Trường Thanh tỉnh giấc, đầu đau như búa bổ.Ôi… cái thứ rượu thuốc rẻ tiền cặn bã… Thề lần sau không uống ở quán cóc ghẻ đó nữa.Trường Thanh đưa tay đỡ cái đầu đau rần rật của mình, từ từ ngồi dậy rồi trố mắt.Đây là đâu?Cô đang ở trong một căn phòng xây bằng gạch theo kiểu cũ, nằm trên giường lò, đắp chăn bông cũ. Dưới đất kê một tấm ván, bên trên có một thiếu niên đang cuộn mình trong chiếc chăn nhỏ cũ nát ngủ, trông rất khổ sở. Bởi vì tấm ván ngắn, duỗi chân không được mới sinh ra tư thế kia.Căn phòng có một cái bàn nhỏ hình tròn bằng gỗ, đóng thô lậu cùng ba chiếc ghế đẩu. Sát tường kê một chiếc tủ gỗ, cánh đã sắp sút ra đến nơi. Ngoài ra chẳng còn gì.Trường Thanh thấy đầu ong lên một cái, những ký ức của ai đó tràn ra trong tâm trí cô như thác đổ. Cái gì thế này? Cô trợn trắng mắt, ngã vật xuống giường ngất xỉu.Trường Thanh là nhân viên phòng kế hoạch của công ty đa quốc gia Trung Thiên ở Cộng hòa nhân dân Trung Đô. Hôm qua cô đi uống rượu cùng đồng nghiệp, vui quá nên uống hơi…
Chương 26: 26: Con Tao Chỉ Tao Mới Được Đánh
Mãnh Thê Làm Giàu Thập Niên 50Tác giả: Tứ Gia GiaTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrường Thanh tỉnh giấc, đầu đau như búa bổ.Ôi… cái thứ rượu thuốc rẻ tiền cặn bã… Thề lần sau không uống ở quán cóc ghẻ đó nữa.Trường Thanh đưa tay đỡ cái đầu đau rần rật của mình, từ từ ngồi dậy rồi trố mắt.Đây là đâu?Cô đang ở trong một căn phòng xây bằng gạch theo kiểu cũ, nằm trên giường lò, đắp chăn bông cũ. Dưới đất kê một tấm ván, bên trên có một thiếu niên đang cuộn mình trong chiếc chăn nhỏ cũ nát ngủ, trông rất khổ sở. Bởi vì tấm ván ngắn, duỗi chân không được mới sinh ra tư thế kia.Căn phòng có một cái bàn nhỏ hình tròn bằng gỗ, đóng thô lậu cùng ba chiếc ghế đẩu. Sát tường kê một chiếc tủ gỗ, cánh đã sắp sút ra đến nơi. Ngoài ra chẳng còn gì.Trường Thanh thấy đầu ong lên một cái, những ký ức của ai đó tràn ra trong tâm trí cô như thác đổ. Cái gì thế này? Cô trợn trắng mắt, ngã vật xuống giường ngất xỉu.Trường Thanh là nhân viên phòng kế hoạch của công ty đa quốc gia Trung Thiên ở Cộng hòa nhân dân Trung Đô. Hôm qua cô đi uống rượu cùng đồng nghiệp, vui quá nên uống hơi… Phạm Chí Kim đang sừng sộ lập tức tịt ngòi.Nhà lão đã tuốt được mấy đâu.Nếu tuốt tới đâu mang phơi tới đó chẳng phải mất thời gian, phải đi nhiều chuyến, tốn sức ư?- Tao không phải phường vô công rồi nghề như mày mà đi lách cách tha lôi kiểu đó.- Nếu anh mang ra hết một lần thì anh mang đi.Anh mang ra lập tức chúng tôi thu thóc lại nhường chỗ.Phạm Chí Kim mặt mũi đỏ bừng lên.Lão năn nỉ lấy lòng gãy lưỡi không mượn được xe trâu, Trường Thanh lại mượn được trước.Nhà lão đông người nhưng toàn bọn yếu gà, ruộng không nhiều hơn nhà cô, người thì lắm, ăn thì nhiều mà làm lười nhớt thây, đứa nọ đùn đứa kia không muốn làm việc nên gặt cũng lâu hơn.Hiện tại một đám ăn hại ở nhà cãi cọ khi tị nhau tuốt lúa.Nhà Trường Thanh chỉ có 4 người, ấy thế mà xong trước đủng đỉnh.Lão nhìn không vừa mắt, kiếm cớ chạy tới gây chuyện.Lão không biết Trường Thanh là người hiện đại, làm việc theo kiểu người hiện đại.Cô dậy muộn, ngủ trưa nhưng một khi đã làm việc thì đúng kiểu làm việc.Máy đã mượn về nhà rồi phải tận dụng mọi lúc, ban đêm người người ăn xong lên giường đi ngủ vì cả ngày lao động mệt mỏi, kiệt sức.Cô ngồi ngoài sân tiếp tục tuốt lúa đêm.Ban ngày tuốt lúa, thỉnh thoảng nhắm mắt lại, tay sẽ có cảm giác.Ban đêm không nhìn rõ, dựa vào cảm giác đôi tay mà làm, thiếu sót gì sáng hôm sau tuốt lại một chút là xong.Cái đó người ta gọi là tăng ca.Mấy nhà kia thấy cô tuốt đêm cũng hiểu, muốn bắt chước theo nhưng lực bất tòng tâm bởi vì họ đã quá mệt sau một ngày làm việc.Thói quen của nông thôn ngàn đời khó sửa.Không ai thức khuya nổi.Còn chưa kể Trường Thanh vốn không phải gặt lúa, việc ngoài đồng đều là ba người kia làm.- Tao không phải làm theo ý mày.Chúng mày thu ngay lại cho tao.– Phạm Chí Kim cãi không lại bắt đầu cùn.Trường Thanh cũng đâu phải dạng vừa.Cô lập tức gào lên:- Ối làng nước ơi tới đây mà xem này.Lão Phạm cậy lớn bắt nạt mấy đứa trẻ con vừa mới bị đuổi khỏi nhà… Xí chỗ phơi lúa, bắt người khác thu vào trong khi lão còn chưa tuốt được bao nào.Ôi các cô dì chú bác ơi… Còn đâu là vương pháp, quy củ…Cô vừa la mấy câu mẹ cô từ đầu kia của sân phơi đã xồng xộc cầm đòn gánh chạy tới la ó:- Đứa nào, đứa nào bắt nạt con bà? Đứa nào khi dễ người nhà họ Trường đấy…Một đám “người nhà họ Trường” đang lúi húi cào thóc trên sân, nghe réo gọi lập tức dừng tay nhỏn cổ hóng hớt.Những người vốn đang lén hóng bát quái thì lục tục kéo nhau xúm lại.Mục Hành chỉ đòn gánh vào Phạm Chí Kim:- Á à, ra là mày à? Sân phơi lúa của cả làng, của riêng nhà mày hay sao? Mày thấy con tao phân gia, chạy tới bắt nạt chúng nó? Dù có phân gia cũng là cục thịt từ trên người bà rớt xuống… Mày muốn phơi thóc chứ gì? Chỗ kia, chỗ kia nữa, vẫn còn trống.Mày gánh thóc ra đây ngay bây giờ, bà phơi hầu mày…Cha cô cũng cầm cào đi theo sau lưng mẹ, chau mày không nói gì mà nhìn Phạm Chí Kim.Lão tức đỏ mặt tía tai nhưng chỉ có một mình trước cái nhìn chòng chọc của bao nhiêu bà con trong thôn.Miệng lưỡi Mục Hành thì nổi tiếng ghê gớm, mụ vợ lão còn phải né né.Phạm Chí Kim gào lên:- Nhà các người cậy đông h**p yếu…- Lão Kim, thôi thôi, lão đừng gây nữa, về nhà mà tuốt lúa đi thôi.- Phải đó, tôi vừa gánh thóc qua nhà lão, mấy thằng con lão bỏ đi đâu cả rồi, máy tuốt đang để không kia kìa.- Lão không tuốt, tôi sang mượn về nhé.Nhà tôi còn bao nhiêu lúa, hai cái làm cho nhanh.Hàng xóm láng giềng người một câu ta một câu.Lão Phạm Chí Kim nghe nói, mặt đỏ như gấc chỉ chỉ vào mặt Trường Quang và Trường Thanh không nói nên lời, hùng hổ bỏ về.Mục Hành còn gào theo:- Chạy cho nhanh kẻo tuốt không kịp phơi, thóc lại mốc hết đấy.Mấy ngày nữa tuốt có xong không mà giành sân trước? Việc nhà không lo, rảnh rỗi đi gây gổ với bọn trẻ con…Gào xong lập tức vênh mặt bỏ về.Cha cô cũng lặng lẽ theo sau.Trường Thanh mỉm cười.Đây chính là kiểu “con tao, tao đánh thì được, chúng mày đụng vào nửa cọng tóc nó cũng không được”.Cô điềm nhiên như không, cười với Trường Quang và Vạn Khiêm vẫn còn đang sững sờ vì đột nhiên mẹ chạy sang.Sau khi phân gia, Mục Hành coi mấy đứa con này như không khí, đi qua ngang mặt, chào bà bà cũng không trả lời.Hiện tại Trường Thanh vừa gào lên lại lập tức chạy sang.Một giọt máu đào hơn ao nước lã.Con ngoan là con, con hư cũng là con.Cha mẹ nào không bênh con xót cái?.
Phạm Chí Kim đang sừng sộ lập tức tịt ngòi.
Nhà lão đã tuốt được mấy đâu.
Nếu tuốt tới đâu mang phơi tới đó chẳng phải mất thời gian, phải đi nhiều chuyến, tốn sức ư?- Tao không phải phường vô công rồi nghề như mày mà đi lách cách tha lôi kiểu đó.- Nếu anh mang ra hết một lần thì anh mang đi.
Anh mang ra lập tức chúng tôi thu thóc lại nhường chỗ.Phạm Chí Kim mặt mũi đỏ bừng lên.
Lão năn nỉ lấy lòng gãy lưỡi không mượn được xe trâu, Trường Thanh lại mượn được trước.
Nhà lão đông người nhưng toàn bọn yếu gà, ruộng không nhiều hơn nhà cô, người thì lắm, ăn thì nhiều mà làm lười nhớt thây, đứa nọ đùn đứa kia không muốn làm việc nên gặt cũng lâu hơn.
Hiện tại một đám ăn hại ở nhà cãi cọ khi tị nhau tuốt lúa.
Nhà Trường Thanh chỉ có 4 người, ấy thế mà xong trước đủng đỉnh.Lão nhìn không vừa mắt, kiếm cớ chạy tới gây chuyện.Lão không biết Trường Thanh là người hiện đại, làm việc theo kiểu người hiện đại.
Cô dậy muộn, ngủ trưa nhưng một khi đã làm việc thì đúng kiểu làm việc.
Máy đã mượn về nhà rồi phải tận dụng mọi lúc, ban đêm người người ăn xong lên giường đi ngủ vì cả ngày lao động mệt mỏi, kiệt sức.
Cô ngồi ngoài sân tiếp tục tuốt lúa đêm.
Ban ngày tuốt lúa, thỉnh thoảng nhắm mắt lại, tay sẽ có cảm giác.
Ban đêm không nhìn rõ, dựa vào cảm giác đôi tay mà làm, thiếu sót gì sáng hôm sau tuốt lại một chút là xong.
Cái đó người ta gọi là tăng ca.Mấy nhà kia thấy cô tuốt đêm cũng hiểu, muốn bắt chước theo nhưng lực bất tòng tâm bởi vì họ đã quá mệt sau một ngày làm việc.
Thói quen của nông thôn ngàn đời khó sửa.
Không ai thức khuya nổi.
Còn chưa kể Trường Thanh vốn không phải gặt lúa, việc ngoài đồng đều là ba người kia làm.- Tao không phải làm theo ý mày.
Chúng mày thu ngay lại cho tao.
– Phạm Chí Kim cãi không lại bắt đầu cùn.Trường Thanh cũng đâu phải dạng vừa.
Cô lập tức gào lên:- Ối làng nước ơi tới đây mà xem này.
Lão Phạm cậy lớn bắt nạt mấy đứa trẻ con vừa mới bị đuổi khỏi nhà… Xí chỗ phơi lúa, bắt người khác thu vào trong khi lão còn chưa tuốt được bao nào.
Ôi các cô dì chú bác ơi… Còn đâu là vương pháp, quy củ…Cô vừa la mấy câu mẹ cô từ đầu kia của sân phơi đã xồng xộc cầm đòn gánh chạy tới la ó:- Đứa nào, đứa nào bắt nạt con bà? Đứa nào khi dễ người nhà họ Trường đấy…Một đám “người nhà họ Trường” đang lúi húi cào thóc trên sân, nghe réo gọi lập tức dừng tay nhỏn cổ hóng hớt.
Những người vốn đang lén hóng bát quái thì lục tục kéo nhau xúm lại.
Mục Hành chỉ đòn gánh vào Phạm Chí Kim:- Á à, ra là mày à? Sân phơi lúa của cả làng, của riêng nhà mày hay sao? Mày thấy con tao phân gia, chạy tới bắt nạt chúng nó? Dù có phân gia cũng là cục thịt từ trên người bà rớt xuống… Mày muốn phơi thóc chứ gì? Chỗ kia, chỗ kia nữa, vẫn còn trống.
Mày gánh thóc ra đây ngay bây giờ, bà phơi hầu mày…Cha cô cũng cầm cào đi theo sau lưng mẹ, chau mày không nói gì mà nhìn Phạm Chí Kim.
Lão tức đỏ mặt tía tai nhưng chỉ có một mình trước cái nhìn chòng chọc của bao nhiêu bà con trong thôn.
Miệng lưỡi Mục Hành thì nổi tiếng ghê gớm, mụ vợ lão còn phải né né.
Phạm Chí Kim gào lên:- Nhà các người cậy đông h**p yếu…- Lão Kim, thôi thôi, lão đừng gây nữa, về nhà mà tuốt lúa đi thôi.- Phải đó, tôi vừa gánh thóc qua nhà lão, mấy thằng con lão bỏ đi đâu cả rồi, máy tuốt đang để không kia kìa.- Lão không tuốt, tôi sang mượn về nhé.
Nhà tôi còn bao nhiêu lúa, hai cái làm cho nhanh.Hàng xóm láng giềng người một câu ta một câu.
Lão Phạm Chí Kim nghe nói, mặt đỏ như gấc chỉ chỉ vào mặt Trường Quang và Trường Thanh không nói nên lời, hùng hổ bỏ về.Mục Hành còn gào theo:- Chạy cho nhanh kẻo tuốt không kịp phơi, thóc lại mốc hết đấy.
Mấy ngày nữa tuốt có xong không mà giành sân trước? Việc nhà không lo, rảnh rỗi đi gây gổ với bọn trẻ con…Gào xong lập tức vênh mặt bỏ về.
Cha cô cũng lặng lẽ theo sau.Trường Thanh mỉm cười.
Đây chính là kiểu “con tao, tao đánh thì được, chúng mày đụng vào nửa cọng tóc nó cũng không được”.
Cô điềm nhiên như không, cười với Trường Quang và Vạn Khiêm vẫn còn đang sững sờ vì đột nhiên mẹ chạy sang.Sau khi phân gia, Mục Hành coi mấy đứa con này như không khí, đi qua ngang mặt, chào bà bà cũng không trả lời.
Hiện tại Trường Thanh vừa gào lên lại lập tức chạy sang.
Một giọt máu đào hơn ao nước lã.
Con ngoan là con, con hư cũng là con.
