Tiếng nước rơi tí tách. Kèm theo âm thanh tí tách ấy là giọng nam nữ tranh chấp ầm ĩ như ruồi bọ, ong ong vang lên không ngừng. Chẳng biết qua bao lâu, âm thanh ruồi bọ ong ong của đám người náo loạn rốt cuộc kết thúc, thiếu nữ trên giường bệnh yếu ớt cuối cùng cũng mở mắt. Cô giãy giụa muốn ngồi dậy nhưng thân thể này quả thực gầy yếu quá mức, chỉ cần hơi động chút cả người liền té ngã xuống giường bệnh. Hơn nữa lúc này có rất nhiều ký ức như thủy triều mãnh liệt tuôn trào vào não cô. Ngay lúc cô ngã xuống thì cửa phòng bệnh mở ra, một thiếu niên ốm yếu gầy guộc lập tức bước vội đến, kêu: "Em gái!" Sau đó hoang mang rối loạn mà gọi: "Bác sĩ, bác sĩ, em gái cháu sắp chết rồi. Bác sĩ!" Thiếu nữ ốm yếu trong tiếng kêu gọi hỗn loạn lại ngất đi. Thiếu nữ bị ngất—— Khúc Tiểu Tây. Khúc Tiểu Tây ngất đi, ký ức ngắn gọn về cả cuộc đời của một bé gái tên "Khúc Tri Thiền" xông tới. Khúc Tri Thiền sinh ra trong một gia đình dòng dõi thư hương tại Phụng Thiên Thành, cha mẹ làm người lỗi…
Chương 250: Nữ quỷ mặt mũi hung tợn
Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam PhụTác giả: Hương Tô LậtTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không Tiếng nước rơi tí tách. Kèm theo âm thanh tí tách ấy là giọng nam nữ tranh chấp ầm ĩ như ruồi bọ, ong ong vang lên không ngừng. Chẳng biết qua bao lâu, âm thanh ruồi bọ ong ong của đám người náo loạn rốt cuộc kết thúc, thiếu nữ trên giường bệnh yếu ớt cuối cùng cũng mở mắt. Cô giãy giụa muốn ngồi dậy nhưng thân thể này quả thực gầy yếu quá mức, chỉ cần hơi động chút cả người liền té ngã xuống giường bệnh. Hơn nữa lúc này có rất nhiều ký ức như thủy triều mãnh liệt tuôn trào vào não cô. Ngay lúc cô ngã xuống thì cửa phòng bệnh mở ra, một thiếu niên ốm yếu gầy guộc lập tức bước vội đến, kêu: "Em gái!" Sau đó hoang mang rối loạn mà gọi: "Bác sĩ, bác sĩ, em gái cháu sắp chết rồi. Bác sĩ!" Thiếu nữ ốm yếu trong tiếng kêu gọi hỗn loạn lại ngất đi. Thiếu nữ bị ngất—— Khúc Tiểu Tây. Khúc Tiểu Tây ngất đi, ký ức ngắn gọn về cả cuộc đời của một bé gái tên "Khúc Tri Thiền" xông tới. Khúc Tri Thiền sinh ra trong một gia đình dòng dõi thư hương tại Phụng Thiên Thành, cha mẹ làm người lỗi… Giọng Túc Bạch trầm thấp, mỗi chữ đều cố ý nhấn mạnh khiến ngữ điệu càng thêm trầm trọng.Khúc Tiểu Tây cười lạnh một tiếng, nói: "Cách này không tồi."Cô tiện tay nhặt lên một cục đất nhét luôn vào mồm thằng chó toàn ý xấu này để phòng ngừa gã ta hét lên. Cô đứng dậy, thử hỏi: "Anh có thể giúp em kéo gã tới ngõ nhỏ bên kia không?"Khúc Tiểu Tây dù sao cũng ở đây hơn 1 năm, đối với địa hình đã có chút quen thuộc. Cô nhìn thấy có vài người nhìn ngó bên này bèn nói: "Chúng ta kéo gã tới một chỗ nào đó ít người chút."Túc Bạch rất nghe lời, trực tiếp túm chặt người cổ áo này, kéo đi thẳng.Người này có tên Liễu Nhị, con trai bà Liễu, rõ ràng là một tên đàn ông cao lớn thô kệch lúc này lại bị Túc Bạch kéo như bao tải, sợ hãi giống như một con gà con, gót chân bị kéo lê trên đất, yết hầu phát ra tiếng ô ô nhỏ vụn.Khúc Tiểu Tây cười lạnh: "Nếu mày đã rơi vào trong tay tao, tao nhất định sẽ chăm sóc mày thật tốt! Mày cũng đừng nóng vội, mẹ mày nhất định chẳng bao lâu nữa cũng sẽ đi theo mày thôi!"Giọng cô nhàn nhạt, nói: "Bạch gia còn tốt chứ? Đã chết sạch chưa? Tiền của Khúc gia quả nhiên không dễ tiêu nhỉ?"Cô nhìn về phía Liễu Nhị, Liễu Nhị vẫn còn nức nở giãy giụa. Thế nhưng gã ta không phải đối thủ của Túc Bạch nên chỉ có thể phản kháng trong bất lực, ánh mắt lộ ra sự hoảng loạn bất an, có thể nói đã sợ lắm rồi. Khúc Tiểu Tây nhìn có vẻ hung hãn đấy nhưng vẫn là con gái, gã ta chẳng nghĩ cô có thể dữ được đến mức nào."Ô ô ô."Lúc này trên đường cũng không phải không có người, cũng có người qua đường thấy Túc Bạch kéo Liễu Nhị như vậy liếc mắt nhìn.Người qua đường chỉ nhìn ngó chứ không có ý định xen vào việc người khác nhi. Ai dám xen vào việc người khác chứ, lại không phải tự dưng phát điên. Túc Bạch đem người kéo đến một chỗ sâu trong cái hẻm nhỏ yên tĩnh. Nơi này là ngõ cụt. Tường viện bên kia chính là một sòng bạc, thường xuyên có vài con nợ cờ bạc nào đó bị người ta tóm qua bên này đánh.Khúc Tiểu Tây đối với chỗ này biết đôi chút nhưng lại không hiểu rõ như Túc Bạch, anh đem người một đường túm đến, nói: "Phía trước chính là sòng bạc, bên này chẳng thiếu người chết, sẽ không có người ai quan tâm, không ai điều tra đâu."Khúc Tiểu Tây mỉm cười nói: "Cảm ơn anh."Túc Bạch: "Anh vốn dĩ đã thiếu em một ân tình lớn."Lúc trước, cô cứu Tiểu Bảo đối với Thẩm Hoài là một ân tình lớn, với anh cũng như thế. Chị gái anh sau khi chết chỉ để lại duy nhất một đứa con. Nếu thằng bé có chuyện, anh cũng chẳng còn mặt mũi với chị mình.Trước kia vẫn luôn không nói bởi vì nói gì cũng vô dụng. Nói nhiều không bằng thật sự làm chút chuyện nào đó cho cô.Nếu hiện tại có một cơ hội báo ân như vậy, anh dĩ nhiên là sẽ không bỏ qua."Em muốn làm thế nào?"Khúc Tiểu Tây trong tay còn cầm dao nhỏ, cô nhìn người trước mặt, nắm chặt chuôi đao, đột nhiên đâm thẳng về phía chân người này.Liễu Nhị phát ra tiếng thét mơ hồ, trong miệng gã ta đã bị đổ đầy đất, đau đớn chỉ khiến gã ta phát ra tiếng khó nghe hơn. Liễu Nhị có nằm mơ cũng không nghĩ đến vị trước mặt này thật sự dám xuống tay, hơn nữa còn không chút chần chờ.Khúc Tiểu Tây một đao đâm xuống, cười lạnh một tiếng, nói: "Mày còn nhớ mày mắng anh tao là đồ ngốc thế nào không?"Cô rút dao nhỏ ra, không chút do dự lại đâm một đao: "Mày còn nhớ mày cố ý đẩy anh tao, dẫm vào chân anh tao thế nào không?"Ba anh em cô ăn nhờ ở đậu, nếu nói người chịu tủi thân nhiều nhất chắc chắn chính là Tiểu Đông. Bởi vì Tiểu Đông 'không bình thường', nhiều lúc đều như vậy, chỉ cần thể hiện một chút không bình thường sẽ có càng nhiều người muốn kỳ thị cậu, bắt nạt cậu. Biệt là trong hoàn cảnh như vậy. Dù Tiểu Tây và Tiểu Bắc muốn chăm sóc anh trai cũng không thể tránh khỏi một số việc vẫn xảy ra.Khúc Tiểu Tây liên tiếp đâm hai đao, không chút do dự, hơn nữa giơ tay chém mạnh xuống, một chút đều không do dự.Cô lạnh lùng nói: "Giờ mày nói xem, bọn mày làm thế nào tìm được tao?"Cô nhìn về phía Liễu Nhị, cha Liễu Nhị là quản gia trong phủ, mẹ gã ta là nữ quản gia hợp ý nhất bên người phu nhân. Bản thân gã ta cũng là gã say vặt đi theo bên cạnh đại thiếu gia. Cuộc sống có thể nói tốt hơn người khác đến cả trăm lần.Cơm ngon rượu say đều đã hưởng qua.Rất nhiều nơi phong hoa tuyết nguyệt cũng đi thử.*Nơi phong hoa tuyết nguyệt: Chỉ lầu xanh.Ngần ấy năm, cơ thể đã sớm bị đào rỗng không ít.Gã ta đã bao giờ chịu nhiều khổ sở như vậy, thân thể không tốt còn bị một trận như vậy, chỉ cảm thấy cả người như sắp phải chết đến nơi.Lại nhìn Khúc Tiểu Tây, gã ta chỉ thấy đây là một nữ quỷ, cái loại nữ quỷ mặt mũi hung tợn ăn thịt người đó, gã ta ô ô lệ rơi đầy mặt, cả người cuồng loạn.
Giọng Túc Bạch trầm thấp, mỗi chữ đều cố ý nhấn mạnh khiến ngữ điệu càng thêm trầm trọng.
Khúc Tiểu Tây cười lạnh một tiếng, nói: "Cách này không tồi."
Cô tiện tay nhặt lên một cục đất nhét luôn vào mồm thằng chó toàn ý xấu này để phòng ngừa gã ta hét lên. Cô đứng dậy, thử hỏi: "Anh có thể giúp em kéo gã tới ngõ nhỏ bên kia không?"
Khúc Tiểu Tây dù sao cũng ở đây hơn 1 năm, đối với địa hình đã có chút quen thuộc. Cô nhìn thấy có vài người nhìn ngó bên này bèn nói: "Chúng ta kéo gã tới một chỗ nào đó ít người chút."
Túc Bạch rất nghe lời, trực tiếp túm chặt người cổ áo này, kéo đi thẳng.
Người này có tên Liễu Nhị, con trai bà Liễu, rõ ràng là một tên đàn ông cao lớn thô kệch lúc này lại bị Túc Bạch kéo như bao tải, sợ hãi giống như một con gà con, gót chân bị kéo lê trên đất, yết hầu phát ra tiếng ô ô nhỏ vụn.
Khúc Tiểu Tây cười lạnh: "Nếu mày đã rơi vào trong tay tao, tao nhất định sẽ chăm sóc mày thật tốt! Mày cũng đừng nóng vội, mẹ mày nhất định chẳng bao lâu nữa cũng sẽ đi theo mày thôi!"
Giọng cô nhàn nhạt, nói: "Bạch gia còn tốt chứ? Đã chết sạch chưa? Tiền của Khúc gia quả nhiên không dễ tiêu nhỉ?"
Cô nhìn về phía Liễu Nhị, Liễu Nhị vẫn còn nức nở giãy giụa. Thế nhưng gã ta không phải đối thủ của Túc Bạch nên chỉ có thể phản kháng trong bất lực, ánh mắt lộ ra sự hoảng loạn bất an, có thể nói đã sợ lắm rồi. Khúc Tiểu Tây nhìn có vẻ hung hãn đấy nhưng vẫn là con gái, gã ta chẳng nghĩ cô có thể dữ được đến mức nào.
"Ô ô ô."
Lúc này trên đường cũng không phải không có người, cũng có người qua đường thấy Túc Bạch kéo Liễu Nhị như vậy liếc mắt nhìn.
Người qua đường chỉ nhìn ngó chứ không có ý định xen vào việc người khác nhi. Ai dám xen vào việc người khác chứ, lại không phải tự dưng phát điên. Túc Bạch đem người kéo đến một chỗ sâu trong cái hẻm nhỏ yên tĩnh. Nơi này là ngõ cụt. Tường viện bên kia chính là một sòng bạc, thường xuyên có vài con nợ cờ bạc nào đó bị người ta tóm qua bên này đánh.
Khúc Tiểu Tây đối với chỗ này biết đôi chút nhưng lại không hiểu rõ như Túc Bạch, anh đem người một đường túm đến, nói: "Phía trước chính là sòng bạc, bên này chẳng thiếu người chết, sẽ không có người ai quan tâm, không ai điều tra đâu."
Khúc Tiểu Tây mỉm cười nói: "Cảm ơn anh."
Túc Bạch: "Anh vốn dĩ đã thiếu em một ân tình lớn."
Lúc trước, cô cứu Tiểu Bảo đối với Thẩm Hoài là một ân tình lớn, với anh cũng như thế. Chị gái anh sau khi chết chỉ để lại duy nhất một đứa con. Nếu thằng bé có chuyện, anh cũng chẳng còn mặt mũi với chị mình.
Trước kia vẫn luôn không nói bởi vì nói gì cũng vô dụng. Nói nhiều không bằng thật sự làm chút chuyện nào đó cho cô.
Nếu hiện tại có một cơ hội báo ân như vậy, anh dĩ nhiên là sẽ không bỏ qua.
"Em muốn làm thế nào?"
Khúc Tiểu Tây trong tay còn cầm dao nhỏ, cô nhìn người trước mặt, nắm chặt chuôi đao, đột nhiên đâm thẳng về phía chân người này.
Liễu Nhị phát ra tiếng thét mơ hồ, trong miệng gã ta đã bị đổ đầy đất, đau đớn chỉ khiến gã ta phát ra tiếng khó nghe hơn. Liễu Nhị có nằm mơ cũng không nghĩ đến vị trước mặt này thật sự dám xuống tay, hơn nữa còn không chút chần chờ.
Khúc Tiểu Tây một đao đâm xuống, cười lạnh một tiếng, nói: "Mày còn nhớ mày mắng anh tao là đồ ngốc thế nào không?"
Cô rút dao nhỏ ra, không chút do dự lại đâm một đao: "Mày còn nhớ mày cố ý đẩy anh tao, dẫm vào chân anh tao thế nào không?"
Ba anh em cô ăn nhờ ở đậu, nếu nói người chịu tủi thân nhiều nhất chắc chắn chính là Tiểu Đông. Bởi vì Tiểu Đông 'không bình thường', nhiều lúc đều như vậy, chỉ cần thể hiện một chút không bình thường sẽ có càng nhiều người muốn kỳ thị cậu, bắt nạt cậu. Biệt là trong hoàn cảnh như vậy. Dù Tiểu Tây và Tiểu Bắc muốn chăm sóc anh trai cũng không thể tránh khỏi một số việc vẫn xảy ra.
Khúc Tiểu Tây liên tiếp đâm hai đao, không chút do dự, hơn nữa giơ tay chém mạnh xuống, một chút đều không do dự.
Cô lạnh lùng nói: "Giờ mày nói xem, bọn mày làm thế nào tìm được tao?"
Cô nhìn về phía Liễu Nhị, cha Liễu Nhị là quản gia trong phủ, mẹ gã ta là nữ quản gia hợp ý nhất bên người phu nhân. Bản thân gã ta cũng là gã say vặt đi theo bên cạnh đại thiếu gia. Cuộc sống có thể nói tốt hơn người khác đến cả trăm lần.
Cơm ngon rượu say đều đã hưởng qua.
Rất nhiều nơi phong hoa tuyết nguyệt cũng đi thử.
*Nơi phong hoa tuyết nguyệt: Chỉ lầu xanh.
Ngần ấy năm, cơ thể đã sớm bị đào rỗng không ít.
Gã ta đã bao giờ chịu nhiều khổ sở như vậy, thân thể không tốt còn bị một trận như vậy, chỉ cảm thấy cả người như sắp phải chết đến nơi.
Lại nhìn Khúc Tiểu Tây, gã ta chỉ thấy đây là một nữ quỷ, cái loại nữ quỷ mặt mũi hung tợn ăn thịt người đó, gã ta ô ô lệ rơi đầy mặt, cả người cuồng loạn.
Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam PhụTác giả: Hương Tô LậtTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không Tiếng nước rơi tí tách. Kèm theo âm thanh tí tách ấy là giọng nam nữ tranh chấp ầm ĩ như ruồi bọ, ong ong vang lên không ngừng. Chẳng biết qua bao lâu, âm thanh ruồi bọ ong ong của đám người náo loạn rốt cuộc kết thúc, thiếu nữ trên giường bệnh yếu ớt cuối cùng cũng mở mắt. Cô giãy giụa muốn ngồi dậy nhưng thân thể này quả thực gầy yếu quá mức, chỉ cần hơi động chút cả người liền té ngã xuống giường bệnh. Hơn nữa lúc này có rất nhiều ký ức như thủy triều mãnh liệt tuôn trào vào não cô. Ngay lúc cô ngã xuống thì cửa phòng bệnh mở ra, một thiếu niên ốm yếu gầy guộc lập tức bước vội đến, kêu: "Em gái!" Sau đó hoang mang rối loạn mà gọi: "Bác sĩ, bác sĩ, em gái cháu sắp chết rồi. Bác sĩ!" Thiếu nữ ốm yếu trong tiếng kêu gọi hỗn loạn lại ngất đi. Thiếu nữ bị ngất—— Khúc Tiểu Tây. Khúc Tiểu Tây ngất đi, ký ức ngắn gọn về cả cuộc đời của một bé gái tên "Khúc Tri Thiền" xông tới. Khúc Tri Thiền sinh ra trong một gia đình dòng dõi thư hương tại Phụng Thiên Thành, cha mẹ làm người lỗi… Giọng Túc Bạch trầm thấp, mỗi chữ đều cố ý nhấn mạnh khiến ngữ điệu càng thêm trầm trọng.Khúc Tiểu Tây cười lạnh một tiếng, nói: "Cách này không tồi."Cô tiện tay nhặt lên một cục đất nhét luôn vào mồm thằng chó toàn ý xấu này để phòng ngừa gã ta hét lên. Cô đứng dậy, thử hỏi: "Anh có thể giúp em kéo gã tới ngõ nhỏ bên kia không?"Khúc Tiểu Tây dù sao cũng ở đây hơn 1 năm, đối với địa hình đã có chút quen thuộc. Cô nhìn thấy có vài người nhìn ngó bên này bèn nói: "Chúng ta kéo gã tới một chỗ nào đó ít người chút."Túc Bạch rất nghe lời, trực tiếp túm chặt người cổ áo này, kéo đi thẳng.Người này có tên Liễu Nhị, con trai bà Liễu, rõ ràng là một tên đàn ông cao lớn thô kệch lúc này lại bị Túc Bạch kéo như bao tải, sợ hãi giống như một con gà con, gót chân bị kéo lê trên đất, yết hầu phát ra tiếng ô ô nhỏ vụn.Khúc Tiểu Tây cười lạnh: "Nếu mày đã rơi vào trong tay tao, tao nhất định sẽ chăm sóc mày thật tốt! Mày cũng đừng nóng vội, mẹ mày nhất định chẳng bao lâu nữa cũng sẽ đi theo mày thôi!"Giọng cô nhàn nhạt, nói: "Bạch gia còn tốt chứ? Đã chết sạch chưa? Tiền của Khúc gia quả nhiên không dễ tiêu nhỉ?"Cô nhìn về phía Liễu Nhị, Liễu Nhị vẫn còn nức nở giãy giụa. Thế nhưng gã ta không phải đối thủ của Túc Bạch nên chỉ có thể phản kháng trong bất lực, ánh mắt lộ ra sự hoảng loạn bất an, có thể nói đã sợ lắm rồi. Khúc Tiểu Tây nhìn có vẻ hung hãn đấy nhưng vẫn là con gái, gã ta chẳng nghĩ cô có thể dữ được đến mức nào."Ô ô ô."Lúc này trên đường cũng không phải không có người, cũng có người qua đường thấy Túc Bạch kéo Liễu Nhị như vậy liếc mắt nhìn.Người qua đường chỉ nhìn ngó chứ không có ý định xen vào việc người khác nhi. Ai dám xen vào việc người khác chứ, lại không phải tự dưng phát điên. Túc Bạch đem người kéo đến một chỗ sâu trong cái hẻm nhỏ yên tĩnh. Nơi này là ngõ cụt. Tường viện bên kia chính là một sòng bạc, thường xuyên có vài con nợ cờ bạc nào đó bị người ta tóm qua bên này đánh.Khúc Tiểu Tây đối với chỗ này biết đôi chút nhưng lại không hiểu rõ như Túc Bạch, anh đem người một đường túm đến, nói: "Phía trước chính là sòng bạc, bên này chẳng thiếu người chết, sẽ không có người ai quan tâm, không ai điều tra đâu."Khúc Tiểu Tây mỉm cười nói: "Cảm ơn anh."Túc Bạch: "Anh vốn dĩ đã thiếu em một ân tình lớn."Lúc trước, cô cứu Tiểu Bảo đối với Thẩm Hoài là một ân tình lớn, với anh cũng như thế. Chị gái anh sau khi chết chỉ để lại duy nhất một đứa con. Nếu thằng bé có chuyện, anh cũng chẳng còn mặt mũi với chị mình.Trước kia vẫn luôn không nói bởi vì nói gì cũng vô dụng. Nói nhiều không bằng thật sự làm chút chuyện nào đó cho cô.Nếu hiện tại có một cơ hội báo ân như vậy, anh dĩ nhiên là sẽ không bỏ qua."Em muốn làm thế nào?"Khúc Tiểu Tây trong tay còn cầm dao nhỏ, cô nhìn người trước mặt, nắm chặt chuôi đao, đột nhiên đâm thẳng về phía chân người này.Liễu Nhị phát ra tiếng thét mơ hồ, trong miệng gã ta đã bị đổ đầy đất, đau đớn chỉ khiến gã ta phát ra tiếng khó nghe hơn. Liễu Nhị có nằm mơ cũng không nghĩ đến vị trước mặt này thật sự dám xuống tay, hơn nữa còn không chút chần chờ.Khúc Tiểu Tây một đao đâm xuống, cười lạnh một tiếng, nói: "Mày còn nhớ mày mắng anh tao là đồ ngốc thế nào không?"Cô rút dao nhỏ ra, không chút do dự lại đâm một đao: "Mày còn nhớ mày cố ý đẩy anh tao, dẫm vào chân anh tao thế nào không?"Ba anh em cô ăn nhờ ở đậu, nếu nói người chịu tủi thân nhiều nhất chắc chắn chính là Tiểu Đông. Bởi vì Tiểu Đông 'không bình thường', nhiều lúc đều như vậy, chỉ cần thể hiện một chút không bình thường sẽ có càng nhiều người muốn kỳ thị cậu, bắt nạt cậu. Biệt là trong hoàn cảnh như vậy. Dù Tiểu Tây và Tiểu Bắc muốn chăm sóc anh trai cũng không thể tránh khỏi một số việc vẫn xảy ra.Khúc Tiểu Tây liên tiếp đâm hai đao, không chút do dự, hơn nữa giơ tay chém mạnh xuống, một chút đều không do dự.Cô lạnh lùng nói: "Giờ mày nói xem, bọn mày làm thế nào tìm được tao?"Cô nhìn về phía Liễu Nhị, cha Liễu Nhị là quản gia trong phủ, mẹ gã ta là nữ quản gia hợp ý nhất bên người phu nhân. Bản thân gã ta cũng là gã say vặt đi theo bên cạnh đại thiếu gia. Cuộc sống có thể nói tốt hơn người khác đến cả trăm lần.Cơm ngon rượu say đều đã hưởng qua.Rất nhiều nơi phong hoa tuyết nguyệt cũng đi thử.*Nơi phong hoa tuyết nguyệt: Chỉ lầu xanh.Ngần ấy năm, cơ thể đã sớm bị đào rỗng không ít.Gã ta đã bao giờ chịu nhiều khổ sở như vậy, thân thể không tốt còn bị một trận như vậy, chỉ cảm thấy cả người như sắp phải chết đến nơi.Lại nhìn Khúc Tiểu Tây, gã ta chỉ thấy đây là một nữ quỷ, cái loại nữ quỷ mặt mũi hung tợn ăn thịt người đó, gã ta ô ô lệ rơi đầy mặt, cả người cuồng loạn.