Tác giả:

Trường Thanh tỉnh giấc, đầu đau như búa bổ.Ôi… cái thứ rượu thuốc rẻ tiền cặn bã… Thề lần sau không uống ở quán cóc ghẻ đó nữa.Trường Thanh đưa tay đỡ cái đầu đau rần rật của mình, từ từ ngồi dậy rồi trố mắt.Đây là đâu?Cô đang ở trong một căn phòng xây bằng gạch theo kiểu cũ, nằm trên giường lò, đắp chăn bông cũ. Dưới đất kê một tấm ván, bên trên có một thiếu niên đang cuộn mình trong chiếc chăn nhỏ cũ nát ngủ, trông rất khổ sở. Bởi vì tấm ván ngắn, duỗi chân không được mới sinh ra tư thế kia.Căn phòng có một cái bàn nhỏ hình tròn bằng gỗ, đóng thô lậu cùng ba chiếc ghế đẩu. Sát tường kê một chiếc tủ gỗ, cánh đã sắp sút ra đến nơi. Ngoài ra chẳng còn gì.Trường Thanh thấy đầu ong lên một cái, những ký ức của ai đó tràn ra trong tâm trí cô như thác đổ. Cái gì thế này? Cô trợn trắng mắt, ngã vật xuống giường ngất xỉu.Trường Thanh là nhân viên phòng kế hoạch của công ty đa quốc gia Trung Thiên ở Cộng hòa nhân dân Trung Đô. Hôm qua cô đi uống rượu cùng đồng nghiệp, vui quá nên uống hơi…

Chương 36: 36: Vu Vạ

Mãnh Thê Làm Giàu Thập Niên 50Tác giả: Tứ Gia GiaTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrường Thanh tỉnh giấc, đầu đau như búa bổ.Ôi… cái thứ rượu thuốc rẻ tiền cặn bã… Thề lần sau không uống ở quán cóc ghẻ đó nữa.Trường Thanh đưa tay đỡ cái đầu đau rần rật của mình, từ từ ngồi dậy rồi trố mắt.Đây là đâu?Cô đang ở trong một căn phòng xây bằng gạch theo kiểu cũ, nằm trên giường lò, đắp chăn bông cũ. Dưới đất kê một tấm ván, bên trên có một thiếu niên đang cuộn mình trong chiếc chăn nhỏ cũ nát ngủ, trông rất khổ sở. Bởi vì tấm ván ngắn, duỗi chân không được mới sinh ra tư thế kia.Căn phòng có một cái bàn nhỏ hình tròn bằng gỗ, đóng thô lậu cùng ba chiếc ghế đẩu. Sát tường kê một chiếc tủ gỗ, cánh đã sắp sút ra đến nơi. Ngoài ra chẳng còn gì.Trường Thanh thấy đầu ong lên một cái, những ký ức của ai đó tràn ra trong tâm trí cô như thác đổ. Cái gì thế này? Cô trợn trắng mắt, ngã vật xuống giường ngất xỉu.Trường Thanh là nhân viên phòng kế hoạch của công ty đa quốc gia Trung Thiên ở Cộng hòa nhân dân Trung Đô. Hôm qua cô đi uống rượu cùng đồng nghiệp, vui quá nên uống hơi… Người lớn trong nhà nghe hô, ùa cả ra bên ngoài.Lan Thuấn nhìn gùi đổ, lại nhìn hai đứa con béo ú miệng đầy mỡ, tay còn đang giấu giấu giếm giếm thứ gì đó, lập tức mặt đỏ tía tai.Trường Thanh vẫn la oai oái:- Lũ trộm cắp.Đổ gùi của tao rồi… Ối giời ơi, khổ thân tôi không cơ chứ.Đi nhà xí có một lúc mà bị trộm nhà móc gùi.Mụ vợ lẽ cười cười uốn éo giải hòa:- Em chồng Lan Hạ, cô đừng tức giận.Chỉ là hai đứa trẻ con nghịch ngợm thôi mà.- Nghịch ngợm? Nghịch thì nghịch đồ nhà bà ấy, móc gùi của tôi rồi lại bảo nghịch ngợm.Bà đưa rương đựng tiền nhà bà ra đây cho tôi “nghịch ngợm” đi.Bà có biết tôi để cái gì trong gùi không?Cô cả vú lấp miệng em, vừa hét vừa bước tới chỗ cái gùi, nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa mà dựng lên.Lấy bọc vịt nướng đã bị mở ra, để sang bên.Sau đó cô nâng niu nhấc cái hộp sơn son thiếp vàng ra, nhẹ nhàng đặt xuống.Bởi vì trong gùi có đồ ăn, mụ vợ lẽ không thể mở miệng hỏi vì sao gùi đựng đồ quý báu mà cô không mang theo kè kè bên người.Nhà quê mê tín, họ quan niệm rằng nếu mang đồ ăn vào chỗ ô uế như nhà xí, sau này sẽ làm ăn thất bát, mùa màng mất trắng, thần linh trừng phạt rồi chết vì đói khát.Trường Thanh dưới cái nhìn chòng chọc của người lớn người bé xung quanh, cẩn thận mở nắp hộp ra.Trong hộp, chiếc lọ sứ xanh xinh đẹp đã vỡ thành nhiều mảnh.Yên lặng giây lát, cô gầm lên:- Trời ơi…- Trời ơi…Đồng thời, Vạn Khiêm cũng thét một tiếng kinh hãi.Trường Thanh bị giật mình nửa giây nhưng quen ứng phó với các loại khách hàng hãm l*n, cô tiếp tục gào:- Vỡ rồi… vỡ mất rồi… Lọ sứ 50 lượng bạc của quan Huyện… Quỷ thần thiên địa ơi…Tất cả mọi người sững sờ.Vạn Khiêm sừng sộ chỉ tay vào hai đứa con riêng đang ngồi bên đống ngô trên hiên:- Hai thằng khốn kiếp.Chúng mày có biết cái lọ này bao nhiêu tiền không? 50 lượng, 50 lượng bạc trắng đấy…Trường Quang, Lan Hạ, vợ chồng Lan Thuấn bị chấn kinh, trợn mắt há miệng bất động.Trường Thanh ngạc nhiên nhưng rồi sực nhớ ra Vạn Khiêm biết chữ.Cô mang lọ về nhà cũng nhiều ngày, giấy biên nhận để cùng chỗ, có lẽ Vạn Khiêm đã nhìn qua.Càng tốt, cô gầm lên:- Vỡ rồi… chúng mày làm vỡ lọ của tao rồi, đền cho tao mau.Cô nhào tới, lôi cổ cả hai thằng đang mặt mũi tái xanh, ném ra giữa sân, hung thần ác sát chỉ vào chúng:- Đền cho tao ngay… Lọ này từ phía tây theo tàu buôn đưa tới, không phải lúc nào muốn cũng mua được.Nhà giàu có tiền còn phải xếp hàng chờ.Quan Huyện làm gì có thời gian mà chầu chực, đưa tiền cho tao nhờ mua.Tao chờ bao nhiêu ngày mới mua được.Đền cho tao ngay...Mụ vợ lẽ ngã ngồi xuống đất.Lan Thuấn nghe nói lọ sứ 50 lượng bạc của quan Huyện thì mặt mũi tái xanh, tay chân bủn rủn, miệng há ra quạc quạc quẹc quẹc không thành tiếng.Lan Hạ kinh hoàng ôm vai Lan Bảo né sang một bên như sợ bị vạ lây.Trường Quang cũng tái cả mặt.Hàng xóm xung quanh nghe ồn ào kéo tới xem.Trường Thanh ôm cái hộp đựng lọ sứ vỡ, gào lên:- Bà con xóm giềng ơi, ra đây mà xem… Số tôi sao khổ thế này… Hai thằng béo kia lục gùi trộm cắp, làm vỡ lọ sứ 50 lượng bạc rồi.Lọ này là của quan Huyện nhờ mua.Giờ lấy đâu ra tiền mà đền đây? Ôi làng nước ơi…La hét thảm thiết như thật.Cổ họng cũng ẩn ẩn đau.Những người đến xem khiếp sợ, bàn tán xôn xao.Trường Thanh chỉ vào mặt hai thằng béo:- Chúng mày đền ngay cho tao.– Rồi cô quay sang chỉ vào mụ vợ lẽ.– Con bà làm vỡ lọ của quan, đền tôi tiền ngay.Hôm nay không đền tiền, tôi lập tức lên huyện báo quan, cho cả nhà các người ngồi tù mọt gông.Cô đặt cái hộp xuống, móc tờ giấy biên nhận có dấu đỏ của cửa hàng đồ cổ Thanh Long trên thị trấn ra, chạy ra cổng giơ cho người làng nhìn:- Bà con xem.Lọ sứ cổ… 50 lượng bạc.Quan Huyện đưa tiền nhờ tìm mua hộ.Hai thằng kia làm vỡ rồi, tội này quan mà truy cứu, ai gánh nổi đây...Người làng xúm lại nhìn ngó, khiếp sợ bàn tán:- Nghiệp chướng, nghiệp chướng chưa…- Tự dưng đi móc trộm gùi của người ta làm gì?Vài người biết chữ truyền tay nhau giấy biên nhận, gật gù xác nhận:- Đúng là giấy biên nhận của cửa hàng đồ cổ Thanh Long, tôi tính sổ sách cho tiệm sách trên thị trấn, ngay gần cửa hàng này.- Nhìn xem, lọ sứ cổ 50 lượng bạc.Quan hỏi tội chỉ có chết…- Ôi thôi, tôi đi về kẻ tai bay vạ gió.- Phen này không đền tiền chỉ có nước bị tống vào nhà lao chứ đùa..

Người lớn trong nhà nghe hô, ùa cả ra bên ngoài.

Lan Thuấn nhìn gùi đổ, lại nhìn hai đứa con béo ú miệng đầy mỡ, tay còn đang giấu giấu giếm giếm thứ gì đó, lập tức mặt đỏ tía tai.

Trường Thanh vẫn la oai oái:- Lũ trộm cắp.

Đổ gùi của tao rồi… Ối giời ơi, khổ thân tôi không cơ chứ.

Đi nhà xí có một lúc mà bị trộm nhà móc gùi.Mụ vợ lẽ cười cười uốn éo giải hòa:- Em chồng Lan Hạ, cô đừng tức giận.

Chỉ là hai đứa trẻ con nghịch ngợm thôi mà.- Nghịch ngợm? Nghịch thì nghịch đồ nhà bà ấy, móc gùi của tôi rồi lại bảo nghịch ngợm.

Bà đưa rương đựng tiền nhà bà ra đây cho tôi “nghịch ngợm” đi.

Bà có biết tôi để cái gì trong gùi không?Cô cả vú lấp miệng em, vừa hét vừa bước tới chỗ cái gùi, nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa mà dựng lên.

Lấy bọc vịt nướng đã bị mở ra, để sang bên.

Sau đó cô nâng niu nhấc cái hộp sơn son thiếp vàng ra, nhẹ nhàng đặt xuống.Bởi vì trong gùi có đồ ăn, mụ vợ lẽ không thể mở miệng hỏi vì sao gùi đựng đồ quý báu mà cô không mang theo kè kè bên người.

Nhà quê mê tín, họ quan niệm rằng nếu mang đồ ăn vào chỗ ô uế như nhà xí, sau này sẽ làm ăn thất bát, mùa màng mất trắng, thần linh trừng phạt rồi chết vì đói khát.Trường Thanh dưới cái nhìn chòng chọc của người lớn người bé xung quanh, cẩn thận mở nắp hộp ra.Trong hộp, chiếc lọ sứ xanh xinh đẹp đã vỡ thành nhiều mảnh.Yên lặng giây lát, cô gầm lên:- Trời ơi…- Trời ơi…Đồng thời, Vạn Khiêm cũng thét một tiếng kinh hãi.

Trường Thanh bị giật mình nửa giây nhưng quen ứng phó với các loại khách hàng hãm l*n, cô tiếp tục gào:- Vỡ rồi… vỡ mất rồi… Lọ sứ 50 lượng bạc của quan Huyện… Quỷ thần thiên địa ơi…Tất cả mọi người sững sờ.

Vạn Khiêm sừng sộ chỉ tay vào hai đứa con riêng đang ngồi bên đống ngô trên hiên:- Hai thằng khốn kiếp.

Chúng mày có biết cái lọ này bao nhiêu tiền không? 50 lượng, 50 lượng bạc trắng đấy…Trường Quang, Lan Hạ, vợ chồng Lan Thuấn bị chấn kinh, trợn mắt há miệng bất động.Trường Thanh ngạc nhiên nhưng rồi sực nhớ ra Vạn Khiêm biết chữ.

Cô mang lọ về nhà cũng nhiều ngày, giấy biên nhận để cùng chỗ, có lẽ Vạn Khiêm đã nhìn qua.

Càng tốt, cô gầm lên:- Vỡ rồi… chúng mày làm vỡ lọ của tao rồi, đền cho tao mau.Cô nhào tới, lôi cổ cả hai thằng đang mặt mũi tái xanh, ném ra giữa sân, hung thần ác sát chỉ vào chúng:- Đền cho tao ngay… Lọ này từ phía tây theo tàu buôn đưa tới, không phải lúc nào muốn cũng mua được.

Nhà giàu có tiền còn phải xếp hàng chờ.

Quan Huyện làm gì có thời gian mà chầu chực, đưa tiền cho tao nhờ mua.

Tao chờ bao nhiêu ngày mới mua được.

Đền cho tao ngay...Mụ vợ lẽ ngã ngồi xuống đất.

Lan Thuấn nghe nói lọ sứ 50 lượng bạc của quan Huyện thì mặt mũi tái xanh, tay chân bủn rủn, miệng há ra quạc quạc quẹc quẹc không thành tiếng.

Lan Hạ kinh hoàng ôm vai Lan Bảo né sang một bên như sợ bị vạ lây.

Trường Quang cũng tái cả mặt.Hàng xóm xung quanh nghe ồn ào kéo tới xem.

Trường Thanh ôm cái hộp đựng lọ sứ vỡ, gào lên:- Bà con xóm giềng ơi, ra đây mà xem… Số tôi sao khổ thế này… Hai thằng béo kia lục gùi trộm cắp, làm vỡ lọ sứ 50 lượng bạc rồi.

Lọ này là của quan Huyện nhờ mua.

Giờ lấy đâu ra tiền mà đền đây? Ôi làng nước ơi…La hét thảm thiết như thật.

Cổ họng cũng ẩn ẩn đau.Những người đến xem khiếp sợ, bàn tán xôn xao.

Trường Thanh chỉ vào mặt hai thằng béo:- Chúng mày đền ngay cho tao.

– Rồi cô quay sang chỉ vào mụ vợ lẽ.

– Con bà làm vỡ lọ của quan, đền tôi tiền ngay.

Hôm nay không đền tiền, tôi lập tức lên huyện báo quan, cho cả nhà các người ngồi tù mọt gông.Cô đặt cái hộp xuống, móc tờ giấy biên nhận có dấu đỏ của cửa hàng đồ cổ Thanh Long trên thị trấn ra, chạy ra cổng giơ cho người làng nhìn:- Bà con xem.

Lọ sứ cổ… 50 lượng bạc.

Quan Huyện đưa tiền nhờ tìm mua hộ.

Hai thằng kia làm vỡ rồi, tội này quan mà truy cứu, ai gánh nổi đây...Người làng xúm lại nhìn ngó, khiếp sợ bàn tán:- Nghiệp chướng, nghiệp chướng chưa…- Tự dưng đi móc trộm gùi của người ta làm gì?Vài người biết chữ truyền tay nhau giấy biên nhận, gật gù xác nhận:- Đúng là giấy biên nhận của cửa hàng đồ cổ Thanh Long, tôi tính sổ sách cho tiệm sách trên thị trấn, ngay gần cửa hàng này.- Nhìn xem, lọ sứ cổ 50 lượng bạc.

Quan hỏi tội chỉ có chết…- Ôi thôi, tôi đi về kẻ tai bay vạ gió.- Phen này không đền tiền chỉ có nước bị tống vào nhà lao chứ đùa..

Mãnh Thê Làm Giàu Thập Niên 50Tác giả: Tứ Gia GiaTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrường Thanh tỉnh giấc, đầu đau như búa bổ.Ôi… cái thứ rượu thuốc rẻ tiền cặn bã… Thề lần sau không uống ở quán cóc ghẻ đó nữa.Trường Thanh đưa tay đỡ cái đầu đau rần rật của mình, từ từ ngồi dậy rồi trố mắt.Đây là đâu?Cô đang ở trong một căn phòng xây bằng gạch theo kiểu cũ, nằm trên giường lò, đắp chăn bông cũ. Dưới đất kê một tấm ván, bên trên có một thiếu niên đang cuộn mình trong chiếc chăn nhỏ cũ nát ngủ, trông rất khổ sở. Bởi vì tấm ván ngắn, duỗi chân không được mới sinh ra tư thế kia.Căn phòng có một cái bàn nhỏ hình tròn bằng gỗ, đóng thô lậu cùng ba chiếc ghế đẩu. Sát tường kê một chiếc tủ gỗ, cánh đã sắp sút ra đến nơi. Ngoài ra chẳng còn gì.Trường Thanh thấy đầu ong lên một cái, những ký ức của ai đó tràn ra trong tâm trí cô như thác đổ. Cái gì thế này? Cô trợn trắng mắt, ngã vật xuống giường ngất xỉu.Trường Thanh là nhân viên phòng kế hoạch của công ty đa quốc gia Trung Thiên ở Cộng hòa nhân dân Trung Đô. Hôm qua cô đi uống rượu cùng đồng nghiệp, vui quá nên uống hơi… Người lớn trong nhà nghe hô, ùa cả ra bên ngoài.Lan Thuấn nhìn gùi đổ, lại nhìn hai đứa con béo ú miệng đầy mỡ, tay còn đang giấu giấu giếm giếm thứ gì đó, lập tức mặt đỏ tía tai.Trường Thanh vẫn la oai oái:- Lũ trộm cắp.Đổ gùi của tao rồi… Ối giời ơi, khổ thân tôi không cơ chứ.Đi nhà xí có một lúc mà bị trộm nhà móc gùi.Mụ vợ lẽ cười cười uốn éo giải hòa:- Em chồng Lan Hạ, cô đừng tức giận.Chỉ là hai đứa trẻ con nghịch ngợm thôi mà.- Nghịch ngợm? Nghịch thì nghịch đồ nhà bà ấy, móc gùi của tôi rồi lại bảo nghịch ngợm.Bà đưa rương đựng tiền nhà bà ra đây cho tôi “nghịch ngợm” đi.Bà có biết tôi để cái gì trong gùi không?Cô cả vú lấp miệng em, vừa hét vừa bước tới chỗ cái gùi, nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa mà dựng lên.Lấy bọc vịt nướng đã bị mở ra, để sang bên.Sau đó cô nâng niu nhấc cái hộp sơn son thiếp vàng ra, nhẹ nhàng đặt xuống.Bởi vì trong gùi có đồ ăn, mụ vợ lẽ không thể mở miệng hỏi vì sao gùi đựng đồ quý báu mà cô không mang theo kè kè bên người.Nhà quê mê tín, họ quan niệm rằng nếu mang đồ ăn vào chỗ ô uế như nhà xí, sau này sẽ làm ăn thất bát, mùa màng mất trắng, thần linh trừng phạt rồi chết vì đói khát.Trường Thanh dưới cái nhìn chòng chọc của người lớn người bé xung quanh, cẩn thận mở nắp hộp ra.Trong hộp, chiếc lọ sứ xanh xinh đẹp đã vỡ thành nhiều mảnh.Yên lặng giây lát, cô gầm lên:- Trời ơi…- Trời ơi…Đồng thời, Vạn Khiêm cũng thét một tiếng kinh hãi.Trường Thanh bị giật mình nửa giây nhưng quen ứng phó với các loại khách hàng hãm l*n, cô tiếp tục gào:- Vỡ rồi… vỡ mất rồi… Lọ sứ 50 lượng bạc của quan Huyện… Quỷ thần thiên địa ơi…Tất cả mọi người sững sờ.Vạn Khiêm sừng sộ chỉ tay vào hai đứa con riêng đang ngồi bên đống ngô trên hiên:- Hai thằng khốn kiếp.Chúng mày có biết cái lọ này bao nhiêu tiền không? 50 lượng, 50 lượng bạc trắng đấy…Trường Quang, Lan Hạ, vợ chồng Lan Thuấn bị chấn kinh, trợn mắt há miệng bất động.Trường Thanh ngạc nhiên nhưng rồi sực nhớ ra Vạn Khiêm biết chữ.Cô mang lọ về nhà cũng nhiều ngày, giấy biên nhận để cùng chỗ, có lẽ Vạn Khiêm đã nhìn qua.Càng tốt, cô gầm lên:- Vỡ rồi… chúng mày làm vỡ lọ của tao rồi, đền cho tao mau.Cô nhào tới, lôi cổ cả hai thằng đang mặt mũi tái xanh, ném ra giữa sân, hung thần ác sát chỉ vào chúng:- Đền cho tao ngay… Lọ này từ phía tây theo tàu buôn đưa tới, không phải lúc nào muốn cũng mua được.Nhà giàu có tiền còn phải xếp hàng chờ.Quan Huyện làm gì có thời gian mà chầu chực, đưa tiền cho tao nhờ mua.Tao chờ bao nhiêu ngày mới mua được.Đền cho tao ngay...Mụ vợ lẽ ngã ngồi xuống đất.Lan Thuấn nghe nói lọ sứ 50 lượng bạc của quan Huyện thì mặt mũi tái xanh, tay chân bủn rủn, miệng há ra quạc quạc quẹc quẹc không thành tiếng.Lan Hạ kinh hoàng ôm vai Lan Bảo né sang một bên như sợ bị vạ lây.Trường Quang cũng tái cả mặt.Hàng xóm xung quanh nghe ồn ào kéo tới xem.Trường Thanh ôm cái hộp đựng lọ sứ vỡ, gào lên:- Bà con xóm giềng ơi, ra đây mà xem… Số tôi sao khổ thế này… Hai thằng béo kia lục gùi trộm cắp, làm vỡ lọ sứ 50 lượng bạc rồi.Lọ này là của quan Huyện nhờ mua.Giờ lấy đâu ra tiền mà đền đây? Ôi làng nước ơi…La hét thảm thiết như thật.Cổ họng cũng ẩn ẩn đau.Những người đến xem khiếp sợ, bàn tán xôn xao.Trường Thanh chỉ vào mặt hai thằng béo:- Chúng mày đền ngay cho tao.– Rồi cô quay sang chỉ vào mụ vợ lẽ.– Con bà làm vỡ lọ của quan, đền tôi tiền ngay.Hôm nay không đền tiền, tôi lập tức lên huyện báo quan, cho cả nhà các người ngồi tù mọt gông.Cô đặt cái hộp xuống, móc tờ giấy biên nhận có dấu đỏ của cửa hàng đồ cổ Thanh Long trên thị trấn ra, chạy ra cổng giơ cho người làng nhìn:- Bà con xem.Lọ sứ cổ… 50 lượng bạc.Quan Huyện đưa tiền nhờ tìm mua hộ.Hai thằng kia làm vỡ rồi, tội này quan mà truy cứu, ai gánh nổi đây...Người làng xúm lại nhìn ngó, khiếp sợ bàn tán:- Nghiệp chướng, nghiệp chướng chưa…- Tự dưng đi móc trộm gùi của người ta làm gì?Vài người biết chữ truyền tay nhau giấy biên nhận, gật gù xác nhận:- Đúng là giấy biên nhận của cửa hàng đồ cổ Thanh Long, tôi tính sổ sách cho tiệm sách trên thị trấn, ngay gần cửa hàng này.- Nhìn xem, lọ sứ cổ 50 lượng bạc.Quan hỏi tội chỉ có chết…- Ôi thôi, tôi đi về kẻ tai bay vạ gió.- Phen này không đền tiền chỉ có nước bị tống vào nhà lao chứ đùa..

Chương 36: 36: Vu Vạ