Mùa xuân ở Kính Thành ẩm ướt và lạnh lẽo, từ giữa tháng ba mưa đã rơi lâm thâm không dứt. Khi Trình Bất Ngộ mở mắt ra, thư viện trống hơn một nửa, các học sinh khác đều đã rời đi. Chu Tiểu Nguyên ngồi đối diện nhìn cậu cười: "Cậu không phải vừa nằm mơ đấy chứ? Lúc nãy bỗng dưng cậu đưa tay chộp lấy đồ vật này kia, không chịu buông cây bút trong tay ra, gọi mấy lần cũng không tỉnh. Tớ thấy hôm qua cậu thức khuya học thoại, chắc là nghỉ ngơi không đủ nên mới để cậu ngủ một lát." Trình Bất Ngộ cúi đầu, lúc này mới nhận ra mình vẫn đang cầm một cây bút trong tay. Đó là một cây bút máy rất cũ, màu xanh đậm, nắp bút c*m v** lòng bàn tay cậu, để lại một vết đỏ mờ mờ. Cậu nghĩ một hồi rồi nói: "Mơ thấy mấy chuyện hồi cấp ba." Chu Tiểu Nguyên ghé sát vào: "Thời cấp ba thì có chuyện gì đẹp mà mơ chứ? Hay là cậu yêu sớm, mơ thấy bạn trai cũ hả?" Trên gò má trắng nõn của Trình Bất Ngộ vẫn còn lộ ra dấu vết khi áp mặt xuống quá lâu, ánh mắt mơ hồ chưa tỉnh ngủ, trông giống như một bé hồ ly vừa mở…

Truyện chữ