Tác giả:

Đại Yến triều. Tháng bảy, năm mười lăm Trinh Đức, Vân Châu. “Lão đại, ngươi nói xem chúng ta ăn lớn hay là ăn nhỏ bây giờ?”Trong giọng nói lanh lảnh chói tai pha lẫn thêm niềm hưng phấn. “Nhỏ thì mềm, nhưng vị của lớn chắc hẳn cũng không tệ đâu. ”Nói xong còn có cả tiếng nuốt nước miếng. “Ăn lớn đi, nấu lên, hai đứa nhỏ kia thịt mềm thích hợp để nướng hơn. ”Một giọng nói vừa thô vừa khàn vang lên, tiếng mài dao vang thoăn thoắt. “Ăn… ăn ta đi… đừng… đừng ăn mà… con gái…”Giọng của người thứ ba ngắt quãng lại ẩn chứa cơn giận dữ truyền tới. Mạnh Thanh La vừa mở mắt đã nghe thấy cuộc đối thoại như vậy ở trước mặt. Ký ức ùn ùn kéo đến khiến nàng lập tức kinh hãi túa mồ hôi đầy người. Đậu má!Người mà hai tên kia muốn ăn… lại là nàng á?Nàng là một đặc chủng binh, cũng là quân y, hiện giờ đang mượn dùng thân phận của bác sĩ để đi giải cứu con tin, không ngờ tên bắt cóc đột nhiên phát điên, cho một trái bom nổ banh xác nàng và con tin. Chậc, bị người cho nổ banh xác cũng thôi đi, ông trời lại…

Truyện chữ