Tác giả:

Nguyên hoá năm thứ 6 ngày 22 tháng mười, tiết sương giáng. Tây giao biệt uyển, nơi rừng rậm sương mờ, cỏ cây rậm rạp. Đêm mờ sao thưa, ánh trăng mỏng manh,chỉ có tốp băm tốp ba quạ đen quang quác gọi bầy, tăng thêm vài phần âm khí. Hai thân ảnh lén lút từ trong rừng rậm bước nhanh ra ngoài. Rõ ràng một nam một nữ. Chỉ thấy hai người họ trái phải túm kéo một nữ nhân trẻ tuổi. Nữ nhân kia mặt vàng như giấy, hai mắt nhắm nghiền, đôi môi không còn huyết sắc, một đường máu đen từ trước trán ào ạt chảy ra, dọc theo gương mặt. Với hai kẻ dã man kéo túm, thoạt nhiên nàng không có chút gì phản ứng, xem bộ dáng đã hoàn toàn hôn mê bất tỉnh. Xuyên qua rừng rậm chính làm một con sông chảy siết. Đến bờ sông, hai kẻ thở hổn hà hổn hển mới dừng lại: “ Làm sao bây giờ “. Nam nhân kia vẫn là cảm thấy thực sợ hãi, lùi về sau vài bước nhìn nữ nhân nằm im như chết trên đất hoàn toàn không nghĩ được gì. “ Còn có thể làm sao bây giờ, nàng bắt gặp chuyện của hai chúng ra. Nếu nàng không chết, hai ta chính…

Chương 89: Nàng Luôn Có Thù Tất Báo

Thần Y Độc Phi: Bệnh Kiều Vương Gia Thỉnh Tự TrọngTác giả: Du Vô ƯuTruyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNguyên hoá năm thứ 6 ngày 22 tháng mười, tiết sương giáng. Tây giao biệt uyển, nơi rừng rậm sương mờ, cỏ cây rậm rạp. Đêm mờ sao thưa, ánh trăng mỏng manh,chỉ có tốp băm tốp ba quạ đen quang quác gọi bầy, tăng thêm vài phần âm khí. Hai thân ảnh lén lút từ trong rừng rậm bước nhanh ra ngoài. Rõ ràng một nam một nữ. Chỉ thấy hai người họ trái phải túm kéo một nữ nhân trẻ tuổi. Nữ nhân kia mặt vàng như giấy, hai mắt nhắm nghiền, đôi môi không còn huyết sắc, một đường máu đen từ trước trán ào ạt chảy ra, dọc theo gương mặt. Với hai kẻ dã man kéo túm, thoạt nhiên nàng không có chút gì phản ứng, xem bộ dáng đã hoàn toàn hôn mê bất tỉnh. Xuyên qua rừng rậm chính làm một con sông chảy siết. Đến bờ sông, hai kẻ thở hổn hà hổn hển mới dừng lại: “ Làm sao bây giờ “. Nam nhân kia vẫn là cảm thấy thực sợ hãi, lùi về sau vài bước nhìn nữ nhân nằm im như chết trên đất hoàn toàn không nghĩ được gì. “ Còn có thể làm sao bây giờ, nàng bắt gặp chuyện của hai chúng ra. Nếu nàng không chết, hai ta chính… Không thể không thừa nhận tên dẫn đầu này phản ứng thực sự rất nhanh, hơn nữa hắn đã quyết định chủ ý, dự định cho Vân Ngạo Tuyết tới rút củi dưới đáy nồi.Sở dĩ làm như vậy, là bởi vì chẳng may Vân Ngạo Tuyết thật sự là một tên đạo tặc, hắn sẽ lập cái công lớn, kể cả không phải đạo tặc, người này lai lịch không rõ, hắn thân là thân tín của ngự sử gia , làm rõ chân tướng thì cho dù trói sai người, thừa tướng biết chuyện cũng không thể làm gì hắn, quả thực một mũi tên trúng hai con chim.Lúc này Vân Ngạo Tuyết cũng tiến thoái lưỡng nan, lệnh bài này là Vân Quân Niên tự mình cho nàng, hôm nay nàng lại là nữ giả nam trang, nếu muốn phủi sạch quan hệ với mình, chỉ có thể bại lộ thân phận.Từ thời khắc nàng quyết định muốn xen vào việc của người khác, thân phận cũng đã giấu không được.Vân Ngạo Tuyết còn đang suy xét tính khả thi của sự tình, đuôi mắt tam giác của tên dẫn đầu hơi hơi đảo qua, cũng đã thấy trêи người Vân Ngạo Tuyết treo một khối ngọc bội.“Đây là cái gì?”Vân Ngạo Tuyết nhìn theo hướng hắn chỉ bên hông vừa thấy, thầm chửi cmn.Xong đời, vừa rồi lúc ra cửa chỉ là nghĩ nữ giả nam trang là xong, ngọc bội là vật nàng vẫn luôn đeo bên người , nàng quên bỏ xuống.Nàng còn chưa nghĩ xong rốt cuộc có muốn cho thấy thân phận thật sự hay không, theo bản năng liền bưng kín ngọc bội.Không nghĩ tới cái động tác này ngược lại làm những người này càng thêm nghi ngờ, tên dẫn đầu cảm thấy nàng càng thêm khả nghi, “Chẳng lẽ ngọc bội này ngươi cũng trộm?”Thẩm Phong Miên ở một bên xem diễn dở khóc dở cười, mỗi lần khi hắn cảm thấy Vân Ngạo Tuyết thực thông minh, lại sẽ có một việc vừa lúc đánh mất cái nhìn của hắn.Mấy người này tự cho là bắt được nhược điểm của Vân Ngạo Tuyết, thừa dịp nàng không chú ý, thế nhưng duỗi tay kéo ngọc bội đeo trêи dây lưng của nàng xuống, chỉ thấy dương chi bạch ngọc treo trêи dây đeo màu hồng phấn đã rơi vào trong tay tên cầm đầu, hắn lăn qua lộn lại mà nhìn một lần, vừa nhìn vừa đề phòng Vân Ngạo Tuyết.Đột nhiên, ánh mắt hắn dừng ở trêи ngọc ngừng một cái chớp mắt, như là sợ nhìn lầm, hắn dứt khoát đem ngọc giơ lên đón ánh sáng để xem, trong miệng cũng không tự giác nói ra thành tiếng.“Vân, Ngạo, Tuyết?”Vân Ngạo Tuyết nhận mệnh mà nhắm hai mắt lại, cái này là thật xong rồi, vốn định cứu người, không nghĩ tới người không cứu được, ngược lại đem bản thân ném vào bên trong, kể từ đó chuyện mình nữ giả nam trang khẳng định sẽ bị Vân Quân Niên biết, phỏng chừng lại phải nghe quở trách.Nhưng mà điều nàng cũng chưa nghĩ đến chính là, nàng đợi nửa ngày, biểu tình trêи mặt những người đó lại xuất sắc ngoạn mục, đặc biệt là người đang cầm ngọc bội của mình, khuôn mặt vặn vẹo, như là thấy cái gì cực kỳ đáng sợ.Ngọc bội này có đáng sợ như vậy sao?“Ngươi, ngươi quả thật là Vân Ngạo Tuyết?”Không đợi Vân Ngạo Tuyết trả lời, người dẫn đầu thế nhưng rút ra đao, Vân Ngạo Tuyết phát ngốc, đây là muốn giết người diệt khẩu?

Không thể không thừa nhận tên dẫn đầu này phản ứng thực sự rất nhanh, hơn nữa hắn đã quyết định chủ ý, dự định cho Vân Ngạo Tuyết tới rút củi dưới đáy nồi.

Sở dĩ làm như vậy, là bởi vì chẳng may Vân Ngạo Tuyết thật sự là một tên đạo tặc, hắn sẽ lập cái công lớn, kể cả không phải đạo tặc, người này lai lịch không rõ, hắn thân là thân tín của ngự sử gia , làm rõ chân tướng thì cho dù trói sai người, thừa tướng biết chuyện cũng không thể làm gì hắn, quả thực một mũi tên trúng hai con chim.

Lúc này Vân Ngạo Tuyết cũng tiến thoái lưỡng nan, lệnh bài này là Vân Quân Niên tự mình cho nàng, hôm nay nàng lại là nữ giả nam trang, nếu muốn phủi sạch quan hệ với mình, chỉ có thể bại lộ thân phận.

Từ thời khắc nàng quyết định muốn xen vào việc của người khác, thân phận cũng đã giấu không được.

Vân Ngạo Tuyết còn đang suy xét tính khả thi của sự tình, đuôi mắt tam giác của tên dẫn đầu hơi hơi đảo qua, cũng đã thấy trêи người Vân Ngạo Tuyết treo một khối ngọc bội.

“Đây là cái gì?”

Vân Ngạo Tuyết nhìn theo hướng hắn chỉ bên hông vừa thấy, thầm chửi cmn.

Xong đời, vừa rồi lúc ra cửa chỉ là nghĩ nữ giả nam trang là xong, ngọc bội là vật nàng vẫn luôn đeo bên người , nàng quên bỏ xuống.

Nàng còn chưa nghĩ xong rốt cuộc có muốn cho thấy thân phận thật sự hay không, theo bản năng liền bưng kín ngọc bội.

Không nghĩ tới cái động tác này ngược lại làm những người này càng thêm nghi ngờ, tên dẫn đầu cảm thấy nàng càng thêm khả nghi, “Chẳng lẽ ngọc bội này ngươi cũng trộm?”

Thẩm Phong Miên ở một bên xem diễn dở khóc dở cười, mỗi lần khi hắn cảm thấy Vân Ngạo Tuyết thực thông minh, lại sẽ có một việc vừa lúc đánh mất cái nhìn của hắn.

Mấy người này tự cho là bắt được nhược điểm của Vân Ngạo Tuyết, thừa dịp nàng không chú ý, thế nhưng duỗi tay kéo ngọc bội đeo trêи dây lưng của nàng xuống, chỉ thấy dương chi bạch ngọc treo trêи dây đeo màu hồng phấn đã rơi vào trong tay tên cầm đầu, hắn lăn qua lộn lại mà nhìn một lần, vừa nhìn vừa đề phòng Vân Ngạo Tuyết.

Đột nhiên, ánh mắt hắn dừng ở trêи ngọc ngừng một cái chớp mắt, như là sợ nhìn lầm, hắn dứt khoát đem ngọc giơ lên đón ánh sáng để xem, trong miệng cũng không tự giác nói ra thành tiếng.

“Vân, Ngạo, Tuyết?”

Vân Ngạo Tuyết nhận mệnh mà nhắm hai mắt lại, cái này là thật xong rồi, vốn định cứu người, không nghĩ tới người không cứu được, ngược lại đem bản thân ném vào bên trong, kể từ đó chuyện mình nữ giả nam trang khẳng định sẽ bị Vân Quân Niên biết, phỏng chừng lại phải nghe quở trách.

Nhưng mà điều nàng cũng chưa nghĩ đến chính là, nàng đợi nửa ngày, biểu tình trêи mặt những người đó lại xuất sắc ngoạn mục, đặc biệt là người đang cầm ngọc bội của mình, khuôn mặt vặn vẹo, như là thấy cái gì cực kỳ đáng sợ.

Ngọc bội này có đáng sợ như vậy sao?

“Ngươi, ngươi quả thật là Vân Ngạo Tuyết?”

Không đợi Vân Ngạo Tuyết trả lời, người dẫn đầu thế nhưng rút ra đao, Vân Ngạo Tuyết phát ngốc, đây là muốn giết người diệt khẩu?

Thần Y Độc Phi: Bệnh Kiều Vương Gia Thỉnh Tự TrọngTác giả: Du Vô ƯuTruyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNguyên hoá năm thứ 6 ngày 22 tháng mười, tiết sương giáng. Tây giao biệt uyển, nơi rừng rậm sương mờ, cỏ cây rậm rạp. Đêm mờ sao thưa, ánh trăng mỏng manh,chỉ có tốp băm tốp ba quạ đen quang quác gọi bầy, tăng thêm vài phần âm khí. Hai thân ảnh lén lút từ trong rừng rậm bước nhanh ra ngoài. Rõ ràng một nam một nữ. Chỉ thấy hai người họ trái phải túm kéo một nữ nhân trẻ tuổi. Nữ nhân kia mặt vàng như giấy, hai mắt nhắm nghiền, đôi môi không còn huyết sắc, một đường máu đen từ trước trán ào ạt chảy ra, dọc theo gương mặt. Với hai kẻ dã man kéo túm, thoạt nhiên nàng không có chút gì phản ứng, xem bộ dáng đã hoàn toàn hôn mê bất tỉnh. Xuyên qua rừng rậm chính làm một con sông chảy siết. Đến bờ sông, hai kẻ thở hổn hà hổn hển mới dừng lại: “ Làm sao bây giờ “. Nam nhân kia vẫn là cảm thấy thực sợ hãi, lùi về sau vài bước nhìn nữ nhân nằm im như chết trên đất hoàn toàn không nghĩ được gì. “ Còn có thể làm sao bây giờ, nàng bắt gặp chuyện của hai chúng ra. Nếu nàng không chết, hai ta chính… Không thể không thừa nhận tên dẫn đầu này phản ứng thực sự rất nhanh, hơn nữa hắn đã quyết định chủ ý, dự định cho Vân Ngạo Tuyết tới rút củi dưới đáy nồi.Sở dĩ làm như vậy, là bởi vì chẳng may Vân Ngạo Tuyết thật sự là một tên đạo tặc, hắn sẽ lập cái công lớn, kể cả không phải đạo tặc, người này lai lịch không rõ, hắn thân là thân tín của ngự sử gia , làm rõ chân tướng thì cho dù trói sai người, thừa tướng biết chuyện cũng không thể làm gì hắn, quả thực một mũi tên trúng hai con chim.Lúc này Vân Ngạo Tuyết cũng tiến thoái lưỡng nan, lệnh bài này là Vân Quân Niên tự mình cho nàng, hôm nay nàng lại là nữ giả nam trang, nếu muốn phủi sạch quan hệ với mình, chỉ có thể bại lộ thân phận.Từ thời khắc nàng quyết định muốn xen vào việc của người khác, thân phận cũng đã giấu không được.Vân Ngạo Tuyết còn đang suy xét tính khả thi của sự tình, đuôi mắt tam giác của tên dẫn đầu hơi hơi đảo qua, cũng đã thấy trêи người Vân Ngạo Tuyết treo một khối ngọc bội.“Đây là cái gì?”Vân Ngạo Tuyết nhìn theo hướng hắn chỉ bên hông vừa thấy, thầm chửi cmn.Xong đời, vừa rồi lúc ra cửa chỉ là nghĩ nữ giả nam trang là xong, ngọc bội là vật nàng vẫn luôn đeo bên người , nàng quên bỏ xuống.Nàng còn chưa nghĩ xong rốt cuộc có muốn cho thấy thân phận thật sự hay không, theo bản năng liền bưng kín ngọc bội.Không nghĩ tới cái động tác này ngược lại làm những người này càng thêm nghi ngờ, tên dẫn đầu cảm thấy nàng càng thêm khả nghi, “Chẳng lẽ ngọc bội này ngươi cũng trộm?”Thẩm Phong Miên ở một bên xem diễn dở khóc dở cười, mỗi lần khi hắn cảm thấy Vân Ngạo Tuyết thực thông minh, lại sẽ có một việc vừa lúc đánh mất cái nhìn của hắn.Mấy người này tự cho là bắt được nhược điểm của Vân Ngạo Tuyết, thừa dịp nàng không chú ý, thế nhưng duỗi tay kéo ngọc bội đeo trêи dây lưng của nàng xuống, chỉ thấy dương chi bạch ngọc treo trêи dây đeo màu hồng phấn đã rơi vào trong tay tên cầm đầu, hắn lăn qua lộn lại mà nhìn một lần, vừa nhìn vừa đề phòng Vân Ngạo Tuyết.Đột nhiên, ánh mắt hắn dừng ở trêи ngọc ngừng một cái chớp mắt, như là sợ nhìn lầm, hắn dứt khoát đem ngọc giơ lên đón ánh sáng để xem, trong miệng cũng không tự giác nói ra thành tiếng.“Vân, Ngạo, Tuyết?”Vân Ngạo Tuyết nhận mệnh mà nhắm hai mắt lại, cái này là thật xong rồi, vốn định cứu người, không nghĩ tới người không cứu được, ngược lại đem bản thân ném vào bên trong, kể từ đó chuyện mình nữ giả nam trang khẳng định sẽ bị Vân Quân Niên biết, phỏng chừng lại phải nghe quở trách.Nhưng mà điều nàng cũng chưa nghĩ đến chính là, nàng đợi nửa ngày, biểu tình trêи mặt những người đó lại xuất sắc ngoạn mục, đặc biệt là người đang cầm ngọc bội của mình, khuôn mặt vặn vẹo, như là thấy cái gì cực kỳ đáng sợ.Ngọc bội này có đáng sợ như vậy sao?“Ngươi, ngươi quả thật là Vân Ngạo Tuyết?”Không đợi Vân Ngạo Tuyết trả lời, người dẫn đầu thế nhưng rút ra đao, Vân Ngạo Tuyết phát ngốc, đây là muốn giết người diệt khẩu?

Chương 89: Nàng Luôn Có Thù Tất Báo