Nói về A Tử ôm Tiêu Phong nhảy xuống vực thẳm, nàng chỉ nghe tiếng gió vù vù bên tai, thân hình rơi xuống vùn vụt, trong lòng không chút hãi sợ. Ôm thân hình hãy còn ấm của Tiêu Phong trong tay, giờ đây nàng chỉ thấy nội tâm thơ thới, yên ổn. Bỗng từ đáy vực, một luồng kình khí mãnh liệt bốc lên, xoáy tròn, đánh bật rễ những cây cối mọc theo vách đá, làm cát, đá bay tứ tung, sức mạnh bài sơn đảo hải cuồn cuộn thổi vào nàng. A Tử còn chưa kịp có phản ứng, trận quái phong đã mạnh bạo giật tung Tiêu Phong ra, cuốn hai người về hai ngả khác nhau. Như điên dại, hai tay A Tử khua loạn xạ giữa không trung, muốn chụp trở lại thân xác Tiêu Phong, nhưng trong chớp mắt, thân hình đó đã bị gió cuốn đi mất tung tích, còn đâu cho nàng nắm, bắt! Vừa hãi kinh, vừa đau đớn, A Tử chỉ kịp thấy người mình xoay mòng mòng thật nhanh trong không trung. Nàng rú lên một tiếng thảm thiết: “Tỷ phu!” rồi xỉu đi. Ngất không biết đã bao lâu, A Tử cảm giác trước mắt thoáng có ánh sáng, nàng chầm chậm mở mắt, thấy…
Tác giả: