*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Vương Tương Khuynh vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy một vị phụ nữ trung niên đang khóc lóc, trong miệng liên tục nói: ""Khuynh nhi a, ngươi rốt cuộc cũng chịu tỉnh! Đại phu nói khả năng ngươi tỉnh lại là rất thấp! Làm cho nương lo lắng gần chết phải ở đây canh ngươi ba ngày ba đêm a, rốt cuộc thì ngươi cũng chịu tỉnh! Tiểu Thúy, nhanh đi thư phòng nói cho lão gia biết Khuynh nhi đã tỉnh!"" Nha hoàn đứng bên cạnh vị phụ nữ trung niên tên là Tiểu Thúy, nghe vậy liền vội vã chạy như bay đi thỉnh lão gia, còn vị phụ nữ lớn tuổi thì lại ghé vào người Vương Tương Khuynh tiếp tục khóc rống lên, vừa mở mắt ra Vương Tương Khuynh còn đang mơ mơ màng màng nhìn về phía phụ nữ kia. Vài giây sau, cũng không ngăn cản nữ nhân ấy khóc, cũng không hỏi cái chuyện quái quỉ gì đang xảy ra ở đây, mà lẳng lặng đặt tay lên ngực, vốn nơi đó đáng lý ra phải là đồi núi mà hiện tại chỉ cảm…

Truyện chữ