"Dư Tứ Bảo là đồ ngốc, không nói lời nào, không để ý tới ai, vừa ngốc vừa ngây ngô lại cười haha" "Ha ha ha ha, đồ ngốc đồ ngốc" Âm thanh tươi cười vui vẻ của một đám trẻ con từ cửa thôn truyền đến, líu ríu, vừa ồn ào vừa náo nhiệt. Bị bọn chúng vây ở giữa chính là một gốc cây táo cao lớn xanh um tươi tốt, trên cây treo những quả táo xanh tươi. Trên mặt đất không gian tươi mát cũng rơi xuống những quả táo nhỏ, trên mặt đất khắp nơi có thể thấy được hòn đá nhỏ xen lẫn trong một chỗ. Dưới gốc cây một cô nương mặc áo váy xám đang ngồi, bộ dạng ngơ ngác đang nhìn lên cây táo đại thụ. Rất hiển nhiên, nàng chính là Dư Tứ Bảo trong lời nói của bọn nhỏ. Bên chân nàng, trên người chồng chất rất nhiều táo, cùng những cục đá không lớn không nhỏ, trên người váy áo màu xám dính vôi, nhìn không ra nhan sắc trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng vô cùng bẩn, xám xịt, giấu dưới tro bụi là da thịt nhưng lại có vết sưng đỏ rõ ràng. Tóc thật dài lung tung ngổn ngang cuộn ở sau đầu, rơi xuống vài sợi tinh tế dán…
Tác giả: