Một bông tuyết nhỏ bé bay lượn vô định trên bầu trời… Chợt một cơn gió bấc cuốn tới, nó chao đảo rơi vào ống khói của một căn nhà gỗ ẩn mình giữa rừng tuyết mênh mông, càng rơi xuống, tiếng báo động chói tai càng lúc càng rõ ràng. “Phát hiện tuyến thể suy thoái nghiêm trọng nguy hiểm đến tính mạng…” “Phát hiện tuyến thể nghiêm trọng…” “Phát hiện…” Phòng khách, một bàn tay gầy gò chậm rãi vươn ra từ phía trong ghế sô pha, vịn vào lưng ghế mượn sức ngồi dậy. Ánh tuyết mờ mờ xuyên qua cửa sổ, Ôn Ngôn lần mò tắt tiếng báo động trên vòng cổ, ngẩng đầu, một vệt nắng mai trong trẻo tinh khôi chiếu lên má cậu. Mấy chú sóc nhỏ béo ú chui vào từ lỗ cửa, thuần thục quen đường nhảy lên chiếc bàn thấp trước mặt cậu. “Ta phải ra ngoài làm một việc, về nhanh thôi, sẽ để lại đủ thức ăn cho bọn mi.” Ôn Ngôn khẽ nói. Sóc nhỏ ra khỏi hang đồng nghĩa với việc trận bão tuyết kéo dài mấy tháng cuối cùng cũng đã dừng, một chuyến đi ngắn cũng không cần thu dọn hành lý, Ôn Ngôn chỉ cần tháo chiếc vòng cổ…

Truyện chữ