( Câu chuyện diễn ra ở một thế giới song song, các sự kiện không liên quan đến thực tế!) ......... Toàn cầu tràn ngập zombie, quái thú biến dị, các mảnh đất cằn cỗi không người, từng tiếng gào rú khắp nơi. Một người đàn ông cuối cùng nằm trên la liệt xác zombie, nhìn ngắm lại hình ảnh gia đình lần cuối. Theo từng nhịp th* d*c dồ dập, máu ở khóe môi và bụng anh ta trảo ra, ánh mắt thể hiện sự bất lực trước hoàn cảnh. Người đàn ông cuối cùng của Lam tinh, đại diện duy nhất cuối cùng của loài người, anh ta tên là Tô Vũ. Đột nhiên một âm thanh vang lên đánh thức anh ta khỏi những hồi ức, một vật thể mơ hồ không rõ tiến về anh ta, nói những âm thanh khó hiểu. Anh ta cố nằm chặt thanh kiếm, cố sức đứng dậy, đưa ánh mắt về phía xa chuẩn bị cho trận chiến cuối cùng của mình. Cũng có thể là trận chiến cuối cùng của nhân loại tại Lam Tinh này. Anh ta cố gắng hết sức đứng vững thân thể, ánh mắt nhìn về xa, anh ta cố nhíu chặt lông mày để nhìn rõ đối thủ, nhưng có thể vì thương thế quá nặng đang…
Chương 125: Trở Về
Tận Thế Tái Sinh Hi Vọng Cuối CùngTác giả: Tô Lưu VânTruyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Mạt Thế, Truyện Trọng Sinh( Câu chuyện diễn ra ở một thế giới song song, các sự kiện không liên quan đến thực tế!) ......... Toàn cầu tràn ngập zombie, quái thú biến dị, các mảnh đất cằn cỗi không người, từng tiếng gào rú khắp nơi. Một người đàn ông cuối cùng nằm trên la liệt xác zombie, nhìn ngắm lại hình ảnh gia đình lần cuối. Theo từng nhịp th* d*c dồ dập, máu ở khóe môi và bụng anh ta trảo ra, ánh mắt thể hiện sự bất lực trước hoàn cảnh. Người đàn ông cuối cùng của Lam tinh, đại diện duy nhất cuối cùng của loài người, anh ta tên là Tô Vũ. Đột nhiên một âm thanh vang lên đánh thức anh ta khỏi những hồi ức, một vật thể mơ hồ không rõ tiến về anh ta, nói những âm thanh khó hiểu. Anh ta cố nằm chặt thanh kiếm, cố sức đứng dậy, đưa ánh mắt về phía xa chuẩn bị cho trận chiến cuối cùng của mình. Cũng có thể là trận chiến cuối cùng của nhân loại tại Lam Tinh này. Anh ta cố gắng hết sức đứng vững thân thể, ánh mắt nhìn về xa, anh ta cố nhíu chặt lông mày để nhìn rõ đối thủ, nhưng có thể vì thương thế quá nặng đang… Sau một hồi náo loạn, hai bọn họ lại tiếp tục lên đường về thành Vạn Xuân.Galileo vẫn tiếp tục ngồi phía trên con ngựa đáng thương.Bản thân nó cũng không thích để cho Galileo ngồi lên người hắn, nhưng có lẽ vì "tính ngựa" bạo phát, nó quyết định chở một người đến cả đọc cũng phải tra từ điển, nên coi như làm phước tích đức cho ngựa con.Thi thoảng nó lại liếc nhin người thiểu năng trên lưng, Galileo ngồi trên lưng ngựa lâu lâu lại có một số hành động kỳ quái như kéo đuôi ngựa, bứt mào ngựa, thậm chí còn vuốt mông ngựa.Tuy hơi đau, nhưng con ngựa cũng không thấy tức giận mà chỉ lắc đầu thở dài.Lại thêm mấy ngày cưỡi ngựa, bọn họ cuối cùng cũng đến được thành Vạn Xuân.Ở cổng thành, vẫn là những người dân đó đứng ngoài của chờ hắn, nhưng lẫn trong đó cũng có một số gương mặt lạ lẫm.Giao Galileo cho Adney, Tô Vũ và Duke vào phòng họp để nghe kể về tình hình gần đây.Thành Vạn Xuân nay đã tập trung càng ngày càng nhiều người, chiến sự ở các nơi trên cả nước đang diễn ra rất căng thẳng.Xác chết ở khắp mọi nơi, người dân bỏ chạy tứ phía.Những gia đình bị mất đi người thân vì chiến tranh đã không còn hiếm lạ gì nữa.Người dân nơi đó chỉ biết chạy tới nơi này để lẩn trốn, nước Frank hiện giờ đã gần như bị hủy hoại hoàn toàn.Duke để xuống tờ báo cáo rồi nhìn Tô Vũ rồi thở dài: " Đúng là số khổ.Chúng ta có nên đi ra ngoài tập trung họ về không? "Tô Vũ ngẫm nghĩ một lúc rồi trả lời: " Trước mắt đừng vội, gần đây chúng ta phát triển quá nhanh.Có lẽ một số thế lực đã bắt đầu chú ý đến chúng ta rồi đấy."Duke cũng chỉ biết tiếc nuối nói: " Cũng tại vì chúng ta quá yếu, muốn giúp cũng giúp không được "Rồi hắn chợt nhớ ra điều gì nói: " Nghe nói hôm nay sẽ có một ít tin tức về bên ngoài, ngươi có cùng đi nghe không? "Tô Vũ nhớ tới Người kể chuyện, hơi chần chừ một chút nhưng vấn gật đầu nói: " Được, chúng ta đi "Trong một quán ăn nổi tiếng của thành Vạn Xuân, lúc này đã không còn một cái bàn nào còn trống, một số người không tìm thấy bàn cũng không chê đất bẩn mà lót một miếng vải ngồi xuống, một vài người có kinh nghiệm hơn, họ đã chuẩn bị sẵn một cái ghế để đề phòng những trường hợp này.Phía trên đài, Người kể chuyện lại lấy một tấm bản đồ ra rồi treo nó sau lưng mình.Sau khi đã chuẩn bị xong, hắn lấy ra một chai rượu và một ít lạc trong túi bỏ trên bàn.Những người nghe truyện lâu chắc nhìn điệu bộ của hẳn cũng đoán ra được câu chuyện hôm nay hắn kể chắc chắn sẽ rất dài.Trên mặt ai nấy đều lộ vẻ chờ mong, họ biết câu chuyện càng dài càng có nhiều bí ẩn chưa được giải đáp.Người kể chuyện lấy ly rượu đã rót sẵn trên bàn, uống một hớp nhỏ rồi bắt đầu kể: "Bắt đầu câu chuyện ngày hôm nay của chúng ta là về cuộc chiến mới vừa diễn ra tại thủ đô Alter"Mọi người lấy lại tinh thần chuẩn bị lắng nghe câu chuyện..
Sau một hồi náo loạn, hai bọn họ lại tiếp tục lên đường về thành Vạn Xuân.
Galileo vẫn tiếp tục ngồi phía trên con ngựa đáng thương.
Bản thân nó cũng không thích để cho Galileo ngồi lên người hắn, nhưng có lẽ vì "tính ngựa" bạo phát, nó quyết định chở một người đến cả đọc cũng phải tra từ điển, nên coi như làm phước tích đức cho ngựa con.
Thi thoảng nó lại liếc nhin người thiểu năng trên lưng, Galileo ngồi trên lưng ngựa lâu lâu lại có một số hành động kỳ quái như kéo đuôi ngựa, bứt mào ngựa, thậm chí còn vuốt mông ngựa.
Tuy hơi đau, nhưng con ngựa cũng không thấy tức giận mà chỉ lắc đầu thở dài.
Lại thêm mấy ngày cưỡi ngựa, bọn họ cuối cùng cũng đến được thành Vạn Xuân.
Ở cổng thành, vẫn là những người dân đó đứng ngoài của chờ hắn, nhưng lẫn trong đó cũng có một số gương mặt lạ lẫm.
Giao Galileo cho Adney, Tô Vũ và Duke vào phòng họp để nghe kể về tình hình gần đây.
Thành Vạn Xuân nay đã tập trung càng ngày càng nhiều người, chiến sự ở các nơi trên cả nước đang diễn ra rất căng thẳng.
Xác chết ở khắp mọi nơi, người dân bỏ chạy tứ phía.
Những gia đình bị mất đi người thân vì chiến tranh đã không còn hiếm lạ gì nữa.
Người dân nơi đó chỉ biết chạy tới nơi này để lẩn trốn, nước Frank hiện giờ đã gần như bị hủy hoại hoàn toàn.
Duke để xuống tờ báo cáo rồi nhìn Tô Vũ rồi thở dài: " Đúng là số khổ.
Chúng ta có nên đi ra ngoài tập trung họ về không? "
Tô Vũ ngẫm nghĩ một lúc rồi trả lời: " Trước mắt đừng vội, gần đây chúng ta phát triển quá nhanh.
Có lẽ một số thế lực đã bắt đầu chú ý đến chúng ta rồi đấy.
"
Duke cũng chỉ biết tiếc nuối nói: " Cũng tại vì chúng ta quá yếu, muốn giúp cũng giúp không được "
Rồi hắn chợt nhớ ra điều gì nói: " Nghe nói hôm nay sẽ có một ít tin tức về bên ngoài, ngươi có cùng đi nghe không? "
Tô Vũ nhớ tới Người kể chuyện, hơi chần chừ một chút nhưng vấn gật đầu nói: " Được, chúng ta đi "
Trong một quán ăn nổi tiếng của thành Vạn Xuân, lúc này đã không còn một cái bàn nào còn trống, một số người không tìm thấy bàn cũng không chê đất bẩn mà lót một miếng vải ngồi xuống, một vài người có kinh nghiệm hơn, họ đã chuẩn bị sẵn một cái ghế để đề phòng những trường hợp này.
Phía trên đài, Người kể chuyện lại lấy một tấm bản đồ ra rồi treo nó sau lưng mình.
Sau khi đã chuẩn bị xong, hắn lấy ra một chai rượu và một ít lạc trong túi bỏ trên bàn.
Những người nghe truyện lâu chắc nhìn điệu bộ của hẳn cũng đoán ra được câu chuyện hôm nay hắn kể chắc chắn sẽ rất dài.
Trên mặt ai nấy đều lộ vẻ chờ mong, họ biết câu chuyện càng dài càng có nhiều bí ẩn chưa được giải đáp.
Người kể chuyện lấy ly rượu đã rót sẵn trên bàn, uống một hớp nhỏ rồi bắt đầu kể: "Bắt đầu câu chuyện ngày hôm nay của chúng ta là về cuộc chiến mới vừa diễn ra tại thủ đô Alter"
Mọi người lấy lại tinh thần chuẩn bị lắng nghe câu chuyện.
.
Tận Thế Tái Sinh Hi Vọng Cuối CùngTác giả: Tô Lưu VânTruyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Mạt Thế, Truyện Trọng Sinh( Câu chuyện diễn ra ở một thế giới song song, các sự kiện không liên quan đến thực tế!) ......... Toàn cầu tràn ngập zombie, quái thú biến dị, các mảnh đất cằn cỗi không người, từng tiếng gào rú khắp nơi. Một người đàn ông cuối cùng nằm trên la liệt xác zombie, nhìn ngắm lại hình ảnh gia đình lần cuối. Theo từng nhịp th* d*c dồ dập, máu ở khóe môi và bụng anh ta trảo ra, ánh mắt thể hiện sự bất lực trước hoàn cảnh. Người đàn ông cuối cùng của Lam tinh, đại diện duy nhất cuối cùng của loài người, anh ta tên là Tô Vũ. Đột nhiên một âm thanh vang lên đánh thức anh ta khỏi những hồi ức, một vật thể mơ hồ không rõ tiến về anh ta, nói những âm thanh khó hiểu. Anh ta cố nằm chặt thanh kiếm, cố sức đứng dậy, đưa ánh mắt về phía xa chuẩn bị cho trận chiến cuối cùng của mình. Cũng có thể là trận chiến cuối cùng của nhân loại tại Lam Tinh này. Anh ta cố gắng hết sức đứng vững thân thể, ánh mắt nhìn về xa, anh ta cố nhíu chặt lông mày để nhìn rõ đối thủ, nhưng có thể vì thương thế quá nặng đang… Sau một hồi náo loạn, hai bọn họ lại tiếp tục lên đường về thành Vạn Xuân.Galileo vẫn tiếp tục ngồi phía trên con ngựa đáng thương.Bản thân nó cũng không thích để cho Galileo ngồi lên người hắn, nhưng có lẽ vì "tính ngựa" bạo phát, nó quyết định chở một người đến cả đọc cũng phải tra từ điển, nên coi như làm phước tích đức cho ngựa con.Thi thoảng nó lại liếc nhin người thiểu năng trên lưng, Galileo ngồi trên lưng ngựa lâu lâu lại có một số hành động kỳ quái như kéo đuôi ngựa, bứt mào ngựa, thậm chí còn vuốt mông ngựa.Tuy hơi đau, nhưng con ngựa cũng không thấy tức giận mà chỉ lắc đầu thở dài.Lại thêm mấy ngày cưỡi ngựa, bọn họ cuối cùng cũng đến được thành Vạn Xuân.Ở cổng thành, vẫn là những người dân đó đứng ngoài của chờ hắn, nhưng lẫn trong đó cũng có một số gương mặt lạ lẫm.Giao Galileo cho Adney, Tô Vũ và Duke vào phòng họp để nghe kể về tình hình gần đây.Thành Vạn Xuân nay đã tập trung càng ngày càng nhiều người, chiến sự ở các nơi trên cả nước đang diễn ra rất căng thẳng.Xác chết ở khắp mọi nơi, người dân bỏ chạy tứ phía.Những gia đình bị mất đi người thân vì chiến tranh đã không còn hiếm lạ gì nữa.Người dân nơi đó chỉ biết chạy tới nơi này để lẩn trốn, nước Frank hiện giờ đã gần như bị hủy hoại hoàn toàn.Duke để xuống tờ báo cáo rồi nhìn Tô Vũ rồi thở dài: " Đúng là số khổ.Chúng ta có nên đi ra ngoài tập trung họ về không? "Tô Vũ ngẫm nghĩ một lúc rồi trả lời: " Trước mắt đừng vội, gần đây chúng ta phát triển quá nhanh.Có lẽ một số thế lực đã bắt đầu chú ý đến chúng ta rồi đấy."Duke cũng chỉ biết tiếc nuối nói: " Cũng tại vì chúng ta quá yếu, muốn giúp cũng giúp không được "Rồi hắn chợt nhớ ra điều gì nói: " Nghe nói hôm nay sẽ có một ít tin tức về bên ngoài, ngươi có cùng đi nghe không? "Tô Vũ nhớ tới Người kể chuyện, hơi chần chừ một chút nhưng vấn gật đầu nói: " Được, chúng ta đi "Trong một quán ăn nổi tiếng của thành Vạn Xuân, lúc này đã không còn một cái bàn nào còn trống, một số người không tìm thấy bàn cũng không chê đất bẩn mà lót một miếng vải ngồi xuống, một vài người có kinh nghiệm hơn, họ đã chuẩn bị sẵn một cái ghế để đề phòng những trường hợp này.Phía trên đài, Người kể chuyện lại lấy một tấm bản đồ ra rồi treo nó sau lưng mình.Sau khi đã chuẩn bị xong, hắn lấy ra một chai rượu và một ít lạc trong túi bỏ trên bàn.Những người nghe truyện lâu chắc nhìn điệu bộ của hẳn cũng đoán ra được câu chuyện hôm nay hắn kể chắc chắn sẽ rất dài.Trên mặt ai nấy đều lộ vẻ chờ mong, họ biết câu chuyện càng dài càng có nhiều bí ẩn chưa được giải đáp.Người kể chuyện lấy ly rượu đã rót sẵn trên bàn, uống một hớp nhỏ rồi bắt đầu kể: "Bắt đầu câu chuyện ngày hôm nay của chúng ta là về cuộc chiến mới vừa diễn ra tại thủ đô Alter"Mọi người lấy lại tinh thần chuẩn bị lắng nghe câu chuyện..