Cha mẹ nào không bênh con xót cái?.
Mãnh Thê Làm Giàu Thập Niên 50Tác giả: Tứ Gia GiaTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrường Thanh tỉnh giấc, đầu đau như búa bổ.Ôi… cái thứ rượu thuốc rẻ tiền cặn bã… Thề lần sau không uống ở quán cóc ghẻ đó nữa.Trường Thanh đưa tay đỡ cái đầu đau rần rật của mình, từ từ ngồi dậy rồi trố mắt.Đây là đâu?Cô đang ở trong một căn phòng xây bằng gạch theo kiểu cũ, nằm trên giường lò, đắp chăn bông cũ. Dưới đất kê một tấm ván, bên trên có một thiếu niên đang cuộn mình trong chiếc chăn nhỏ cũ nát ngủ, trông rất khổ sở. Bởi vì tấm ván ngắn, duỗi chân không được mới sinh ra tư thế kia.Căn phòng có một cái bàn nhỏ hình tròn bằng gỗ, đóng thô lậu cùng ba chiếc ghế đẩu. Sát tường kê một chiếc tủ gỗ, cánh đã sắp sút ra đến nơi. Ngoài ra chẳng còn gì.Trường Thanh thấy đầu ong lên một cái, những ký ức của ai đó tràn ra trong tâm trí cô như thác đổ. Cái gì thế này? Cô trợn trắng mắt, ngã vật xuống giường ngất xỉu.Trường Thanh là nhân viên phòng kế hoạch của công ty đa quốc gia Trung Thiên ở Cộng hòa nhân dân Trung Đô. Hôm qua cô đi uống rượu cùng đồng nghiệp, vui quá nên uống hơi… Phạm Chí Kim đang sừng sộ lập tức tịt ngòi.Nhà lão đã tuốt được mấy đâu.Nếu tuốt tới đâu mang phơi tới đó chẳng phải mất thời gian, phải đi nhiều chuyến, tốn sức ư?- Tao không phải phường vô công rồi nghề như mày mà đi lách cách tha lôi kiểu đó.- Nếu anh mang ra hết một lần thì anh mang đi.Anh mang ra lập tức chúng tôi thu thóc lại nhường chỗ.Phạm Chí Kim mặt mũi đỏ bừng lên.Lão năn nỉ lấy lòng gãy lưỡi không mượn được xe trâu, Trường Thanh lại mượn được trước.Nhà lão đông người nhưng toàn bọn yếu gà, ruộng không nhiều hơn nhà cô, người thì lắm, ăn thì nhiều mà làm lười nhớt thây, đứa nọ đùn đứa kia không muốn làm việc nên gặt cũng lâu hơn.Hiện tại một đám ăn hại ở nhà cãi cọ khi tị nhau tuốt lúa.Nhà Trường Thanh chỉ có 4 người, ấy thế mà xong trước đủng đỉnh.Lão nhìn không vừa mắt, kiếm cớ chạy tới gây chuyện.Lão không biết Trường Thanh là người hiện đại, làm việc theo kiểu người hiện đại.Cô dậy muộn, ngủ trưa nhưng một khi đã làm việc thì đúng kiểu làm việc.Máy đã mượn về nhà rồi phải tận dụng mọi lúc, ban đêm người người ăn xong lên giường đi ngủ vì cả ngày lao động mệt mỏi, kiệt sức.Cô ngồi ngoài sân tiếp tục tuốt lúa đêm.Ban ngày tuốt lúa, thỉnh thoảng nhắm mắt lại, tay sẽ có cảm giác.Ban đêm không nhìn rõ, dựa vào cảm giác đôi tay mà làm, thiếu sót gì sáng hôm sau tuốt lại một chút là xong.Cái đó người ta gọi là tăng ca.Mấy nhà kia thấy cô tuốt đêm cũng hiểu, muốn bắt chước theo nhưng lực bất tòng tâm bởi vì họ đã quá mệt sau một ngày làm việc.Thói quen của nông thôn ngàn đời khó sửa.Không ai thức khuya nổi.Còn chưa kể Trường Thanh vốn không phải gặt lúa, việc ngoài đồng đều là ba người kia làm.- Tao không phải làm theo ý mày.Chúng mày thu ngay lại cho tao.– Phạm Chí Kim cãi không lại bắt đầu cùn.Trường Thanh cũng đâu phải dạng vừa.Cô lập tức gào lên:- Ối làng nước ơi tới đây mà xem này.Lão Phạm cậy lớn bắt nạt mấy đứa trẻ con vừa mới bị đuổi khỏi nhà… Xí chỗ phơi lúa, bắt người khác thu vào trong khi lão còn chưa tuốt được bao nào.Ôi các cô dì chú bác ơi… Còn đâu là vương pháp, quy củ…Cô vừa la mấy câu mẹ cô từ đầu kia của sân phơi đã xồng xộc cầm đòn gánh chạy tới la ó:- Đứa nào, đứa nào bắt nạt con bà? Đứa nào khi dễ người nhà họ Trường đấy…Một đám “người nhà họ Trường” đang lúi húi cào thóc trên sân, nghe réo gọi lập tức dừng tay nhỏn cổ hóng hớt.Những người vốn đang lén hóng bát quái thì lục tục kéo nhau xúm lại.Mục Hành chỉ đòn gánh vào Phạm Chí Kim:- Á à, ra là mày à? Sân phơi lúa của cả làng, của riêng nhà mày hay sao? Mày thấy con tao phân gia, chạy tới bắt nạt chúng nó? Dù có phân gia cũng là cục thịt từ trên người bà rớt xuống… Mày muốn phơi thóc chứ gì? Chỗ kia, chỗ kia nữa, vẫn còn trống.Mày gánh thóc ra đây ngay bây giờ, bà phơi hầu mày…Cha cô cũng cầm cào đi theo sau lưng mẹ, chau mày không nói gì mà nhìn Phạm Chí Kim.Lão tức đỏ mặt tía tai nhưng chỉ có một mình trước cái nhìn chòng chọc của bao nhiêu bà con trong thôn.Miệng lưỡi Mục Hành thì nổi tiếng ghê gớm, mụ vợ lão còn phải né né.Phạm Chí Kim gào lên:- Nhà các người cậy đông h**p yếu…- Lão Kim, thôi thôi, lão đừng gây nữa, về nhà mà tuốt lúa đi thôi.- Phải đó, tôi vừa gánh thóc qua nhà lão, mấy thằng con lão bỏ đi đâu cả rồi, máy tuốt đang để không kia kìa.- Lão không tuốt, tôi sang mượn về nhé.Nhà tôi còn bao nhiêu lúa, hai cái làm cho nhanh.Hàng xóm láng giềng người một câu ta một câu.Lão Phạm Chí Kim nghe nói, mặt đỏ như gấc chỉ chỉ vào mặt Trường Quang và Trường Thanh không nói nên lời, hùng hổ bỏ về.Mục Hành còn gào theo:- Chạy cho nhanh kẻo tuốt không kịp phơi, thóc lại mốc hết đấy.Mấy ngày nữa tuốt có xong không mà giành sân trước? Việc nhà không lo, rảnh rỗi đi gây gổ với bọn trẻ con…Gào xong lập tức vênh mặt bỏ về.Cha cô cũng lặng lẽ theo sau.Trường Thanh mỉm cười.Đây chính là kiểu “con tao, tao đánh thì được, chúng mày đụng vào nửa cọng tóc nó cũng không được”.Cô điềm nhiên như không, cười với Trường Quang và Vạn Khiêm vẫn còn đang sững sờ vì đột nhiên mẹ chạy sang.Sau khi phân gia, Mục Hành coi mấy đứa con này như không khí, đi qua ngang mặt, chào bà bà cũng không trả lời.Hiện tại Trường Thanh vừa gào lên lại lập tức chạy sang.Một giọt máu đào hơn ao nước lã.Con ngoan là con, con hư cũng là con.Cha mẹ nào không bênh con xót cái?.