Trời vừa hửng sáng, chú gà trống trong sân đã hăng hái gáy vang. Thẩm Vân Thư bị giấc mơ làm giật mình tỉnh dậy giữa đêm và đã thức trắng cho đến tận bây giờ, mắt ở trong bóng tối lâu nên có chút cay xót. Cô dùng sức chớp mắt, nghĩ đến những việc phải làm hôm nay, liền không thể nằm thêm được nữa. Cô kéo chăn cho đứa bé đang ngủ bên cạnh, vừa định đứng dậy thì cánh tay bị một bàn tay nhỏ nắm chặt. Thẩm Tri Ngôn vẫn còn chìm trong giấc mơ, giọng nói mê man mang theo tiếng nức nở nhỏ xíu: “Cô út, đừng đi, cháu sợ.” Thẩm Vân Thư vội vàng nằm xuống lại, vỗ lưng trấn an: “Tri Ngôn đừng sợ, cô út ở đây mà, cô út không đi đâu hết.” Thẩm Tri Ngôn mơ mơ màng màng nghe thấy giọng cô út, dần yên ổn trở lại. Đợi đến khi cậu nhóc ngủ say hẳn, Thẩm Vân Thư cúi xuống hôn lên trán cậu nhóc, mặc quần áo, mò mẫm trong bóng tối bước xuống giường. Trong nhà lạnh như hầm băng, mùa đông năm nay đến sớm, giờ còn chưa lập đông mà nhiệt độ đã xuống dưới 0 độ. Tối nay về kiểu gì cũng phải đốt lò lên, cơ địa…

Truyện chữ