Xuyên qua đến hiện đại 🏮🏮🏮 "Tõm!" "Cái tên điên này!" "Nhanh! Mau xuống vớt nó lên..." Âm thanh trên vách núi dần yếu đi, dòng nước lạnh buốt cứa vào vết thương chưa lành của Thư Uyển, là đau đớn hay tê dại, cậu chẳng thể phân biệt nổi. Cậu không muốn bị bắt lại nữa. Trời u ám, bão táp sắp ập đến. Đôi tay khua khoắng theo bản năng ngày càng nặng nề. Thư Uyển ngước nhìn mặt sông tối đen không chút ánh sáng, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: Cứ chìm xuống vậy đi. Những ngày tháng ở Lưu phủ quá đau khổ, những đêm dài quỳ không dứt, những trận đòn chịu không xuể, ngay cả một bát cơm cũng phải tranh với chó... Cậu không muốn quay lại cái nơi lạnh lẽo đó nữa. Nếu sớm muộn gì cũng phải chết thảm, thì cứ để cậu lặng lẽ nằm lại dưới lòng sông này. Cha sẽ không trách cậu đâu. Cậu nhớ cha. Trong đêm mưa gió lạnh lẽo, căn nhà tranh rách nát ấy cũng lạnh không kém. Nhưng vòng tay của cha lại ấm áp đến lạ, đủ để che chắn cho cậu khỏi mọi cơn ác mộng. Những hạt mưa rơi tí tách tạo…
Tác giả: