Tháng một, tại ngôi trường đại học Thanh Hoa. Cánh cửa phòng học treo biển "Phòng studio riêng" bật mở, một luồng gió lạnh theo bóng hình người khách ghé thăm tràn vào. Người đang đứng trong phòng bị gió thổi bay tà áo trắng tinh, cùng mái tóc dài màu vàng nhạt phủ kín tấm lưng. Đứng giữa phòng, Đạm Mạch nghe tiếng động, nghiêng đầu liếc người vừa đến một cái. Khóe mắt anh dài và nhếch lên, hàng mi tuy rậm nhưng màu sắc nhợt nhạt, rủ xuống che đi ánh nước trong veo dưới đáy mắt, chẳng thể nhìn rõ tâm tình. Cùng với gương mặt vốn đã lạnh nhạt, mãi cho đến khi một nốt ruồi nhỏ xinh dưới mắt hiện ra, cuối cùng cũng giúp người tưởng chừng như chỉ thuộc về gió tuyết lạnh lùng kia, có thêm một phần gần gũi và đáng thương. Cho đến khi Hứa Tinh Tinh đóng cửa lại, mái tóc dài màu vàng nhạt của Đạm Mạch một lần nữa rủ xuống, dán vào tấm lưng thẳng tắp của anh, phác họa nên một đường cong mềm mại. Đạm Mạch cầm một con dao tre, đang gọt đẽo bức tượng đất sét trước mặt, tay còn lại thì làm động…
Tác giả: