Tác giả:

Tiêu Thu Thủy còn nhớ, có một lần hắn từng hỏi các anh em, sống là để làm gì? Lý Hắc trầm ngâm một lúc, đáp: - Sống phải cho hết mình. Hồ Phúc thận trọng nói: - Chết không phải tiếc nuối. Thiết Tinh Nguyệt và hòa thượng Đại Đỗ cũng đáp: - Chỉ cầu việc nghĩa không từ. - Chỉ mong không uổng kiếp này. Hắn cũng từng hỏi Đường Phương. Khi đó đang bên bờ sông, ánh trăng rất đẹp, Đường Phương nói: - Tôi là dòng nước kia, cứ chảy đi như vậy, không ai hỏi nói chảy tới nơi đâu. Nàng hé miệng cười rạng rỡ: - Anh là chiếc thuyền nhỏ, nếu không có thuyền, nước chảy vốn là vô tâm. Nghĩ tới đây, trong lòng Tiêu Thu Thủy lại đau đớn, cảm thấy mình thực có lỗi với Đường Phương. Đường Phương, Đường Phương, nàng đang ở đâu? Hắn cũng đưa câu hỏi đó sang hỏi Yến Cuồng Đồ. Yến Cuồng Đồ nghe câu hắn hỏi, giống như là chưa từng bao giờ gặp hắn vậy, sau đó lại cũng như chưa từng bao giờ nghĩ rằng sẽ câu hỏi như thế này, tròn mắt nhìn hắn hồi lâu, gãi đầu gãi tai, cuối cùng bỗng thở hắt ra một tiếng dài, hỏi…

Truyện chữ