Trường Thanh tỉnh giấc, đầu đau như búa bổ.Ôi… cái thứ rượu thuốc rẻ tiền cặn bã… Thề lần sau không uống ở quán cóc ghẻ đó nữa.Trường Thanh đưa tay đỡ cái đầu đau rần rật của mình, từ từ ngồi dậy rồi trố mắt.Đây là đâu?Cô đang ở trong một căn phòng xây bằng gạch theo kiểu cũ, nằm trên giường lò, đắp chăn bông cũ. Dưới đất kê một tấm ván, bên trên có một thiếu niên đang cuộn mình trong chiếc chăn nhỏ cũ nát ngủ, trông rất khổ sở. Bởi vì tấm ván ngắn, duỗi chân không được mới sinh ra tư thế kia.Căn phòng có một cái bàn nhỏ hình tròn bằng gỗ, đóng thô lậu cùng ba chiếc ghế đẩu. Sát tường kê một chiếc tủ gỗ, cánh đã sắp sút ra đến nơi. Ngoài ra chẳng còn gì.Trường Thanh thấy đầu ong lên một cái, những ký ức của ai đó tràn ra trong tâm trí cô như thác đổ. Cái gì thế này? Cô trợn trắng mắt, ngã vật xuống giường ngất xỉu.Trường Thanh là nhân viên phòng kế hoạch của công ty đa quốc gia Trung Thiên ở Cộng hòa nhân dân Trung Đô. Hôm qua cô đi uống rượu cùng đồng nghiệp, vui quá nên uống hơi…
Chương 7: 7: Lười Biếng Trốn Việc
Mãnh Thê Làm Giàu Thập Niên 50Tác giả: Tứ Gia GiaTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrường Thanh tỉnh giấc, đầu đau như búa bổ.Ôi… cái thứ rượu thuốc rẻ tiền cặn bã… Thề lần sau không uống ở quán cóc ghẻ đó nữa.Trường Thanh đưa tay đỡ cái đầu đau rần rật của mình, từ từ ngồi dậy rồi trố mắt.Đây là đâu?Cô đang ở trong một căn phòng xây bằng gạch theo kiểu cũ, nằm trên giường lò, đắp chăn bông cũ. Dưới đất kê một tấm ván, bên trên có một thiếu niên đang cuộn mình trong chiếc chăn nhỏ cũ nát ngủ, trông rất khổ sở. Bởi vì tấm ván ngắn, duỗi chân không được mới sinh ra tư thế kia.Căn phòng có một cái bàn nhỏ hình tròn bằng gỗ, đóng thô lậu cùng ba chiếc ghế đẩu. Sát tường kê một chiếc tủ gỗ, cánh đã sắp sút ra đến nơi. Ngoài ra chẳng còn gì.Trường Thanh thấy đầu ong lên một cái, những ký ức của ai đó tràn ra trong tâm trí cô như thác đổ. Cái gì thế này? Cô trợn trắng mắt, ngã vật xuống giường ngất xỉu.Trường Thanh là nhân viên phòng kế hoạch của công ty đa quốc gia Trung Thiên ở Cộng hòa nhân dân Trung Đô. Hôm qua cô đi uống rượu cùng đồng nghiệp, vui quá nên uống hơi… Khoảng một giờ sau, cả nhà ăn xong lạch cạch kéo nhau ra đồng.Vạn Khiêm bưng khay đựng cơm vào phòng.Trường Thanh ngồi sẵn trên bàn đợi.Cháo loãng, bánh bột ngô nhưng có thêm một quả trứng luộc.Chẳng hỏi cũng biết trứng này chỉ mình cô có.Trường Thanh chỉ xuống ghế:- Ngồi.Vạn Khiêm ngồi xuống.Cô bóc trứng đưa cho cậu.Húp nửa bát cháo, cầm một cái bánh bột ngô rồi đứng lên:- Ăn đi rồi ra đồng kẻo mẹ mắng.- Ừ.Vạn Khiêm sáng ra đã bị cô la, hiện tại lại được cho ăn chẳng hiểu mô tê gì.Cậu vội vã cúi đầu cắn một ngụm trứng gà nóng hổi, mềm mại, thơm lừng.Trường Thanh vào kho tạp vật lấy gùi, xách rìu đốn củi, cầm một cái xẻng con chuẩn bị lên núi.Nguyên chủ được mỗi cái việc này.Ngày nào cô cũng xách rìu lên núi tìm chỗ ngủ đến tối mới về ăn cơm để trốn việc.Kiến tha đầy tổ, cả nhà thừa củi đun quanh năm.Trường Nhu mang quần áo của mình ra sân giếng giặt.Trường Thanh đi ngang, hất hàm:- Giặt của mình mày?- Dạ?Trường Thanh bình thường không nói chuyện với chị hai bao giờ, thấy cô hỏi thì ngớ ra.Trường Thanh bỏ lại một cái nguýt dài, đi ra cổng.Bình thường Mục Hành xót con gái, quần áo của cả nhà ngày trước Trường Nhu và Trường Nhạc giặt, hiện tại đùn cả cho Lan Hạ và Vạn Khiêm.Nhưng Vạn Khiêm là con trai, chỉ giặt đồ nam, đồ nữ Lan Hạ giặt.Thật là…Con gái thì xót, con dâu con rể thì hành.Mà Vạn Khiêm là chồng cô, sẽ giặt cả đồ cho cô.Giặt đồ lót nữa…Trường Thanh ngửa mặt lên trời cười ha ha hai tiếng châm biếm, theo trí nhớ nguyên chủ đi lên núi.Bình thường nguyên chủ chỉ loanh quanh bên ngoài, không dám vào sâu bên trong vì nghe nói núi này có sói, võ giỏi mấy gặp vài ba con sói cũng toi mạng.Trường Thanh từ nhỏ đánh nhau với chúng bạn, ăn đòn mà lớn lên, chả sợ quái gì.Cô đi sâu vào bên trong, vòng quanh múa lượn một hồi thì tìm chỗ đào bẫy, bẫy thú nhỏ.Trò này hồi bé về quê chơi vẫn chơi suốt.Có lần còn bẫy được chó con nhà hàng xóm, bị người ta vác gậy lùa.Có ký ức của nguyên chủ cũng tiện, mọi thứ không lạ lẫm, chỗ nào có cái gì đều biết.Trường Thanh đào năm cái bẫy, ngụy trang xong thì xuống núi.Cô vô tình nhìn thấy dây khoai lang nên dừng lại đào.Khoai lang ở nơi này chỉ mọc được dưới bóng râm ẩm thấp, sản lượng rất kém, củ nhỏ, chẳng ai trồng.Người lớn thỉnh thoảng vào núi đào được thường mang về cho trẻ con ở nhà nướng ăn chơi.Trường Thanh lần theo dây khoai, đào được hai chục củ lớn nhỏ.Lớn nhất chỉ bằng cổ tay cô, củ nhỏ quá thì thôi đi.Cô nhặt củi bó thành một bó be bé, chất lên trên lại đủng đỉnh đi về.Đường lên núi ngược với đường ra ruộng, sắp ngày mùa, lúa nước đã gần chín, nhà nhà đều đang mải miết chăm lo, chẳng ai rảnh mà đi kiếm củi.Cô không gặp người nào.Chất củi khô vào kho xong, Trường Thanh rửa sạch khoai, mang vào phòng để dưới gầm tủ.Lúc này Trường Nhạc mới đủng đỉnh từ trong phòng đi ra nấu cơm trưa.Đứa em này của nguyên chủ khiến Trường Thanh lắc đầu ngán ngẩm, không muốn nhìn lần hai.Cô đưa cho nó 10 đồng:- Này, chiều đến nhà Phan đồ tể mua nửa cân thịt ba chỉ về.Hái rau cải xào hết cho tao.Cấm ăn bớt đồng nào.Tao rảnh qua hỏi mà ổng bảo mày mua thiếu nửa đồng về tao trét than lên mặt, rõ chưa?Trường Nhạc sợ nhất là bị trét than lên mặt, nó nghĩ như vậy da sẽ đen đi, vội vã vừa hí hửng vừa lo lắng gật đầu:- Mẹ mắng chết.10 đồng cơ mà, hay xào một nửa?- Nhà bao nhiêu người, xào một nửa mày đừng ăn.- Thế mẹ đánh em thì làm thế nào?Trường Nhạc nghĩ đến thịt, nước miếng đã sắp chảy ra rồi.Trường Thanh nhìn bộ dạng heo béo đen thui không tiền đồ, nhăn mặt quay đi:- Cứ bảo chị hai đưa tiền là được.Nói rồi lại quảy gùi lên vai, ra khỏi nhà.Trường Nhạc cẩn thận bỏ tiền vào túi, vui vẻ đi nấu cơm.Cô lại đủng đỉnh đi lên núi, vừa đi vừa ngắm cảnh, hít thở không khí trong lành.Mới mấy hôm trước cô còn tăng ca sấp mặt.Sếp, đồng nghiệp, đối tác… xoay cô như chong chóng không có thời gian đi vệ sinh.Giờ đã ở nơi này, đủng đà đủng đỉnh đi qua đi lại.Ôi…- Hạnh phúc thật là đơn giản.Trường Thanh ngửa mặt lên trời hét to, lại cười một tràng như con rồ.Sau đó cô đeo mặt lạnh, giống như người vừa rống không phải là mình.Mặt than thật tốt, dù nội tâm phun tào đâm chém đối phương thiên đao vạn quả cũng không ai nhìn ra.Cô dùng mặt than và nụ cười chuyên nghiệp lấy thiện cảm của không ít nam đồng nghiệp, chẳng hiểu sao vẫn ế lòi.Trường Thanh lang thang bên ngoài núi.Hiện tại là mùa thu, quả dại nhiều vô kể.Trẻ con nơi này đói bụng, chỉ thèm thịt và cơm, quả dại ngon ngọt cũng không ăn thay cơm được.Trường Thanh thì khác.Cô là người hiện đại, biết những quả dạng nào ăn được lúc đói, quả dạng nào chỉ ăn lúc no.Lang thang hái xuống một mớ xếp vào gùi mang về nhà cho Vạn Khiêm ăn vặt.Ăn no ăn chán, cô tìm chỗ nằm ngủ một giấc đến chiều..
Khoảng một giờ sau, cả nhà ăn xong lạch cạch kéo nhau ra đồng.
Vạn Khiêm bưng khay đựng cơm vào phòng.
Trường Thanh ngồi sẵn trên bàn đợi.
Cháo loãng, bánh bột ngô nhưng có thêm một quả trứng luộc.
Chẳng hỏi cũng biết trứng này chỉ mình cô có.
Trường Thanh chỉ xuống ghế:- Ngồi.Vạn Khiêm ngồi xuống.
Cô bóc trứng đưa cho cậu.
Húp nửa bát cháo, cầm một cái bánh bột ngô rồi đứng lên:- Ăn đi rồi ra đồng kẻo mẹ mắng.- Ừ.Vạn Khiêm sáng ra đã bị cô la, hiện tại lại được cho ăn chẳng hiểu mô tê gì.
Cậu vội vã cúi đầu cắn một ngụm trứng gà nóng hổi, mềm mại, thơm lừng.Trường Thanh vào kho tạp vật lấy gùi, xách rìu đốn củi, cầm một cái xẻng con chuẩn bị lên núi.Nguyên chủ được mỗi cái việc này.Ngày nào cô cũng xách rìu lên núi tìm chỗ ngủ đến tối mới về ăn cơm để trốn việc.
Kiến tha đầy tổ, cả nhà thừa củi đun quanh năm.Trường Nhu mang quần áo của mình ra sân giếng giặt.
Trường Thanh đi ngang, hất hàm:- Giặt của mình mày?- Dạ?Trường Thanh bình thường không nói chuyện với chị hai bao giờ, thấy cô hỏi thì ngớ ra.
Trường Thanh bỏ lại một cái nguýt dài, đi ra cổng.Bình thường Mục Hành xót con gái, quần áo của cả nhà ngày trước Trường Nhu và Trường Nhạc giặt, hiện tại đùn cả cho Lan Hạ và Vạn Khiêm.
Nhưng Vạn Khiêm là con trai, chỉ giặt đồ nam, đồ nữ Lan Hạ giặt.
Thật là…Con gái thì xót, con dâu con rể thì hành.Mà Vạn Khiêm là chồng cô, sẽ giặt cả đồ cho cô.
Giặt đồ lót nữa…Trường Thanh ngửa mặt lên trời cười ha ha hai tiếng châm biếm, theo trí nhớ nguyên chủ đi lên núi.Bình thường nguyên chủ chỉ loanh quanh bên ngoài, không dám vào sâu bên trong vì nghe nói núi này có sói, võ giỏi mấy gặp vài ba con sói cũng toi mạng.
Trường Thanh từ nhỏ đánh nhau với chúng bạn, ăn đòn mà lớn lên, chả sợ quái gì.
Cô đi sâu vào bên trong, vòng quanh múa lượn một hồi thì tìm chỗ đào bẫy, bẫy thú nhỏ.Trò này hồi bé về quê chơi vẫn chơi suốt.
Có lần còn bẫy được chó con nhà hàng xóm, bị người ta vác gậy lùa.Có ký ức của nguyên chủ cũng tiện, mọi thứ không lạ lẫm, chỗ nào có cái gì đều biết.Trường Thanh đào năm cái bẫy, ngụy trang xong thì xuống núi.
Cô vô tình nhìn thấy dây khoai lang nên dừng lại đào.
Khoai lang ở nơi này chỉ mọc được dưới bóng râm ẩm thấp, sản lượng rất kém, củ nhỏ, chẳng ai trồng.
Người lớn thỉnh thoảng vào núi đào được thường mang về cho trẻ con ở nhà nướng ăn chơi.Trường Thanh lần theo dây khoai, đào được hai chục củ lớn nhỏ.
Lớn nhất chỉ bằng cổ tay cô, củ nhỏ quá thì thôi đi.
Cô nhặt củi bó thành một bó be bé, chất lên trên lại đủng đỉnh đi về.Đường lên núi ngược với đường ra ruộng, sắp ngày mùa, lúa nước đã gần chín, nhà nhà đều đang mải miết chăm lo, chẳng ai rảnh mà đi kiếm củi.
Cô không gặp người nào.Chất củi khô vào kho xong, Trường Thanh rửa sạch khoai, mang vào phòng để dưới gầm tủ.
Lúc này Trường Nhạc mới đủng đỉnh từ trong phòng đi ra nấu cơm trưa.Đứa em này của nguyên chủ khiến Trường Thanh lắc đầu ngán ngẩm, không muốn nhìn lần hai.Cô đưa cho nó 10 đồng:- Này, chiều đến nhà Phan đồ tể mua nửa cân thịt ba chỉ về.
Hái rau cải xào hết cho tao.
Cấm ăn bớt đồng nào.
Tao rảnh qua hỏi mà ổng bảo mày mua thiếu nửa đồng về tao trét than lên mặt, rõ chưa?Trường Nhạc sợ nhất là bị trét than lên mặt, nó nghĩ như vậy da sẽ đen đi, vội vã vừa hí hửng vừa lo lắng gật đầu:- Mẹ mắng chết.
10 đồng cơ mà, hay xào một nửa?- Nhà bao nhiêu người, xào một nửa mày đừng ăn.- Thế mẹ đánh em thì làm thế nào?Trường Nhạc nghĩ đến thịt, nước miếng đã sắp chảy ra rồi.
Trường Thanh nhìn bộ dạng heo béo đen thui không tiền đồ, nhăn mặt quay đi:- Cứ bảo chị hai đưa tiền là được.Nói rồi lại quảy gùi lên vai, ra khỏi nhà.
Trường Nhạc cẩn thận bỏ tiền vào túi, vui vẻ đi nấu cơm.Cô lại đủng đỉnh đi lên núi, vừa đi vừa ngắm cảnh, hít thở không khí trong lành.Mới mấy hôm trước cô còn tăng ca sấp mặt.
Sếp, đồng nghiệp, đối tác… xoay cô như chong chóng không có thời gian đi vệ sinh.
Giờ đã ở nơi này, đủng đà đủng đỉnh đi qua đi lại.
Ôi…- Hạnh phúc thật là đơn giản.Trường Thanh ngửa mặt lên trời hét to, lại cười một tràng như con rồ.
Sau đó cô đeo mặt lạnh, giống như người vừa rống không phải là mình.
Mặt than thật tốt, dù nội tâm phun tào đâm chém đối phương thiên đao vạn quả cũng không ai nhìn ra.
Cô dùng mặt than và nụ cười chuyên nghiệp lấy thiện cảm của không ít nam đồng nghiệp, chẳng hiểu sao vẫn ế lòi.Trường Thanh lang thang bên ngoài núi.
Hiện tại là mùa thu, quả dại nhiều vô kể.
Trẻ con nơi này đói bụng, chỉ thèm thịt và cơm, quả dại ngon ngọt cũng không ăn thay cơm được.
Trường Thanh thì khác.
Cô là người hiện đại, biết những quả dạng nào ăn được lúc đói, quả dạng nào chỉ ăn lúc no.
Lang thang hái xuống một mớ xếp vào gùi mang về nhà cho Vạn Khiêm ăn vặt.Ăn no ăn chán, cô tìm chỗ nằm ngủ một giấc đến chiều..
Mãnh Thê Làm Giàu Thập Niên 50Tác giả: Tứ Gia GiaTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrường Thanh tỉnh giấc, đầu đau như búa bổ.Ôi… cái thứ rượu thuốc rẻ tiền cặn bã… Thề lần sau không uống ở quán cóc ghẻ đó nữa.Trường Thanh đưa tay đỡ cái đầu đau rần rật của mình, từ từ ngồi dậy rồi trố mắt.Đây là đâu?Cô đang ở trong một căn phòng xây bằng gạch theo kiểu cũ, nằm trên giường lò, đắp chăn bông cũ. Dưới đất kê một tấm ván, bên trên có một thiếu niên đang cuộn mình trong chiếc chăn nhỏ cũ nát ngủ, trông rất khổ sở. Bởi vì tấm ván ngắn, duỗi chân không được mới sinh ra tư thế kia.Căn phòng có một cái bàn nhỏ hình tròn bằng gỗ, đóng thô lậu cùng ba chiếc ghế đẩu. Sát tường kê một chiếc tủ gỗ, cánh đã sắp sút ra đến nơi. Ngoài ra chẳng còn gì.Trường Thanh thấy đầu ong lên một cái, những ký ức của ai đó tràn ra trong tâm trí cô như thác đổ. Cái gì thế này? Cô trợn trắng mắt, ngã vật xuống giường ngất xỉu.Trường Thanh là nhân viên phòng kế hoạch của công ty đa quốc gia Trung Thiên ở Cộng hòa nhân dân Trung Đô. Hôm qua cô đi uống rượu cùng đồng nghiệp, vui quá nên uống hơi… Khoảng một giờ sau, cả nhà ăn xong lạch cạch kéo nhau ra đồng.Vạn Khiêm bưng khay đựng cơm vào phòng.Trường Thanh ngồi sẵn trên bàn đợi.Cháo loãng, bánh bột ngô nhưng có thêm một quả trứng luộc.Chẳng hỏi cũng biết trứng này chỉ mình cô có.Trường Thanh chỉ xuống ghế:- Ngồi.Vạn Khiêm ngồi xuống.Cô bóc trứng đưa cho cậu.Húp nửa bát cháo, cầm một cái bánh bột ngô rồi đứng lên:- Ăn đi rồi ra đồng kẻo mẹ mắng.- Ừ.Vạn Khiêm sáng ra đã bị cô la, hiện tại lại được cho ăn chẳng hiểu mô tê gì.Cậu vội vã cúi đầu cắn một ngụm trứng gà nóng hổi, mềm mại, thơm lừng.Trường Thanh vào kho tạp vật lấy gùi, xách rìu đốn củi, cầm một cái xẻng con chuẩn bị lên núi.Nguyên chủ được mỗi cái việc này.Ngày nào cô cũng xách rìu lên núi tìm chỗ ngủ đến tối mới về ăn cơm để trốn việc.Kiến tha đầy tổ, cả nhà thừa củi đun quanh năm.Trường Nhu mang quần áo của mình ra sân giếng giặt.Trường Thanh đi ngang, hất hàm:- Giặt của mình mày?- Dạ?Trường Thanh bình thường không nói chuyện với chị hai bao giờ, thấy cô hỏi thì ngớ ra.Trường Thanh bỏ lại một cái nguýt dài, đi ra cổng.Bình thường Mục Hành xót con gái, quần áo của cả nhà ngày trước Trường Nhu và Trường Nhạc giặt, hiện tại đùn cả cho Lan Hạ và Vạn Khiêm.Nhưng Vạn Khiêm là con trai, chỉ giặt đồ nam, đồ nữ Lan Hạ giặt.Thật là…Con gái thì xót, con dâu con rể thì hành.Mà Vạn Khiêm là chồng cô, sẽ giặt cả đồ cho cô.Giặt đồ lót nữa…Trường Thanh ngửa mặt lên trời cười ha ha hai tiếng châm biếm, theo trí nhớ nguyên chủ đi lên núi.Bình thường nguyên chủ chỉ loanh quanh bên ngoài, không dám vào sâu bên trong vì nghe nói núi này có sói, võ giỏi mấy gặp vài ba con sói cũng toi mạng.Trường Thanh từ nhỏ đánh nhau với chúng bạn, ăn đòn mà lớn lên, chả sợ quái gì.Cô đi sâu vào bên trong, vòng quanh múa lượn một hồi thì tìm chỗ đào bẫy, bẫy thú nhỏ.Trò này hồi bé về quê chơi vẫn chơi suốt.Có lần còn bẫy được chó con nhà hàng xóm, bị người ta vác gậy lùa.Có ký ức của nguyên chủ cũng tiện, mọi thứ không lạ lẫm, chỗ nào có cái gì đều biết.Trường Thanh đào năm cái bẫy, ngụy trang xong thì xuống núi.Cô vô tình nhìn thấy dây khoai lang nên dừng lại đào.Khoai lang ở nơi này chỉ mọc được dưới bóng râm ẩm thấp, sản lượng rất kém, củ nhỏ, chẳng ai trồng.Người lớn thỉnh thoảng vào núi đào được thường mang về cho trẻ con ở nhà nướng ăn chơi.Trường Thanh lần theo dây khoai, đào được hai chục củ lớn nhỏ.Lớn nhất chỉ bằng cổ tay cô, củ nhỏ quá thì thôi đi.Cô nhặt củi bó thành một bó be bé, chất lên trên lại đủng đỉnh đi về.Đường lên núi ngược với đường ra ruộng, sắp ngày mùa, lúa nước đã gần chín, nhà nhà đều đang mải miết chăm lo, chẳng ai rảnh mà đi kiếm củi.Cô không gặp người nào.Chất củi khô vào kho xong, Trường Thanh rửa sạch khoai, mang vào phòng để dưới gầm tủ.Lúc này Trường Nhạc mới đủng đỉnh từ trong phòng đi ra nấu cơm trưa.Đứa em này của nguyên chủ khiến Trường Thanh lắc đầu ngán ngẩm, không muốn nhìn lần hai.Cô đưa cho nó 10 đồng:- Này, chiều đến nhà Phan đồ tể mua nửa cân thịt ba chỉ về.Hái rau cải xào hết cho tao.Cấm ăn bớt đồng nào.Tao rảnh qua hỏi mà ổng bảo mày mua thiếu nửa đồng về tao trét than lên mặt, rõ chưa?Trường Nhạc sợ nhất là bị trét than lên mặt, nó nghĩ như vậy da sẽ đen đi, vội vã vừa hí hửng vừa lo lắng gật đầu:- Mẹ mắng chết.10 đồng cơ mà, hay xào một nửa?- Nhà bao nhiêu người, xào một nửa mày đừng ăn.- Thế mẹ đánh em thì làm thế nào?Trường Nhạc nghĩ đến thịt, nước miếng đã sắp chảy ra rồi.Trường Thanh nhìn bộ dạng heo béo đen thui không tiền đồ, nhăn mặt quay đi:- Cứ bảo chị hai đưa tiền là được.Nói rồi lại quảy gùi lên vai, ra khỏi nhà.Trường Nhạc cẩn thận bỏ tiền vào túi, vui vẻ đi nấu cơm.Cô lại đủng đỉnh đi lên núi, vừa đi vừa ngắm cảnh, hít thở không khí trong lành.Mới mấy hôm trước cô còn tăng ca sấp mặt.Sếp, đồng nghiệp, đối tác… xoay cô như chong chóng không có thời gian đi vệ sinh.Giờ đã ở nơi này, đủng đà đủng đỉnh đi qua đi lại.Ôi…- Hạnh phúc thật là đơn giản.Trường Thanh ngửa mặt lên trời hét to, lại cười một tràng như con rồ.Sau đó cô đeo mặt lạnh, giống như người vừa rống không phải là mình.Mặt than thật tốt, dù nội tâm phun tào đâm chém đối phương thiên đao vạn quả cũng không ai nhìn ra.Cô dùng mặt than và nụ cười chuyên nghiệp lấy thiện cảm của không ít nam đồng nghiệp, chẳng hiểu sao vẫn ế lòi.Trường Thanh lang thang bên ngoài núi.Hiện tại là mùa thu, quả dại nhiều vô kể.Trẻ con nơi này đói bụng, chỉ thèm thịt và cơm, quả dại ngon ngọt cũng không ăn thay cơm được.Trường Thanh thì khác.Cô là người hiện đại, biết những quả dạng nào ăn được lúc đói, quả dạng nào chỉ ăn lúc no.Lang thang hái xuống một mớ xếp vào gùi mang về nhà cho Vạn Khiêm ăn vặt.Ăn no ăn chán, cô tìm chỗ nằm ngủ một giấc đến chiều..