thậm chí còn phóng túng tà dâm đủ kiểu… do giàu có nên ông tìm ăn đủ thứ sơn hào hải vị không gì mà chưa từng nếm qua.Thậm chí cả thai non, thai hư… ông cũng chế thành mỹ vị mà thưởng thức.Quả Khanh nhắc ông.Muốn sám hối phát lồ, thì nhất định phải sám cho đạt được thanh tịnh.Bắt buộc phải thông báo ác hạnh mình làm khắp thiên địa, để cảnh tỉnh thế nhân.Bản thân phải phát thệ: Quyết không phạm lại nữa.Nếu làm được vậy tội ác mới tiêu trừ, bệnh ông nhất định sẽ chuyển tốt, bởi thế mới có câu: “Tội lỗi đầy trời sám hối liền tiêu”…Nghe Quả Khanh khai thị xong, ông thống khổ nghẹn ngào, lập tức sám hối, khai rằng mình còn duy nhất một lỗi tà dâm vẫn chưa đoạn trừ.Sau khi ông sám hối triệt để, đạt được thanh tịnh rồi, thì chứng bệnh nặng kia không bao lâu được lành, xem như ông từ cõi tử được hồi sinh.Lúc ông đến bệnh viện kiểm tra lại, thấy chứng bướu phổi thời kỳ cuối đã tiêu tan, nhưng trong phổi vẫn còn chút nước.Nhân đây, Quả Khanh khai thị cho mọi người hiểu:– Bệnh là tự mình gây ra nên cũng do mình trị, nếu không chịu tu, không sửa hết mọi thói tật lỗi lầm nơi bản thân, thì dù có gặp Bồ tát Quán Thế Âm cũng vô ích.Quả Khanh nói:– Con người ta có ba căn bệnh là: Tham, sân, si.Phương pháp trị rất đơn giản: phải dùng Giới, Định, Huệ chữa trị.Trong bộ sách “Báo Ứng Hiện Đời” toàn kể những câu chuyện có thực do Quả Khanh đích thân trải qua, chứng kiến, khi tường thuật chỉ đổi tên người và địa danh.Thực ra chuyện gặp Hòa thượng Diệu Pháp không phải xảy ra ở Ngũ Đài Sơn, đó cũng chỉ là địa danh tạm đặt.Không ngờ sau này bị nhiều người mạo nhận, giả xưng là Hòa thượng Diệu Pháp và đi khắp nơi lường gạt, họ còn đem ảnh mình in lên sách, quảng bá lưu truyền và mạnh dạn tuyên bố rằng: Ai muốn gặp Hòa thượng Diệu Pháp một lần thì phải nộp một vạn!Vì vậy, xin khuyên mọi người: Không nên lên Ngũ Đài Sơn tìm Hòa thượng Diệu Pháp nữa, bởi Hòa thượng Diệu Pháp chỉ là tên tạm đặt.Có lần ngài Quả Khanh đang giảng pháp, bỗng có một ông tiến đến hỏi:– Ngài là Dương Giáo sư? Con đọc xong câu chuyện “Trong xưởng có gì nhà tôi có đó(3)” của Ngài, cảm thấy tình cảnh mình cũng giống như vậy, bèn làm y theo và bệnh lưng nhiều năm của con đã được lành.Nay mạo muội tìm đến để cảm ơn ngài.Một người không biết gì về Phật, thử đến nghe Quả Khanh giảng kinh Địa Tạng, trong lúc đang dự thính bỗng cảm giác có luồng nhiệt lượng chạy khắp người khiến toàn thân tê rần.Nghe xong họ đi về nhà, thì phát hiện chứng bệnh đi khập khiễng của mình đã lành.Tu hành là tu nơi tâm, không cần phô trương hình thức bên ngoài.Cũng không nên hướng ngoại tìm cầu.Phải nhớ rõ “Không làm các điều ác, vâng làm các điều lành, tự tịnh thân khẩu ý”… mới là làm đúng theo lời chư Phật dạy.Bạn không nên ăn thịt loài vật, nếu ăn bạn sẽ bị bệnh rất khó kham.Cho dù bạn không lễ Phật dâng hương, không có tượng Phật, nhưng tâm bạn hoàn toàn chuyển tốt thì bệnh gì cũng lành..
Có một kỹ sư kiến trúc, tuổi trẻ giàu sang, rất thành đạt, mạnh khỏe.
Quanh năm lui tới Giang Tô nhận các công trình đại thiết kế.
Tuổi còn trẻ mà giàu kếch xù, nên vô cùng đắc ý, ông tha hồ phóng túng t*nh d*c, tận hưởng hoan lạc.Đến năm 45 tuổi thì phát bệnh, khi đi khám mới hay là bướu phổi thời kỳ cuối.
Sau đó anh tìm đến với Phật giáo, xuất ra 25 vạn ấn tống cuốn “Nhân quả phụ giải Lương Hoàng Sám” của Quả Khanh, còn bỏ ra khoản tiền cực lớn tu sửa Niệm Phật Đường Giang Tô.
Xây dựng xong thì giao cho tín chúng tại đây niệm Phật.
Không hề thu phí một xu.Tín chúng vùng này vì vậy rất mang ơn ông, nhưng bệnh nặng của ông lại không có biến chuyển gì tốt.Sau nhân duyên hội đủ, nhờ một cư sĩ vùng này giới thiệu, ông được gặp Cư sĩ Quả Khanh.Ở trước mặt Quả Khanh, ông khóc to, thống thiết sám hối, kể ra bao ác nghiệp của mình.
Nào là: Trốn thuế, lấn chiếm tiền tài trên lẫn dưới, thậm chí còn phóng túng tà dâm đủ kiểu… do giàu có nên ông tìm ăn đủ thứ sơn hào hải vị không gì mà chưa từng nếm qua.
Thậm chí cả thai non, thai hư… ông cũng chế thành mỹ vị mà thưởng thức.Quả Khanh nhắc ông.
Muốn sám hối phát lồ, thì nhất định phải sám cho đạt được thanh tịnh.
Bắt buộc phải thông báo ác hạnh mình làm khắp thiên địa, để cảnh tỉnh thế nhân.
Bản thân phải phát thệ: Quyết không phạm lại nữa.
Nếu làm được vậy tội ác mới tiêu trừ, bệnh ông nhất định sẽ chuyển tốt, bởi thế mới có câu: “Tội lỗi đầy trời sám hối liền tiêu”…Nghe Quả Khanh khai thị xong, ông thống khổ nghẹn ngào, lập tức sám hối, khai rằng mình còn duy nhất một lỗi tà dâm vẫn chưa đoạn trừ.
Sau khi ông sám hối triệt để, đạt được thanh tịnh rồi, thì chứng bệnh nặng kia không bao lâu được lành, xem như ông từ cõi tử được hồi sinh.
Lúc ông đến bệnh viện kiểm tra lại, thấy chứng bướu phổi thời kỳ cuối đã tiêu tan, nhưng trong phổi vẫn còn chút nước.Nhân đây, Quả Khanh khai thị cho mọi người hiểu:– Bệnh là tự mình gây ra nên cũng do mình trị, nếu không chịu tu, không sửa hết mọi thói tật lỗi lầm nơi bản thân, thì dù có gặp Bồ tát Quán Thế Âm cũng vô ích.Quả Khanh nói:– Con người ta có ba căn bệnh là: Tham, sân, si.
Phương pháp trị rất đơn giản: phải dùng Giới, Định, Huệ chữa trị.Trong bộ sách “Báo Ứng Hiện Đời” toàn kể những câu chuyện có thực do Quả Khanh đích thân trải qua, chứng kiến, khi tường thuật chỉ đổi tên người và địa danh.
Thực ra chuyện gặp Hòa thượng Diệu Pháp không phải xảy ra ở Ngũ Đài Sơn, đó cũng chỉ là địa danh tạm đặt.
Không ngờ sau này bị nhiều người mạo nhận, giả xưng là Hòa thượng Diệu Pháp và đi khắp nơi lường gạt, họ còn đem ảnh mình in lên sách, quảng bá lưu truyền và mạnh dạn tuyên bố rằng: Ai muốn gặp Hòa thượng Diệu Pháp một lần thì phải nộp một vạn!Vì vậy, xin khuyên mọi người: Không nên lên Ngũ Đài Sơn tìm Hòa thượng Diệu Pháp nữa, bởi Hòa thượng Diệu Pháp chỉ là tên tạm đặt.Có lần ngài Quả Khanh đang giảng pháp, bỗng có một ông tiến đến hỏi:– Ngài là Dương Giáo sư? Con đọc xong câu chuyện “Trong xưởng có gì nhà tôi có đó(3)” của Ngài, cảm thấy tình cảnh mình cũng giống như vậy, bèn làm y theo và bệnh lưng nhiều năm của con đã được lành.
