Tik tok tik tok Hoa Y tỉnh lại trong một căn phòng cũ kĩ, toàn bộ căn phòng được làm bằng gỗ và có biểu hiện của sự mục nát. Đẩy cửa bước ra ngoài, đây là dáng vẻ của một ngôi làng, có chút hoang vu, sương mù dày đặc âm u thậm chí còn mang tử khí. Cô chọn một nơi kín đáo tiếp thu kí ức của nguyên chủ. Nguyên chủ tên Mạnh Hoa Y, 23 tuổi...hết. ... ... Cái quần què gì vậy? -_-!! "6996 anh cút ra đây cho tôi" 6996 cảm nhận được cơn giận dữ của kí chủ nhà mình đành phải chòi lên giải thích [Kí chủ tôi cũng không có cách nào a~ nguyên thân không có kí ức âu cũng vì sự vận hành của thế giới này á, vậy nên bà cô của tôi ơi bớt giận bớt giận nào] Hoa Y đến là ba chấm, mặc dù được 6996 mềm mỏng giải thích song cũng không thể nguôi ngoai đi nộ khí của cô, càng ngày kịch bản càng quá đáng thế này chơi sao? Thật cố ý bắt nạt nhóc đáng thương là cô mà. Hiện tại cô toàn cầm nhầm kịch bản auto mò mẫm, cứ truyền tống vô thế giới đờ đẫn mờ mịt mà làm nhiệm vụ, cái tháng ngày địa ngục này vẫn không…
Chương 217: Nữ đế
[Xuyên Nhanh] Thế Nào Là Nhân Vật Phản Diện? (Quyển 2)Tác giả: Tây Linh Nhược VũTruyện Cổ Đại, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Mạt Thế, Truyện Võng DuTik tok tik tok Hoa Y tỉnh lại trong một căn phòng cũ kĩ, toàn bộ căn phòng được làm bằng gỗ và có biểu hiện của sự mục nát. Đẩy cửa bước ra ngoài, đây là dáng vẻ của một ngôi làng, có chút hoang vu, sương mù dày đặc âm u thậm chí còn mang tử khí. Cô chọn một nơi kín đáo tiếp thu kí ức của nguyên chủ. Nguyên chủ tên Mạnh Hoa Y, 23 tuổi...hết. ... ... Cái quần què gì vậy? -_-!! "6996 anh cút ra đây cho tôi" 6996 cảm nhận được cơn giận dữ của kí chủ nhà mình đành phải chòi lên giải thích [Kí chủ tôi cũng không có cách nào a~ nguyên thân không có kí ức âu cũng vì sự vận hành của thế giới này á, vậy nên bà cô của tôi ơi bớt giận bớt giận nào] Hoa Y đến là ba chấm, mặc dù được 6996 mềm mỏng giải thích song cũng không thể nguôi ngoai đi nộ khí của cô, càng ngày kịch bản càng quá đáng thế này chơi sao? Thật cố ý bắt nạt nhóc đáng thương là cô mà. Hiện tại cô toàn cầm nhầm kịch bản auto mò mẫm, cứ truyền tống vô thế giới đờ đẫn mờ mịt mà làm nhiệm vụ, cái tháng ngày địa ngục này vẫn không… Hoa Y lững thững trở về tẩm điện liền thấy một đám người hớt ha hớt hải chạy đến đây."Bệ hạ người đã đi đâu vậy, chúng thần rất lo cho người" Lão công công đi đầu đứng lên vấn tội.Hoa Y bóp trán, mắt nhìn lên trên trời tự nhiên nói: "Lo cái gì, Trẫm đi hóng mát còn cần các ngươi quản".Nghe thấy lời cô toàn bộ nhóm người đều quỳ rạp xuống khẩn thiết khóc lóc: "Thỉnh bệ hạ trách tội, chúng thần không làm tròn trách nhiệm chăm sóc bệ hạ, thỉnh bệ hạ ban chết".Hoa Y cảm thấy thái dương mình giật lên, một đám suốt ngày đòi phạt đòi chết, cô chỉ là đi dạo hóng mát chút thôi mà có cần thiết phải vậy không, cửu ngũ chí tôn mệnh cũng thật khổ giống như ngày ngày bị hàng ngàn cái camera giám sát lộ trình, bi thương trong lòng nhiều chút..."Được rồi Trẫm không phải đã trở lại rồi sao, đứng hết lên đi còn đòi phạt đòi chết thì đừng đi theo Trẫm nữa" nói xong cô tỏ vẻ tức giận vung văng tay áo bước vào tẩm điện.————————————"Bệ hạ giá đáo"Hoa Y dẫn theo đoàn người, trang trọng bước vào ngồi trên ghế chủ toạ.Bên phải là quần thần, bên trái là đoàn sứ thần thảo nguyên bộ tộc Trát Tây.Mà bên trái vẫn chưa thấy bóng dáng một ai cho dù cả đoàn đã nhập cung từ hôm qua.Tiếng xì xào thảo luận ngày càng lớn, đa số đều là phẫn nộ cùng tức giận, Hoa Y ánh mắt chỉ đảo qua một chút lại nhẫn nại nâng đũa thưởng thức mỹ thực."Sứ giả bộ tộc Trát Tây đến".Đoàn người ăn mặc cổ quái, khí thế ngang tàng phách lối bước vào dần dần tách ra để lại một vị trí chính giữa, người đàn ông nở nụ cười tay đặt lên ngực hành lễ."Sứ thần Trát Tây Lạp Tử khấu kiến bệ hạ, vì chút việc công giờ này mới có thể diện kiến thánh nhan, xin Bệ hạ lượng thứ"."To gan ngươi đã đến muộn lại còn phách lối như vậy đó là phong thái của Thảo nguyên các người sao?" Là đám quần thần lên tiếng oán trách.Hắn thậm chí còn không cúi đầu, hành động phách lối ngang ngược ánh mắt khiêu khích nhìn về phía đám quần thần, khiến đám quần thần giận sôi máu hận không thể đi lên đánh chết hắn.Trát Tây Lạp Tử nở nụ cười nhìn thẳng dung nhan người bên trên, đây là phế đế trong lời đồn, ấn tượng đầu tiên khi hắn ngẩng đầu chính là khí chất của cô giống như bậc đế vương cao ngạo lạnh lùng, nhưng hắn rất nhanh trấn định dù sao cái danh "phế đế" cũng không phải để trưng, so với Mẫu hoàng của cô thì cô thật sự là một phế vật, cho nên đây là chỉ đang cố gắng tỏ vẻ mà thôi.Hoa Y ánh mắt chỉ lướt qua Trát Tây Lạp Tử một chút liền rơi vào thiếu niên đằng sau, thân mình hắn thon dài, mái tóc màu nâu xoăn nhẹ gợn sóng đến thắt lưng, khuôn mặt...cực kì bình thường phổ thông, nếu so ra cùng lắm chỉ đến mức thanh tú.Trát Tây Lạp Tử nhìn theo ánh mắt cô, thấy cô nhìn vào thiếu niên đứng sau mình mắt chợt híp lại, nở nụ cười: "Ôi Bệ hạ mới đó đã nhìn trúng nô lệ ta mới bắt được, nếu Bệ hạ thích ta cũng có thể từ bỏ vật sở hữu tặng cho người".Lão công công không thể nhìn được nữa tiến lên một bước: "Hồ ngôn loạn ngữ, thái độ của ngươi đây là muốn kết minh sao, nhớ đến bổn phận của ngươi"."Ha ta lại không...!!!!!!"Ruỳnh thân thể hắn đổ xuống trước sự khiếp sợ của đám quần thần, lão công công như điểm huyệt tại chỗ, không là tất cả mọi người có mặt như bị điểm huyệt đứng im bất động, ánh mắt đồng loạt hướng về một phía.Hoa Y liếc cũng không thèm liếc, đưa kiếm cho thị vệ bên cạnh, từng bước kéo làn váy trở lại ngôi vị chủ toạ.Cho đến bây giờ bộ tộc Trát Tây mới kịp phản ứng, sứ thần của chúng đã bị Nữ đế Mạn quốc một kiếm g**t ch*t, nhanh chóng tạo thành đội hình phòng thủ tập trung lại chính giữa.Lúc này thị vệ Mạn quốc cũng đã rút kiếm, chỉ đợi chỉ thị của chủ tử, mà các thần tử đều mông lung không thể tin nhìn người đang ung dung uống trà.Hoa Y đặt tách trà, ánh mắt quét xuống một lượt người bên dưới, dừng lại ở thống lĩnh cấm vệ quân."Lôi ra cắt lưỡi, treo lên cổng thành".Lại là tiếng hút khí vang lên, nhưng lại không phải từ bộ tộc Trát Tây mà là đám quần thần bên dưới."Bệ hạ đó là...sứ thần Thảo nguyên chuyện này...".Lão thần tử còn đang định giảng giải lý thuyết va vào ánh mắt của cô liền im bặt đột nhiên không rét mà run chỉ có thể định thân tại đó.Hoa Y cầm tách trà nhẹ mân mê đường vân im trên tách: "Bất kính với Trẫm cắt lưỡi treo đầu thị chúng ái khanh có ý kiến?".Soạt không biết từ lúc nào cái chén giống như bị vò nát hoá thành bột mịn tan trong không khí.Bộ tộc Trát Tây vẫn giữ vững tư thế thủ chặt nhưng lại giảm đi nhuệ khí, mất đi sự phách lối ngang tàng lúc mới vào.Cô nâng mắt, từng bước, bước xuống bậc thang dừng lại một khoảng trước mặt thiếu niên, ánh mắt cũng không nhìn hắn vô định mà nhìn."Bộ tộc Trát Tây các ngươi nên nhớ cho kĩ, Trẫm là Quân còn các ngươi là Thần, các ngươi gặp Trẫm đều phải xưng một tiếng Thần, nhớ cho thật kĩ".Lời nói của cô nói ra chẳng có ai phản kháng hay phải nói rằng không thể phản kháng, lúc này mọi người đều giống như đeo trên mình một tầng áp suất thấp lạnh lẽo cực hàn, thậm chí âm vực đã đến cổ lại không có cách nào nói ra được, thực vô cùng quỷ dị.Hoa Y di rời ánh mắt, nâng ngón tay chỉ vào thiếu niên: "Còn hắn ta muốn, các ngươi về nói với Trát Tây Địch Mộc, muốn chiến ta đợi, muốn cầu hoà tự mình lăn đến!".
Hoa Y lững thững trở về tẩm điện liền thấy một đám người hớt ha hớt hải chạy đến đây.
"Bệ hạ người đã đi đâu vậy, chúng thần rất lo cho người" Lão công công đi đầu đứng lên vấn tội.
Hoa Y bóp trán, mắt nhìn lên trên trời tự nhiên nói: "Lo cái gì, Trẫm đi hóng mát còn cần các ngươi quản".
Nghe thấy lời cô toàn bộ nhóm người đều quỳ rạp xuống khẩn thiết khóc lóc: "Thỉnh bệ hạ trách tội, chúng thần không làm tròn trách nhiệm chăm sóc bệ hạ, thỉnh bệ hạ ban chết".
Hoa Y cảm thấy thái dương mình giật lên, một đám suốt ngày đòi phạt đòi chết, cô chỉ là đi dạo hóng mát chút thôi mà có cần thiết phải vậy không, cửu ngũ chí tôn mệnh cũng thật khổ giống như ngày ngày bị hàng ngàn cái camera giám sát lộ trình, bi thương trong lòng nhiều chút...
"Được rồi Trẫm không phải đã trở lại rồi sao, đứng hết lên đi còn đòi phạt đòi chết thì đừng đi theo Trẫm nữa" nói xong cô tỏ vẻ tức giận vung văng tay áo bước vào tẩm điện.
————————————
"Bệ hạ giá đáo"
Hoa Y dẫn theo đoàn người, trang trọng bước vào ngồi trên ghế chủ toạ.
Bên phải là quần thần, bên trái là đoàn sứ thần thảo nguyên bộ tộc Trát Tây.
Mà bên trái vẫn chưa thấy bóng dáng một ai cho dù cả đoàn đã nhập cung từ hôm qua.
Tiếng xì xào thảo luận ngày càng lớn, đa số đều là phẫn nộ cùng tức giận, Hoa Y ánh mắt chỉ đảo qua một chút lại nhẫn nại nâng đũa thưởng thức mỹ thực.
"Sứ giả bộ tộc Trát Tây đến".
Đoàn người ăn mặc cổ quái, khí thế ngang tàng phách lối bước vào dần dần tách ra để lại một vị trí chính giữa, người đàn ông nở nụ cười tay đặt lên ngực hành lễ.
"Sứ thần Trát Tây Lạp Tử khấu kiến bệ hạ, vì chút việc công giờ này mới có thể diện kiến thánh nhan, xin Bệ hạ lượng thứ".
"To gan ngươi đã đến muộn lại còn phách lối như vậy đó là phong thái của Thảo nguyên các người sao?" Là đám quần thần lên tiếng oán trách.
Hắn thậm chí còn không cúi đầu, hành động phách lối ngang ngược ánh mắt khiêu khích nhìn về phía đám quần thần, khiến đám quần thần giận sôi máu hận không thể đi lên đánh chết hắn.
Trát Tây Lạp Tử nở nụ cười nhìn thẳng dung nhan người bên trên, đây là phế đế trong lời đồn, ấn tượng đầu tiên khi hắn ngẩng đầu chính là khí chất của cô giống như bậc đế vương cao ngạo lạnh lùng, nhưng hắn rất nhanh trấn định dù sao cái danh "phế đế" cũng không phải để trưng, so với Mẫu hoàng của cô thì cô thật sự là một phế vật, cho nên đây là chỉ đang cố gắng tỏ vẻ mà thôi.
Hoa Y ánh mắt chỉ lướt qua Trát Tây Lạp Tử một chút liền rơi vào thiếu niên đằng sau, thân mình hắn thon dài, mái tóc màu nâu xoăn nhẹ gợn sóng đến thắt lưng, khuôn mặt...cực kì bình thường phổ thông, nếu so ra cùng lắm chỉ đến mức thanh tú.
Trát Tây Lạp Tử nhìn theo ánh mắt cô, thấy cô nhìn vào thiếu niên đứng sau mình mắt chợt híp lại, nở nụ cười: "Ôi Bệ hạ mới đó đã nhìn trúng nô lệ ta mới bắt được, nếu Bệ hạ thích ta cũng có thể từ bỏ vật sở hữu tặng cho người".
Lão công công không thể nhìn được nữa tiến lên một bước: "Hồ ngôn loạn ngữ, thái độ của ngươi đây là muốn kết minh sao, nhớ đến bổn phận của ngươi".
"Ha ta lại không...!!!!!!"
Ruỳnh thân thể hắn đổ xuống trước sự khiếp sợ của đám quần thần, lão công công như điểm huyệt tại chỗ, không là tất cả mọi người có mặt như bị điểm huyệt đứng im bất động, ánh mắt đồng loạt hướng về một phía.
Hoa Y liếc cũng không thèm liếc, đưa kiếm cho thị vệ bên cạnh, từng bước kéo làn váy trở lại ngôi vị chủ toạ.
Cho đến bây giờ bộ tộc Trát Tây mới kịp phản ứng, sứ thần của chúng đã bị Nữ đế Mạn quốc một kiếm g**t ch*t, nhanh chóng tạo thành đội hình phòng thủ tập trung lại chính giữa.
Lúc này thị vệ Mạn quốc cũng đã rút kiếm, chỉ đợi chỉ thị của chủ tử, mà các thần tử đều mông lung không thể tin nhìn người đang ung dung uống trà.
Hoa Y đặt tách trà, ánh mắt quét xuống một lượt người bên dưới, dừng lại ở thống lĩnh cấm vệ quân.
"Lôi ra cắt lưỡi, treo lên cổng thành".
Lại là tiếng hút khí vang lên, nhưng lại không phải từ bộ tộc Trát Tây mà là đám quần thần bên dưới.
"Bệ hạ đó là...sứ thần Thảo nguyên chuyện này...".
Lão thần tử còn đang định giảng giải lý thuyết va vào ánh mắt của cô liền im bặt đột nhiên không rét mà run chỉ có thể định thân tại đó.
Hoa Y cầm tách trà nhẹ mân mê đường vân im trên tách: "Bất kính với Trẫm cắt lưỡi treo đầu thị chúng ái khanh có ý kiến?".
Soạt không biết từ lúc nào cái chén giống như bị vò nát hoá thành bột mịn tan trong không khí.
Bộ tộc Trát Tây vẫn giữ vững tư thế thủ chặt nhưng lại giảm đi nhuệ khí, mất đi sự phách lối ngang tàng lúc mới vào.
Cô nâng mắt, từng bước, bước xuống bậc thang dừng lại một khoảng trước mặt thiếu niên, ánh mắt cũng không nhìn hắn vô định mà nhìn.
"Bộ tộc Trát Tây các ngươi nên nhớ cho kĩ, Trẫm là Quân còn các ngươi là Thần, các ngươi gặp Trẫm đều phải xưng một tiếng Thần, nhớ cho thật kĩ".
Lời nói của cô nói ra chẳng có ai phản kháng hay phải nói rằng không thể phản kháng, lúc này mọi người đều giống như đeo trên mình một tầng áp suất thấp lạnh lẽo cực hàn, thậm chí âm vực đã đến cổ lại không có cách nào nói ra được, thực vô cùng quỷ dị.
Hoa Y di rời ánh mắt, nâng ngón tay chỉ vào thiếu niên: "Còn hắn ta muốn, các ngươi về nói với Trát Tây Địch Mộc, muốn chiến ta đợi, muốn cầu hoà tự mình lăn đến!".
[Xuyên Nhanh] Thế Nào Là Nhân Vật Phản Diện? (Quyển 2)Tác giả: Tây Linh Nhược VũTruyện Cổ Đại, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Mạt Thế, Truyện Võng DuTik tok tik tok Hoa Y tỉnh lại trong một căn phòng cũ kĩ, toàn bộ căn phòng được làm bằng gỗ và có biểu hiện của sự mục nát. Đẩy cửa bước ra ngoài, đây là dáng vẻ của một ngôi làng, có chút hoang vu, sương mù dày đặc âm u thậm chí còn mang tử khí. Cô chọn một nơi kín đáo tiếp thu kí ức của nguyên chủ. Nguyên chủ tên Mạnh Hoa Y, 23 tuổi...hết. ... ... Cái quần què gì vậy? -_-!! "6996 anh cút ra đây cho tôi" 6996 cảm nhận được cơn giận dữ của kí chủ nhà mình đành phải chòi lên giải thích [Kí chủ tôi cũng không có cách nào a~ nguyên thân không có kí ức âu cũng vì sự vận hành của thế giới này á, vậy nên bà cô của tôi ơi bớt giận bớt giận nào] Hoa Y đến là ba chấm, mặc dù được 6996 mềm mỏng giải thích song cũng không thể nguôi ngoai đi nộ khí của cô, càng ngày kịch bản càng quá đáng thế này chơi sao? Thật cố ý bắt nạt nhóc đáng thương là cô mà. Hiện tại cô toàn cầm nhầm kịch bản auto mò mẫm, cứ truyền tống vô thế giới đờ đẫn mờ mịt mà làm nhiệm vụ, cái tháng ngày địa ngục này vẫn không… Hoa Y lững thững trở về tẩm điện liền thấy một đám người hớt ha hớt hải chạy đến đây."Bệ hạ người đã đi đâu vậy, chúng thần rất lo cho người" Lão công công đi đầu đứng lên vấn tội.Hoa Y bóp trán, mắt nhìn lên trên trời tự nhiên nói: "Lo cái gì, Trẫm đi hóng mát còn cần các ngươi quản".Nghe thấy lời cô toàn bộ nhóm người đều quỳ rạp xuống khẩn thiết khóc lóc: "Thỉnh bệ hạ trách tội, chúng thần không làm tròn trách nhiệm chăm sóc bệ hạ, thỉnh bệ hạ ban chết".Hoa Y cảm thấy thái dương mình giật lên, một đám suốt ngày đòi phạt đòi chết, cô chỉ là đi dạo hóng mát chút thôi mà có cần thiết phải vậy không, cửu ngũ chí tôn mệnh cũng thật khổ giống như ngày ngày bị hàng ngàn cái camera giám sát lộ trình, bi thương trong lòng nhiều chút..."Được rồi Trẫm không phải đã trở lại rồi sao, đứng hết lên đi còn đòi phạt đòi chết thì đừng đi theo Trẫm nữa" nói xong cô tỏ vẻ tức giận vung văng tay áo bước vào tẩm điện.————————————"Bệ hạ giá đáo"Hoa Y dẫn theo đoàn người, trang trọng bước vào ngồi trên ghế chủ toạ.Bên phải là quần thần, bên trái là đoàn sứ thần thảo nguyên bộ tộc Trát Tây.Mà bên trái vẫn chưa thấy bóng dáng một ai cho dù cả đoàn đã nhập cung từ hôm qua.Tiếng xì xào thảo luận ngày càng lớn, đa số đều là phẫn nộ cùng tức giận, Hoa Y ánh mắt chỉ đảo qua một chút lại nhẫn nại nâng đũa thưởng thức mỹ thực."Sứ giả bộ tộc Trát Tây đến".Đoàn người ăn mặc cổ quái, khí thế ngang tàng phách lối bước vào dần dần tách ra để lại một vị trí chính giữa, người đàn ông nở nụ cười tay đặt lên ngực hành lễ."Sứ thần Trát Tây Lạp Tử khấu kiến bệ hạ, vì chút việc công giờ này mới có thể diện kiến thánh nhan, xin Bệ hạ lượng thứ"."To gan ngươi đã đến muộn lại còn phách lối như vậy đó là phong thái của Thảo nguyên các người sao?" Là đám quần thần lên tiếng oán trách.Hắn thậm chí còn không cúi đầu, hành động phách lối ngang ngược ánh mắt khiêu khích nhìn về phía đám quần thần, khiến đám quần thần giận sôi máu hận không thể đi lên đánh chết hắn.Trát Tây Lạp Tử nở nụ cười nhìn thẳng dung nhan người bên trên, đây là phế đế trong lời đồn, ấn tượng đầu tiên khi hắn ngẩng đầu chính là khí chất của cô giống như bậc đế vương cao ngạo lạnh lùng, nhưng hắn rất nhanh trấn định dù sao cái danh "phế đế" cũng không phải để trưng, so với Mẫu hoàng của cô thì cô thật sự là một phế vật, cho nên đây là chỉ đang cố gắng tỏ vẻ mà thôi.Hoa Y ánh mắt chỉ lướt qua Trát Tây Lạp Tử một chút liền rơi vào thiếu niên đằng sau, thân mình hắn thon dài, mái tóc màu nâu xoăn nhẹ gợn sóng đến thắt lưng, khuôn mặt...cực kì bình thường phổ thông, nếu so ra cùng lắm chỉ đến mức thanh tú.Trát Tây Lạp Tử nhìn theo ánh mắt cô, thấy cô nhìn vào thiếu niên đứng sau mình mắt chợt híp lại, nở nụ cười: "Ôi Bệ hạ mới đó đã nhìn trúng nô lệ ta mới bắt được, nếu Bệ hạ thích ta cũng có thể từ bỏ vật sở hữu tặng cho người".Lão công công không thể nhìn được nữa tiến lên một bước: "Hồ ngôn loạn ngữ, thái độ của ngươi đây là muốn kết minh sao, nhớ đến bổn phận của ngươi"."Ha ta lại không...!!!!!!"Ruỳnh thân thể hắn đổ xuống trước sự khiếp sợ của đám quần thần, lão công công như điểm huyệt tại chỗ, không là tất cả mọi người có mặt như bị điểm huyệt đứng im bất động, ánh mắt đồng loạt hướng về một phía.Hoa Y liếc cũng không thèm liếc, đưa kiếm cho thị vệ bên cạnh, từng bước kéo làn váy trở lại ngôi vị chủ toạ.Cho đến bây giờ bộ tộc Trát Tây mới kịp phản ứng, sứ thần của chúng đã bị Nữ đế Mạn quốc một kiếm g**t ch*t, nhanh chóng tạo thành đội hình phòng thủ tập trung lại chính giữa.Lúc này thị vệ Mạn quốc cũng đã rút kiếm, chỉ đợi chỉ thị của chủ tử, mà các thần tử đều mông lung không thể tin nhìn người đang ung dung uống trà.Hoa Y đặt tách trà, ánh mắt quét xuống một lượt người bên dưới, dừng lại ở thống lĩnh cấm vệ quân."Lôi ra cắt lưỡi, treo lên cổng thành".Lại là tiếng hút khí vang lên, nhưng lại không phải từ bộ tộc Trát Tây mà là đám quần thần bên dưới."Bệ hạ đó là...sứ thần Thảo nguyên chuyện này...".Lão thần tử còn đang định giảng giải lý thuyết va vào ánh mắt của cô liền im bặt đột nhiên không rét mà run chỉ có thể định thân tại đó.Hoa Y cầm tách trà nhẹ mân mê đường vân im trên tách: "Bất kính với Trẫm cắt lưỡi treo đầu thị chúng ái khanh có ý kiến?".Soạt không biết từ lúc nào cái chén giống như bị vò nát hoá thành bột mịn tan trong không khí.Bộ tộc Trát Tây vẫn giữ vững tư thế thủ chặt nhưng lại giảm đi nhuệ khí, mất đi sự phách lối ngang tàng lúc mới vào.Cô nâng mắt, từng bước, bước xuống bậc thang dừng lại một khoảng trước mặt thiếu niên, ánh mắt cũng không nhìn hắn vô định mà nhìn."Bộ tộc Trát Tây các ngươi nên nhớ cho kĩ, Trẫm là Quân còn các ngươi là Thần, các ngươi gặp Trẫm đều phải xưng một tiếng Thần, nhớ cho thật kĩ".Lời nói của cô nói ra chẳng có ai phản kháng hay phải nói rằng không thể phản kháng, lúc này mọi người đều giống như đeo trên mình một tầng áp suất thấp lạnh lẽo cực hàn, thậm chí âm vực đã đến cổ lại không có cách nào nói ra được, thực vô cùng quỷ dị.Hoa Y di rời ánh mắt, nâng ngón tay chỉ vào thiếu niên: "Còn hắn ta muốn, các ngươi về nói với Trát Tây Địch Mộc, muốn chiến ta đợi, muốn cầu hoà tự mình lăn đến!".