Tiếng nước rơi tí tách. Kèm theo âm thanh tí tách ấy là giọng nam nữ tranh chấp ầm ĩ như ruồi bọ, ong ong vang lên không ngừng. Chẳng biết qua bao lâu, âm thanh ruồi bọ ong ong của đám người náo loạn rốt cuộc kết thúc, thiếu nữ trên giường bệnh yếu ớt cuối cùng cũng mở mắt. Cô giãy giụa muốn ngồi dậy nhưng thân thể này quả thực gầy yếu quá mức, chỉ cần hơi động chút cả người liền té ngã xuống giường bệnh. Hơn nữa lúc này có rất nhiều ký ức như thủy triều mãnh liệt tuôn trào vào não cô. Ngay lúc cô ngã xuống thì cửa phòng bệnh mở ra, một thiếu niên ốm yếu gầy guộc lập tức bước vội đến, kêu: "Em gái!" Sau đó hoang mang rối loạn mà gọi: "Bác sĩ, bác sĩ, em gái cháu sắp chết rồi. Bác sĩ!" Thiếu nữ ốm yếu trong tiếng kêu gọi hỗn loạn lại ngất đi. Thiếu nữ bị ngất—— Khúc Tiểu Tây. Khúc Tiểu Tây ngất đi, ký ức ngắn gọn về cả cuộc đời của một bé gái tên "Khúc Tri Thiền" xông tới. Khúc Tri Thiền sinh ra trong một gia đình dòng dõi thư hương tại Phụng Thiên Thành, cha mẹ làm người lỗi…
Chương 363: Đồ phế vật vô dụng
Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam PhụTác giả: Hương Tô LậtTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không Tiếng nước rơi tí tách. Kèm theo âm thanh tí tách ấy là giọng nam nữ tranh chấp ầm ĩ như ruồi bọ, ong ong vang lên không ngừng. Chẳng biết qua bao lâu, âm thanh ruồi bọ ong ong của đám người náo loạn rốt cuộc kết thúc, thiếu nữ trên giường bệnh yếu ớt cuối cùng cũng mở mắt. Cô giãy giụa muốn ngồi dậy nhưng thân thể này quả thực gầy yếu quá mức, chỉ cần hơi động chút cả người liền té ngã xuống giường bệnh. Hơn nữa lúc này có rất nhiều ký ức như thủy triều mãnh liệt tuôn trào vào não cô. Ngay lúc cô ngã xuống thì cửa phòng bệnh mở ra, một thiếu niên ốm yếu gầy guộc lập tức bước vội đến, kêu: "Em gái!" Sau đó hoang mang rối loạn mà gọi: "Bác sĩ, bác sĩ, em gái cháu sắp chết rồi. Bác sĩ!" Thiếu nữ ốm yếu trong tiếng kêu gọi hỗn loạn lại ngất đi. Thiếu nữ bị ngất—— Khúc Tiểu Tây. Khúc Tiểu Tây ngất đi, ký ức ngắn gọn về cả cuộc đời của một bé gái tên "Khúc Tri Thiền" xông tới. Khúc Tri Thiền sinh ra trong một gia đình dòng dõi thư hương tại Phụng Thiên Thành, cha mẹ làm người lỗi… Mọi người cùng nhau ra ngoài, Khúc Tiểu Tây gia nhập vào trong đó. Cô không được học bài bản nhưng vẫn cố gắng tập chạy bộ mỗi ngày, luyện võ mỗi ngày cùng mấy đứa nhỏ, thời gian dài tập luyện nên cũng mạnh hơn so với những cô gái khác.Khúc Tiểu Tây cùng cả một đám trẻ con rèn luyện, đá chân vung tay rồi hô hô quát quát.Mùa hè đến, hầu như nhà nào cũng mở cửa sổ cho thoáng. Trương Ngọc Uyển nghe được âm thanh bên ngoài từ cửa sổ vội nhìn xuống dưới nhòm ngó, trong lòng lại bắt đầu tích tụ sự khó chịu. Cô ta trợn mắt lẩm bẩm nói: "Con gái con đứa, chút khí chất dịu dàng cũng không có. Đừng nhìn cô ta giờ vui sướng tốt đẹp, sau này sẽ không có kết cục tốt đâu."Trương Ngọc Thục thuận thế ngồi bên cạnh cô ta nhặt rau hẹ, cô ả nhẹ giọng nói: "Chúng ta sống ở đây, có rất nhiều người đều thích cô ấy."Nghe được lời này, Trương Ngọc Uyển càng tức giận, cô ta cắn môi, căm giận: "Đó đều là những tên đàn ông chó chết không có ánh mắt."Bang! Mới vừa nói xong, cô ta đã bị cho ăn ngay một phát lên người, lão phu nhân Trương gia không vui nhìn cháu gái lớn, nói: "Ngày thường tao dạy mày như thế nào? Con gái thì phải dịu dàng. Mày nói lời khó nghe như thế làm gì? Nếu không may để cậu trai nào nghe thấy thì ai muốn lấy mày vào cửa nữa?"Trương Ngọc Uyển nhỏ giọng: "Cháu biết rồi ạ." Cô ta cúi đầu nhặt rau hẹ, giận lẫy: "Rau hẹ này già quá, nhặt không được bao nhiêu cả!"Cả ngày thức ăn không có gì ngoài rau luộc, cô ta thấy bản thân sắp gầy đến độ một trợn gió thổi cũng có thể bay đi mất.Trương lão phu nhân lườm cháy mắt, quát: "Đứa con gái chết bầm như mày! Nhặt không được bao nhiêu hả? Nếu mày nghiêm túc làm thì sao không nhặt được cọng rau nào tươi ngon? Mày không biết bây giờ đồ ăn đắt đỏ thế nào à? Không làm chủ gia đình không biết củi gạo quý báu bao nhiêu. Cả nhà mày chỉ có ba mày một mình kiếm tiền, bọn mày đều nằm không hưởng phúc, bây giờ còn dám mở miệng kén cá chọn canh hả? Mày muốn ăn tốt, dùng đồ đẹp thì tìm nhà nào giàu có cho tao. Thế thì người trong nhà này sẽ phải dựa vào sắc mặt mày mà sống, nhất định sẽ nghe lời mày. Còn giờ thì mày thành thật một chút cho tao, đừng có ở chỗ này mà lại nha lải nhải, gì mà thích ăn với không thích ăn. Không ăn càng đỡ tốn, tiết kiệm được chút tiền."Trương lão phu nhân không vui, thuận tay đập một cái thật mạnh vào lưng Trương Ngọc Uyển, Trương Ngọc Uyển vội né tránh: "Cháu không dám…"Lão phu nhân bực mình: "Đều là con gái cùng tuổi với nhau, mày kiếm tiền không bằng người ta đã đành, giờ đến quyến rũ đàn ông cũng không bằng, quả là đồ phế vật vô dụng.""A bà, bao giờ ăn cơm chiều ạ?" Trương Tiểu Đệ từ trong phòng ngó đâu ra thăm dò hỏi.Lão phu nhân nhìn thấy cháu yêu lập tức thay đổi biểu tình, mặt mày đều mang ý cười, hỏi han liên tục: "Còn phải đợi một lúc nữa, ba cháu phải 7-8 giờ mới về. Sao thế cháu? Đói bụng rồi à? Để A bà lấy bánh quy cho cháu lót dạ nhé!"Trương Tiểu Đệ lắc đầu: "Không ăn, cháu xuống lầu chơi một lát."Lão phu nhân lập tức: "Ai ui, đi đi! Khi nào ba cháu về thì sẽ ăn cơm chiều."Trương Tiểu Đệ: "Vâng ạ.""Chơi thì chơi nhưng con phải cẩn thận, đừng để bị va vào đâu nha." Trương phu nhân ngồi ở phòng khách vá áo kiếm tiền dịu dàng dặn dò con trai.Trương Tiểu Đệ: "Đã biết ạ."Cậu ta vội vàng chạy xuống sân gia nhập cùng đám trẻ. Khúc Tiểu Tây thấy nhà họ Trương đều là người ngu xuẩn nhưng sẽ không xen vào chuyện tết giao bạn bè của anh em trai nhà mình.Khúc Tiểu Tây tập luyện một lúc, thấy chắc trời đã ngả về tây, cô lau mồ hôi trên trán: "Xong rồi?"Nói ra cũng thật khéo, đúng lúc này mẹ Hứa ở tầng 2 gân cổ gọi Tiểu Thạch Đầu và Tiểu Nha về nhà ăn cơm, mọi người lập tức giải tán.Ba anh em Khúc Tiểu Tây về đến nhà mình thì mẹ Vương cũng làm xong đồ ăn định xuống gọi người. Mẹ Vương đã làm cho nhà cô một thời gian, mọi người cũng dần thân thuộc. Khúc Tiểu Tây tìm được mẹ Vương làm việc mới thấy vì sao những người điều kiện tốt đều thuê bảo mẫu.Đó là bởi vì tiện quá mức.Chính mình chẳng cần phải làm gì cả, loại cảm giác này siêu sướng.Ngày thường làm này làm kia không thấy gì, sau này buông tay nghỉ ngơi mới thấy nhẹ nhàng làm sao.Khúc Tiểu Tây: "Mẹ Vương, sắc trời không còn sớm, hôm nay ăn cơm xong, dì cứ về đi."Hai bên đã ước định 6 giờ tan tầm, giờ cũng không chênh lệch nhiều lắm, Khúc Tiểu Tây tự nhiên mở miệng khuyên dì về sớm.Mẹ Vương mỉm cười, bà nói: "Hơn kém gì một chút đâu, dì về cũng không có việc gì, chờ một lát rửa xong chén đũa sẽ về."Trong nhà chỉ có một mình bà, có về sớm hay không cũng chỉ ở một mình như vậy. Căn nhà kia cách nơi này khá xa nhưng lại là nơi mà hai vợ chồng bà dốc toàn lực mới mua được. Vì vậy dù chỉ có một mình bà ở bà vẫn luyến tiếc căn nhà ấy, nơi tràn đầy niềm tưởng về một thời đã qua.Có thể nói bà và Khúc Tiểu Tây quả thật rất thích hợp để tạo dựng quan hệ thuê mướn.Khúc Tiểu Tây không thích có người vào ở cùng, bà cũng không muốn rời khỏi căn nhà của mình.Sự thích hợp chính là thế đấy.
Mọi người cùng nhau ra ngoài, Khúc Tiểu Tây gia nhập vào trong đó. Cô không được học bài bản nhưng vẫn cố gắng tập chạy bộ mỗi ngày, luyện võ mỗi ngày cùng mấy đứa nhỏ, thời gian dài tập luyện nên cũng mạnh hơn so với những cô gái khác.
Khúc Tiểu Tây cùng cả một đám trẻ con rèn luyện, đá chân vung tay rồi hô hô quát quát.
Mùa hè đến, hầu như nhà nào cũng mở cửa sổ cho thoáng. Trương Ngọc Uyển nghe được âm thanh bên ngoài từ cửa sổ vội nhìn xuống dưới nhòm ngó, trong lòng lại bắt đầu tích tụ sự khó chịu. Cô ta trợn mắt lẩm bẩm nói: "Con gái con đứa, chút khí chất dịu dàng cũng không có. Đừng nhìn cô ta giờ vui sướng tốt đẹp, sau này sẽ không có kết cục tốt đâu."
Trương Ngọc Thục thuận thế ngồi bên cạnh cô ta nhặt rau hẹ, cô ả nhẹ giọng nói: "Chúng ta sống ở đây, có rất nhiều người đều thích cô ấy."
Nghe được lời này, Trương Ngọc Uyển càng tức giận, cô ta cắn môi, căm giận: "Đó đều là những tên đàn ông chó chết không có ánh mắt."
Bang! Mới vừa nói xong, cô ta đã bị cho ăn ngay một phát lên người, lão phu nhân Trương gia không vui nhìn cháu gái lớn, nói: "Ngày thường tao dạy mày như thế nào? Con gái thì phải dịu dàng. Mày nói lời khó nghe như thế làm gì? Nếu không may để cậu trai nào nghe thấy thì ai muốn lấy mày vào cửa nữa?"
Trương Ngọc Uyển nhỏ giọng: "Cháu biết rồi ạ." Cô ta cúi đầu nhặt rau hẹ, giận lẫy: "Rau hẹ này già quá, nhặt không được bao nhiêu cả!"
Cả ngày thức ăn không có gì ngoài rau luộc, cô ta thấy bản thân sắp gầy đến độ một trợn gió thổi cũng có thể bay đi mất.
Trương lão phu nhân lườm cháy mắt, quát: "Đứa con gái chết bầm như mày! Nhặt không được bao nhiêu hả? Nếu mày nghiêm túc làm thì sao không nhặt được cọng rau nào tươi ngon? Mày không biết bây giờ đồ ăn đắt đỏ thế nào à? Không làm chủ gia đình không biết củi gạo quý báu bao nhiêu. Cả nhà mày chỉ có ba mày một mình kiếm tiền, bọn mày đều nằm không hưởng phúc, bây giờ còn dám mở miệng kén cá chọn canh hả? Mày muốn ăn tốt, dùng đồ đẹp thì tìm nhà nào giàu có cho tao. Thế thì người trong nhà này sẽ phải dựa vào sắc mặt mày mà sống, nhất định sẽ nghe lời mày. Còn giờ thì mày thành thật một chút cho tao, đừng có ở chỗ này mà lại nha lải nhải, gì mà thích ăn với không thích ăn. Không ăn càng đỡ tốn, tiết kiệm được chút tiền."
Trương lão phu nhân không vui, thuận tay đập một cái thật mạnh vào lưng Trương Ngọc Uyển, Trương Ngọc Uyển vội né tránh: "Cháu không dám…"
Lão phu nhân bực mình: "Đều là con gái cùng tuổi với nhau, mày kiếm tiền không bằng người ta đã đành, giờ đến quyến rũ đàn ông cũng không bằng, quả là đồ phế vật vô dụng."
"A bà, bao giờ ăn cơm chiều ạ?" Trương Tiểu Đệ từ trong phòng ngó đâu ra thăm dò hỏi.
Lão phu nhân nhìn thấy cháu yêu lập tức thay đổi biểu tình, mặt mày đều mang ý cười, hỏi han liên tục: "Còn phải đợi một lúc nữa, ba cháu phải 7-8 giờ mới về. Sao thế cháu? Đói bụng rồi à? Để A bà lấy bánh quy cho cháu lót dạ nhé!"
Trương Tiểu Đệ lắc đầu: "Không ăn, cháu xuống lầu chơi một lát."
Lão phu nhân lập tức: "Ai ui, đi đi! Khi nào ba cháu về thì sẽ ăn cơm chiều."
Trương Tiểu Đệ: "Vâng ạ."
"Chơi thì chơi nhưng con phải cẩn thận, đừng để bị va vào đâu nha." Trương phu nhân ngồi ở phòng khách vá áo kiếm tiền dịu dàng dặn dò con trai.
Trương Tiểu Đệ: "Đã biết ạ."
Cậu ta vội vàng chạy xuống sân gia nhập cùng đám trẻ. Khúc Tiểu Tây thấy nhà họ Trương đều là người ngu xuẩn nhưng sẽ không xen vào chuyện tết giao bạn bè của anh em trai nhà mình.
Khúc Tiểu Tây tập luyện một lúc, thấy chắc trời đã ngả về tây, cô lau mồ hôi trên trán: "Xong rồi?"
Nói ra cũng thật khéo, đúng lúc này mẹ Hứa ở tầng 2 gân cổ gọi Tiểu Thạch Đầu và Tiểu Nha về nhà ăn cơm, mọi người lập tức giải tán.
Ba anh em Khúc Tiểu Tây về đến nhà mình thì mẹ Vương cũng làm xong đồ ăn định xuống gọi người. Mẹ Vương đã làm cho nhà cô một thời gian, mọi người cũng dần thân thuộc. Khúc Tiểu Tây tìm được mẹ Vương làm việc mới thấy vì sao những người điều kiện tốt đều thuê bảo mẫu.
Đó là bởi vì tiện quá mức.
Chính mình chẳng cần phải làm gì cả, loại cảm giác này siêu sướng.
Ngày thường làm này làm kia không thấy gì, sau này buông tay nghỉ ngơi mới thấy nhẹ nhàng làm sao.
Khúc Tiểu Tây: "Mẹ Vương, sắc trời không còn sớm, hôm nay ăn cơm xong, dì cứ về đi."
Hai bên đã ước định 6 giờ tan tầm, giờ cũng không chênh lệch nhiều lắm, Khúc Tiểu Tây tự nhiên mở miệng khuyên dì về sớm.
Mẹ Vương mỉm cười, bà nói: "Hơn kém gì một chút đâu, dì về cũng không có việc gì, chờ một lát rửa xong chén đũa sẽ về."
Trong nhà chỉ có một mình bà, có về sớm hay không cũng chỉ ở một mình như vậy. Căn nhà kia cách nơi này khá xa nhưng lại là nơi mà hai vợ chồng bà dốc toàn lực mới mua được. Vì vậy dù chỉ có một mình bà ở bà vẫn luyến tiếc căn nhà ấy, nơi tràn đầy niềm tưởng về một thời đã qua.
Có thể nói bà và Khúc Tiểu Tây quả thật rất thích hợp để tạo dựng quan hệ thuê mướn.
Khúc Tiểu Tây không thích có người vào ở cùng, bà cũng không muốn rời khỏi căn nhà của mình.
Sự thích hợp chính là thế đấy.
Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam PhụTác giả: Hương Tô LậtTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không Tiếng nước rơi tí tách. Kèm theo âm thanh tí tách ấy là giọng nam nữ tranh chấp ầm ĩ như ruồi bọ, ong ong vang lên không ngừng. Chẳng biết qua bao lâu, âm thanh ruồi bọ ong ong của đám người náo loạn rốt cuộc kết thúc, thiếu nữ trên giường bệnh yếu ớt cuối cùng cũng mở mắt. Cô giãy giụa muốn ngồi dậy nhưng thân thể này quả thực gầy yếu quá mức, chỉ cần hơi động chút cả người liền té ngã xuống giường bệnh. Hơn nữa lúc này có rất nhiều ký ức như thủy triều mãnh liệt tuôn trào vào não cô. Ngay lúc cô ngã xuống thì cửa phòng bệnh mở ra, một thiếu niên ốm yếu gầy guộc lập tức bước vội đến, kêu: "Em gái!" Sau đó hoang mang rối loạn mà gọi: "Bác sĩ, bác sĩ, em gái cháu sắp chết rồi. Bác sĩ!" Thiếu nữ ốm yếu trong tiếng kêu gọi hỗn loạn lại ngất đi. Thiếu nữ bị ngất—— Khúc Tiểu Tây. Khúc Tiểu Tây ngất đi, ký ức ngắn gọn về cả cuộc đời của một bé gái tên "Khúc Tri Thiền" xông tới. Khúc Tri Thiền sinh ra trong một gia đình dòng dõi thư hương tại Phụng Thiên Thành, cha mẹ làm người lỗi… Mọi người cùng nhau ra ngoài, Khúc Tiểu Tây gia nhập vào trong đó. Cô không được học bài bản nhưng vẫn cố gắng tập chạy bộ mỗi ngày, luyện võ mỗi ngày cùng mấy đứa nhỏ, thời gian dài tập luyện nên cũng mạnh hơn so với những cô gái khác.Khúc Tiểu Tây cùng cả một đám trẻ con rèn luyện, đá chân vung tay rồi hô hô quát quát.Mùa hè đến, hầu như nhà nào cũng mở cửa sổ cho thoáng. Trương Ngọc Uyển nghe được âm thanh bên ngoài từ cửa sổ vội nhìn xuống dưới nhòm ngó, trong lòng lại bắt đầu tích tụ sự khó chịu. Cô ta trợn mắt lẩm bẩm nói: "Con gái con đứa, chút khí chất dịu dàng cũng không có. Đừng nhìn cô ta giờ vui sướng tốt đẹp, sau này sẽ không có kết cục tốt đâu."Trương Ngọc Thục thuận thế ngồi bên cạnh cô ta nhặt rau hẹ, cô ả nhẹ giọng nói: "Chúng ta sống ở đây, có rất nhiều người đều thích cô ấy."Nghe được lời này, Trương Ngọc Uyển càng tức giận, cô ta cắn môi, căm giận: "Đó đều là những tên đàn ông chó chết không có ánh mắt."Bang! Mới vừa nói xong, cô ta đã bị cho ăn ngay một phát lên người, lão phu nhân Trương gia không vui nhìn cháu gái lớn, nói: "Ngày thường tao dạy mày như thế nào? Con gái thì phải dịu dàng. Mày nói lời khó nghe như thế làm gì? Nếu không may để cậu trai nào nghe thấy thì ai muốn lấy mày vào cửa nữa?"Trương Ngọc Uyển nhỏ giọng: "Cháu biết rồi ạ." Cô ta cúi đầu nhặt rau hẹ, giận lẫy: "Rau hẹ này già quá, nhặt không được bao nhiêu cả!"Cả ngày thức ăn không có gì ngoài rau luộc, cô ta thấy bản thân sắp gầy đến độ một trợn gió thổi cũng có thể bay đi mất.Trương lão phu nhân lườm cháy mắt, quát: "Đứa con gái chết bầm như mày! Nhặt không được bao nhiêu hả? Nếu mày nghiêm túc làm thì sao không nhặt được cọng rau nào tươi ngon? Mày không biết bây giờ đồ ăn đắt đỏ thế nào à? Không làm chủ gia đình không biết củi gạo quý báu bao nhiêu. Cả nhà mày chỉ có ba mày một mình kiếm tiền, bọn mày đều nằm không hưởng phúc, bây giờ còn dám mở miệng kén cá chọn canh hả? Mày muốn ăn tốt, dùng đồ đẹp thì tìm nhà nào giàu có cho tao. Thế thì người trong nhà này sẽ phải dựa vào sắc mặt mày mà sống, nhất định sẽ nghe lời mày. Còn giờ thì mày thành thật một chút cho tao, đừng có ở chỗ này mà lại nha lải nhải, gì mà thích ăn với không thích ăn. Không ăn càng đỡ tốn, tiết kiệm được chút tiền."Trương lão phu nhân không vui, thuận tay đập một cái thật mạnh vào lưng Trương Ngọc Uyển, Trương Ngọc Uyển vội né tránh: "Cháu không dám…"Lão phu nhân bực mình: "Đều là con gái cùng tuổi với nhau, mày kiếm tiền không bằng người ta đã đành, giờ đến quyến rũ đàn ông cũng không bằng, quả là đồ phế vật vô dụng.""A bà, bao giờ ăn cơm chiều ạ?" Trương Tiểu Đệ từ trong phòng ngó đâu ra thăm dò hỏi.Lão phu nhân nhìn thấy cháu yêu lập tức thay đổi biểu tình, mặt mày đều mang ý cười, hỏi han liên tục: "Còn phải đợi một lúc nữa, ba cháu phải 7-8 giờ mới về. Sao thế cháu? Đói bụng rồi à? Để A bà lấy bánh quy cho cháu lót dạ nhé!"Trương Tiểu Đệ lắc đầu: "Không ăn, cháu xuống lầu chơi một lát."Lão phu nhân lập tức: "Ai ui, đi đi! Khi nào ba cháu về thì sẽ ăn cơm chiều."Trương Tiểu Đệ: "Vâng ạ.""Chơi thì chơi nhưng con phải cẩn thận, đừng để bị va vào đâu nha." Trương phu nhân ngồi ở phòng khách vá áo kiếm tiền dịu dàng dặn dò con trai.Trương Tiểu Đệ: "Đã biết ạ."Cậu ta vội vàng chạy xuống sân gia nhập cùng đám trẻ. Khúc Tiểu Tây thấy nhà họ Trương đều là người ngu xuẩn nhưng sẽ không xen vào chuyện tết giao bạn bè của anh em trai nhà mình.Khúc Tiểu Tây tập luyện một lúc, thấy chắc trời đã ngả về tây, cô lau mồ hôi trên trán: "Xong rồi?"Nói ra cũng thật khéo, đúng lúc này mẹ Hứa ở tầng 2 gân cổ gọi Tiểu Thạch Đầu và Tiểu Nha về nhà ăn cơm, mọi người lập tức giải tán.Ba anh em Khúc Tiểu Tây về đến nhà mình thì mẹ Vương cũng làm xong đồ ăn định xuống gọi người. Mẹ Vương đã làm cho nhà cô một thời gian, mọi người cũng dần thân thuộc. Khúc Tiểu Tây tìm được mẹ Vương làm việc mới thấy vì sao những người điều kiện tốt đều thuê bảo mẫu.Đó là bởi vì tiện quá mức.Chính mình chẳng cần phải làm gì cả, loại cảm giác này siêu sướng.Ngày thường làm này làm kia không thấy gì, sau này buông tay nghỉ ngơi mới thấy nhẹ nhàng làm sao.Khúc Tiểu Tây: "Mẹ Vương, sắc trời không còn sớm, hôm nay ăn cơm xong, dì cứ về đi."Hai bên đã ước định 6 giờ tan tầm, giờ cũng không chênh lệch nhiều lắm, Khúc Tiểu Tây tự nhiên mở miệng khuyên dì về sớm.Mẹ Vương mỉm cười, bà nói: "Hơn kém gì một chút đâu, dì về cũng không có việc gì, chờ một lát rửa xong chén đũa sẽ về."Trong nhà chỉ có một mình bà, có về sớm hay không cũng chỉ ở một mình như vậy. Căn nhà kia cách nơi này khá xa nhưng lại là nơi mà hai vợ chồng bà dốc toàn lực mới mua được. Vì vậy dù chỉ có một mình bà ở bà vẫn luyến tiếc căn nhà ấy, nơi tràn đầy niềm tưởng về một thời đã qua.Có thể nói bà và Khúc Tiểu Tây quả thật rất thích hợp để tạo dựng quan hệ thuê mướn.Khúc Tiểu Tây không thích có người vào ở cùng, bà cũng không muốn rời khỏi căn nhà của mình.Sự thích hợp chính là thế đấy.