Nay mạo muội tìm đến để cảm ơn ngài.Một người không biết gì về Phật, thử đến nghe Quả Khanh giảng kinh Địa Tạng, trong lúc đang dự thính bỗng cảm giác có luồng nhiệt lượng chạy khắp người khiến toàn thân tê rần.
Nghe xong họ đi về nhà, thì phát hiện chứng bệnh đi khập khiễng của mình đã lành.Tu hành là tu nơi tâm, không cần phô trương hình thức bên ngoài.
Cũng không nên hướng ngoại tìm cầu.Phải nhớ rõ “Không làm các điều ác, vâng làm các điều lành, tự tịnh thân khẩu ý”… mới là làm đúng theo lời chư Phật dạy.
Bạn không nên ăn thịt loài vật, nếu ăn bạn sẽ bị bệnh rất khó kham.Cho dù bạn không lễ Phật dâng hương, không có tượng Phật, nhưng tâm bạn hoàn toàn chuyển tốt thì bệnh gì cũng lành..
Báo Ứng Hiện ĐờiTác giả: Cư sĩ Quả KhanhTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Lịch Sử, Truyện Mạt Thế, Truyện Xuyên KhôngLời người dịchCuốn sách này được chia làm ba phần(sau đó ra thêm các tập tiếp), phần một của cư sĩ Quả Khanh, phần hai là câu chuyện của nhiều tác giả trên nhiều nước(đích thân mục kích hoặc nghe kể) đã viết ra và gởi đến Hội Đạo Đức Trung Hoa. Phần ba là chuyện do ký giả trực tiếp phỏng vấn hay nghe kể lại mà viết raTôi đã cất công săn lùng trong rừng hồi ký nguyên tác Hán tự mênh mông để tìm những câu chuyện hay và hữu ích; sau đó chắt lọc; tuyển lựa, rồi dịch ra để chia sẻ cùng bạn đọc. Quý vị có quyền tin hoặc không. Nhưng tập sách này không đơn thuần là chuyện đọc “để mua vui một vài trống canh” mà mang theo cả tấm lòng yêu thương nhân gian của người viết lẫn người dịch.Trong thời buổi ngày nay, đọc một tờ báo, lên một trang net, chúng ta thấy tội ác dẫy đầy, tàn nhẫn, kinh hãi đến mức báo động. Tất cả đều do con người không tin nhân quả. Vì không tin nên không biết sợ nên chẳng cẩn trọng giữ gìn. Đến nỗi một nhà nghiên cứu giáo dục đã phải than rằng: Đây là thời “cái ác lên ngôi… Có một kỹ sư kiến trúc, tuổi trẻ giàu sang, rất thành đạt, mạnh khỏe.Quanh năm lui tới Giang Tô nhận các công trình đại thiết kế.Tuổi còn trẻ mà giàu kếch xù, nên vô cùng đắc ý, ông tha hồ phóng túng t*nh d*c, tận hưởng hoan lạc.Đến năm 45 tuổi thì phát bệnh, khi đi khám mới hay là bướu phổi thời kỳ cuối.Sau đó anh tìm đến với Phật giáo, xuất ra 25 vạn ấn tống cuốn “Nhân quả phụ giải Lương Hoàng Sám” của Quả Khanh, còn bỏ ra khoản tiền cực lớn tu sửa Niệm Phật Đường Giang Tô.Xây dựng xong thì giao cho tín chúng tại đây niệm Phật.Không hề thu phí một xu.Tín chúng vùng này vì vậy rất mang ơn ông, nhưng bệnh nặng của ông lại không có biến chuyển gì tốt.Sau nhân duyên hội đủ, nhờ một cư sĩ vùng này giới thiệu, ông được gặp Cư sĩ Quả Khanh.Ở trước mặt Quả Khanh, ông khóc to, thống thiết sám hối, kể ra bao ác nghiệp của mình.Nào là: Trốn thuế, lấn chiếm tiền tài trên lẫn dưới, thậm chí còn phóng túng tà dâm đủ kiểu… do giàu có nên ông tìm ăn đủ thứ sơn hào hải vị không gì mà chưa từng nếm qua.Thậm chí cả thai non, thai hư… ông cũng chế thành mỹ vị mà thưởng thức.Quả Khanh nhắc ông.Muốn sám hối phát lồ, thì nhất định phải sám cho đạt được thanh tịnh.Bắt buộc phải thông báo ác hạnh mình làm khắp thiên địa, để cảnh tỉnh thế nhân.Bản thân phải phát thệ: Quyết không phạm lại nữa.Nếu làm được vậy tội ác mới tiêu trừ, bệnh ông nhất định sẽ chuyển tốt, bởi thế mới có câu: “Tội lỗi đầy trời sám hối liền tiêu”…Nghe Quả Khanh khai thị xong, ông thống khổ nghẹn ngào, lập tức sám hối, khai rằng mình còn duy nhất một lỗi tà dâm vẫn chưa đoạn trừ.Sau khi ông sám hối triệt để, đạt được thanh tịnh rồi, thì chứng bệnh nặng kia không bao lâu được lành, xem như ông từ cõi tử được hồi sinh.Lúc ông đến bệnh viện kiểm tra lại, thấy chứng bướu phổi thời kỳ cuối đã tiêu tan, nhưng trong phổi vẫn còn chút nước.Nhân đây, Quả Khanh khai thị cho mọi người hiểu:– Bệnh là tự mình gây ra nên cũng do mình trị, nếu không chịu tu, không sửa hết mọi thói tật lỗi lầm nơi bản thân, thì dù có gặp Bồ tát Quán Thế Âm cũng vô ích.Quả Khanh nói:– Con người ta có ba căn bệnh là: Tham, sân, si.Phương pháp trị rất đơn giản: phải dùng Giới, Định, Huệ chữa trị.Trong bộ sách “Báo Ứng Hiện Đời” toàn kể những câu chuyện có thực do Quả Khanh đích thân trải qua, chứng kiến, khi tường thuật chỉ đổi tên người và địa danh.Thực ra chuyện gặp Hòa thượng Diệu Pháp không phải xảy ra ở Ngũ Đài Sơn, đó cũng chỉ là địa danh tạm đặt.Không ngờ sau này bị nhiều người mạo nhận, giả xưng là Hòa thượng Diệu Pháp và đi khắp nơi lường gạt, họ còn đem ảnh mình in lên sách, quảng bá lưu truyền và mạnh dạn tuyên bố rằng: Ai muốn gặp Hòa thượng Diệu Pháp một lần thì phải nộp một vạn!Vì vậy, xin khuyên mọi người: Không nên lên Ngũ Đài Sơn tìm Hòa thượng Diệu Pháp nữa, bởi Hòa thượng Diệu Pháp chỉ là tên tạm đặt.Có lần ngài Quả Khanh đang giảng pháp, bỗng có một ông tiến đến hỏi:– Ngài là Dương Giáo sư? Con đọc xong câu chuyện “Trong xưởng có gì nhà tôi có đó(3)” của Ngài, cảm thấy tình cảnh mình cũng giống như vậy, bèn làm y theo và bệnh lưng nhiều năm của con đã được lành.Nay mạo muội tìm đến để cảm ơn ngài.Một người không biết gì về Phật, thử đến nghe Quả Khanh giảng kinh Địa Tạng, trong lúc đang dự thính bỗng cảm giác có luồng nhiệt lượng chạy khắp người khiến toàn thân tê rần.Nghe xong họ đi về nhà, thì phát hiện chứng bệnh đi khập khiễng của mình đã lành.Tu hành là tu nơi tâm, không cần phô trương hình thức bên ngoài.Cũng không nên hướng ngoại tìm cầu.Phải nhớ rõ “Không làm các điều ác, vâng làm các điều lành, tự tịnh thân khẩu ý”… mới là làm đúng theo lời chư Phật dạy.Bạn không nên ăn thịt loài vật, nếu ăn bạn sẽ bị bệnh rất khó kham.Cho dù bạn không lễ Phật dâng hương, không có tượng Phật, nhưng tâm bạn hoàn toàn chuyển tốt thì bệnh gì cũng lành..