Múa bút tung hoành trong cơn mộng, sách đây thành lá gửi mây trời Người ta phải thích một thứ gì đó, thì mới được coi là phong nhã. Chi Độn thích ngựa, Triệu Cát thích chim ưng, tôi thì thích mèo. Diệp Công thích rồng, nên tất cả những vật dụng của ông ta đều có hình rồng; Chi Độn, Triệu Cát thích ngựa, thích ưng, nên trong tác phẩm của hai người này luôn ẩn hiện ý chí đó, đại để dù có thiên biến vạn hóa thì lúc nào cũng bao hàm chút gì đó liên quan tới ngựa và ưng. Tôi thích mèo, nhưng không phải phiền phức như thế, thích mèo thì nuôi lấy một con là được, nhiều hơn cũng không cần, vì tôi rất sợ phiền phức. Tôi nuôi một con mèo hoa, có một điểm đặc biệt là nó lại là giống mèo hoa lông dài, mà càng hiếm có hơn là lông ở chân nó lại trắng như tuyết vậy, trông cứ như là đang đi bốn chiếc găng tay trắng ấy. Lúc đến ở với tôi, nó còn rất nhỏ, cả tiếng kêu cũng đầy mùi sữa mẹ. Lúc ngủ, mèo con rất thích rúc vào lòng người ta, rồi kêu “gừ gừ” một cách thỏa mãn. Theo đúng nguyên tắc đặt tên…
Tác giả: