Tác giả:

Tiếng nước rơi tí tách. Kèm theo âm thanh tí tách ấy là giọng nam nữ tranh chấp ầm ĩ như ruồi bọ, ong ong vang lên không ngừng. Chẳng biết qua bao lâu, âm thanh ruồi bọ ong ong của đám người náo loạn rốt cuộc kết thúc, thiếu nữ trên giường bệnh yếu ớt cuối cùng cũng mở mắt. Cô giãy giụa muốn ngồi dậy nhưng thân thể này quả thực gầy yếu quá mức, chỉ cần hơi động chút cả người liền té ngã xuống giường bệnh. Hơn nữa lúc này có rất nhiều ký ức như thủy triều mãnh liệt tuôn trào vào não cô. Ngay lúc cô ngã xuống thì cửa phòng bệnh mở ra, một thiếu niên ốm yếu gầy guộc lập tức bước vội đến, kêu: "Em gái!" Sau đó hoang mang rối loạn mà gọi: "Bác sĩ, bác sĩ, em gái cháu sắp chết rồi. Bác sĩ!" Thiếu nữ ốm yếu trong tiếng kêu gọi hỗn loạn lại ngất đi. Thiếu nữ bị ngất—— Khúc Tiểu Tây. Khúc Tiểu Tây ngất đi, ký ức ngắn gọn về cả cuộc đời của một bé gái tên "Khúc Tri Thiền" xông tới. Khúc Tri Thiền sinh ra trong một gia đình dòng dõi thư hương tại Phụng Thiên Thành, cha mẹ làm người lỗi…

Chương 418: Người bạn duy nhất

Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam PhụTác giả: Hương Tô LậtTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không Tiếng nước rơi tí tách. Kèm theo âm thanh tí tách ấy là giọng nam nữ tranh chấp ầm ĩ như ruồi bọ, ong ong vang lên không ngừng. Chẳng biết qua bao lâu, âm thanh ruồi bọ ong ong của đám người náo loạn rốt cuộc kết thúc, thiếu nữ trên giường bệnh yếu ớt cuối cùng cũng mở mắt. Cô giãy giụa muốn ngồi dậy nhưng thân thể này quả thực gầy yếu quá mức, chỉ cần hơi động chút cả người liền té ngã xuống giường bệnh. Hơn nữa lúc này có rất nhiều ký ức như thủy triều mãnh liệt tuôn trào vào não cô. Ngay lúc cô ngã xuống thì cửa phòng bệnh mở ra, một thiếu niên ốm yếu gầy guộc lập tức bước vội đến, kêu: "Em gái!" Sau đó hoang mang rối loạn mà gọi: "Bác sĩ, bác sĩ, em gái cháu sắp chết rồi. Bác sĩ!" Thiếu nữ ốm yếu trong tiếng kêu gọi hỗn loạn lại ngất đi. Thiếu nữ bị ngất—— Khúc Tiểu Tây. Khúc Tiểu Tây ngất đi, ký ức ngắn gọn về cả cuộc đời của một bé gái tên "Khúc Tri Thiền" xông tới. Khúc Tri Thiền sinh ra trong một gia đình dòng dõi thư hương tại Phụng Thiên Thành, cha mẹ làm người lỗi… Cô suy nghĩ một chút, kiên quyết: "Chờ em dệt xong cho người nhà rồi sẽ làm cho anh một cái khăn quàng cổ nhé."Túc Bạch cong khóe miệng: "Vậy cảm ơn em trước."Khúc Tiểu Tây vội vàng xua tay: "Không cần cảm ơn, em còn chưa đưa đâu."Túc Bạch đúng lý hợp tình: "Anh biết em nói được thì làm được, cho nên anh tin em nhất định sẽ đưa cho anh."Khúc Tiểu Tây bật cười, cô tò mò hỏi: "À, hôm nay anh gọi em làm gì?"Cô truy hỏi: "Anh có việc gì à?"Túc Bạch gật đầu nói: "Năm nay là đầy 7 năm chị của anh mất, anh cùng anh rể định định về Phụng Thiên viếng mộ cho chị ấy. Anh muốn hỏi xem em có cùng bọn anh về không? Nếu các em cùng về thì sẽ an toàn hơn."Khúc Tiểu Tây sửng sốt, nghỉ một chút cũng nhớ ra cha mẹ qua đời nhiều năm như vậy mà bọn cô vẫn chưa từng trở về nhìn qua. Tuy rằng ngày lễ ngày Tết cũng sẽ mua chút tiền giấy ra đầu phố đốt nhưng rốt cuộc đến cuối cùng vẫn chưa từng trở về.Nhiều năm như vậy, có lẽ cỏ trên mộ cũng đã mọc dài.Năm đầu tiên bọn cô bị nhốt ở Bạch gia không có cơ hội trở về. Sau này bọn cô lại đến Thượng Hải, ngàn dặm xa xôi nên cũng không tiện về.Nghĩ đến đây, Khúc Tiểu Tây bỗng sinh ra chút dao động, cô nhẹ giọng: "Để em suy nghĩ một chút."Cô cúi đầu, ngay sau đó ngẩng đầu: "Chờ Tiểu Đông và Tiểu Bắc về, bọn em sẽ thương lượng với nhau. Chuyện này em không tiện tự mình quyết định."Túc Bạch thật ra có thể lý giải tại sao cô lại nghĩ như vậy, anh gật đầu: "Được, em quyết định thế nào thì nhớ nói với anh."Khúc Tiểu Tây nhẹ nhàng gật đầu: "Vâng." Cô chân thành nhìn Túc Bạch, nói: "Cảm ơn anh."Túc Bạch mỉm cười, cũng chân thành nghiêm túc đáp lại: "Không cần cảm ơn, chúng ta là bạn bè mà."Nói tới đây, giọng điệu còn có chút kiêu ngạo.Khúc Tiểu Tây đột nhiên nhanh trí hỏi: "Vậy anh có bao nhiêu bạn?"Túc Bạch: "Chỉ có mình em thôi."Khúc Tiểu Tây: "……"Túc Bạch: "Bạn bè cần chất lượng hơn số lượng."Khúc Tiểu Tây: "……"Lời nói như vậy cũng không sai, dù sao chất lượng hơn số lượng, cũng không phải chỉ nói cô là độc nhất.Áp lực của cô lớn quá đi.Tự nhiên bị coi là người bạn độc nhất vô nhị, Khúc Tiểu Tây bỗng hơi chút mừng thầm.Đương nhiên rồi.Cô thế mà lại là người bạn mà người khác phải ngàn dặm mới tìm được đấy.Khúc Tiểu Tây nhón mũi chân vỗ vỗ bả vai Túc Bạch: "Được đó, bạn bè, chúng ta vĩnh viễn là bạn tốt."Túc Bạch mỉm cười, ừ một tiếng, biểu tình sung sướng cực kỳ rõ ràng, anh nói: "Vậy anh đây đi về trước."Khúc Tiểu Tây gọi anh lại: "Anh hôm nay… không đi làm à."Nói đến cái này, Túc Bạch hơi run rẩy khóe miệng, cực kỳ cực kỳ không vui nói: "Công việc làm thêm của anh bị người ta thay rồi."Khúc Tiểu Tây nhìn gương mặt dúm dó của anh mà đột nhiên muốn cười, mỗi tội như thế không ổn lắm. Làm 'người bạn' duy nhất, sao cô có thể cười trên nỗi đau của người khác được? Nhất thiết không thể. Cô là một người bạn tốt bụng hiền lành đấy.Khúc Tiểu Tây cố gắng nghẹn ý cười lại, một lần nữa nhón chân, vỗ vỗ bả vai anh, gương mặt vô cùng nghiêm túc: "Đừng buồn, không sao đâu. Kể cả không có công việc này, anh giỏi như vậy thì cũng sẽ kiếm được một công việc khác thôi."Như vậy vừa nói, Túc Bạch gật đầu: "Đúng vậy, anh không thèm so đo với họ."Khúc Tiểu Tây nhướng mày nhìn sắc mặt của Túc Bạch, quả thực Anh bày ra bộ dạng không buồn so đo. Khúc Tiểu Tây thấy thế mà có chút kinh ngạc."Được rồi, anh giai à, anh còn rất rộng rãi đó." Khúc Tiểu Tây khen Túc Bạch một chút.Túc Bạch bật cười: "Tuy bị kẻ khác chiếm chỗ thật không vui nhưng người chiếm chỗ kia lại rất cần công việc này. Anh cũng không phải kể thiếu tiền gì nên cũng chẳng muốn theo chân bọn họ so đo thiệt hơn."Khúc Tiểu Tây giơ ngón tay cái lên: "Em biết anh có nhân phẩm tốt mà. Tối nay anh đến nhà em ăn cơm đi. Nhà em muốn làm món cá chiên giòn đấy."Túc Bạch: "Được." Anh luôn có ham thích khó hiểu với thú vui mang tên ăn cơm này, anh nói: "Để anh đến giúp."Khúc Tiểu Tây: "Không cần đâu."Hai người nói xong, cùng nhau bật cười.Túc Bạch: "Anh đi ra ngoài một chuyến đã."Khúc Tiểu Tây: "Vâng."Đường ai nấy đi, Khúc Tiểu Tây một lần nữa lên tầng, vừa vào cửa đã thấy công việc mọi người tiến triển nhanh quá. Khúc Tiểu Tây: "Mọi người làm nhanh thế?"Lam tiểu thư: "Mau tới ngồi, chúng ta tiếp tục."Chị cũng không hỏi nhiều xem Túc Bạch tìm cô nhóc này làm gì. Trái lại Khúc Tiểu Tây nói: "Mẹ Vương, tối nay lúc nhà chúng ta nấu cơm dì nấu nhiều thêm nhé, Túc Bạch hôm nay qua đây ăn cơm."Mẹ Vương đã quen Túc Bạch tới cọ cơm, gật đầu: "Được."Mẹ Hứa cảm khái: "Thói quen cọ cơm này của Túc Bạch càng ngày càng nghiêm trọng rồi."Khúc Tiểu Tây: "Bình thường ạ, anh ấy lại không phải tới tay không."Túc Bạch hay đến cọ cơm nhưng anh cũng thường xuyên cho nha bọn cô cái này cái kia, Khúc Tiểu Tây đã quen.

Cô suy nghĩ một chút, kiên quyết: "Chờ em dệt xong cho người nhà rồi sẽ làm cho anh một cái khăn quàng cổ nhé."

Túc Bạch cong khóe miệng: "Vậy cảm ơn em trước."

Khúc Tiểu Tây vội vàng xua tay: "Không cần cảm ơn, em còn chưa đưa đâu."

Túc Bạch đúng lý hợp tình: "Anh biết em nói được thì làm được, cho nên anh tin em nhất định sẽ đưa cho anh."

Khúc Tiểu Tây bật cười, cô tò mò hỏi: "À, hôm nay anh gọi em làm gì?"

Cô truy hỏi: "Anh có việc gì à?"

Túc Bạch gật đầu nói: "Năm nay là đầy 7 năm chị của anh mất, anh cùng anh rể định định về Phụng Thiên viếng mộ cho chị ấy. Anh muốn hỏi xem em có cùng bọn anh về không? Nếu các em cùng về thì sẽ an toàn hơn."

Khúc Tiểu Tây sửng sốt, nghỉ một chút cũng nhớ ra cha mẹ qua đời nhiều năm như vậy mà bọn cô vẫn chưa từng trở về nhìn qua. Tuy rằng ngày lễ ngày Tết cũng sẽ mua chút tiền giấy ra đầu phố đốt nhưng rốt cuộc đến cuối cùng vẫn chưa từng trở về.

Nhiều năm như vậy, có lẽ cỏ trên mộ cũng đã mọc dài.

Năm đầu tiên bọn cô bị nhốt ở Bạch gia không có cơ hội trở về. Sau này bọn cô lại đến Thượng Hải, ngàn dặm xa xôi nên cũng không tiện về.

Nghĩ đến đây, Khúc Tiểu Tây bỗng sinh ra chút dao động, cô nhẹ giọng: "Để em suy nghĩ một chút."

Cô cúi đầu, ngay sau đó ngẩng đầu: "Chờ Tiểu Đông và Tiểu Bắc về, bọn em sẽ thương lượng với nhau. Chuyện này em không tiện tự mình quyết định."

Túc Bạch thật ra có thể lý giải tại sao cô lại nghĩ như vậy, anh gật đầu: "Được, em quyết định thế nào thì nhớ nói với anh."

Khúc Tiểu Tây nhẹ nhàng gật đầu: "Vâng." Cô chân thành nhìn Túc Bạch, nói: "Cảm ơn anh."

Túc Bạch mỉm cười, cũng chân thành nghiêm túc đáp lại: "Không cần cảm ơn, chúng ta là bạn bè mà."

Nói tới đây, giọng điệu còn có chút kiêu ngạo.

Khúc Tiểu Tây đột nhiên nhanh trí hỏi: "Vậy anh có bao nhiêu bạn?"

Túc Bạch: "Chỉ có mình em thôi."

Khúc Tiểu Tây: "……"

Túc Bạch: "Bạn bè cần chất lượng hơn số lượng."

Khúc Tiểu Tây: "……"

Lời nói như vậy cũng không sai, dù sao chất lượng hơn số lượng, cũng không phải chỉ nói cô là độc nhất.

Áp lực của cô lớn quá đi.

Tự nhiên bị coi là người bạn độc nhất vô nhị, Khúc Tiểu Tây bỗng hơi chút mừng thầm.

Đương nhiên rồi.

Cô thế mà lại là người bạn mà người khác phải ngàn dặm mới tìm được đấy.

Khúc Tiểu Tây nhón mũi chân vỗ vỗ bả vai Túc Bạch: "Được đó, bạn bè, chúng ta vĩnh viễn là bạn tốt."

Túc Bạch mỉm cười, ừ một tiếng, biểu tình sung sướng cực kỳ rõ ràng, anh nói: "Vậy anh đây đi về trước."

Khúc Tiểu Tây gọi anh lại: "Anh hôm nay… không đi làm à."

Nói đến cái này, Túc Bạch hơi run rẩy khóe miệng, cực kỳ cực kỳ không vui nói: "Công việc làm thêm của anh bị người ta thay rồi."

Khúc Tiểu Tây nhìn gương mặt dúm dó của anh mà đột nhiên muốn cười, mỗi tội như thế không ổn lắm. Làm 'người bạn' duy nhất, sao cô có thể cười trên nỗi đau của người khác được? Nhất thiết không thể. Cô là một người bạn tốt bụng hiền lành đấy.

Khúc Tiểu Tây cố gắng nghẹn ý cười lại, một lần nữa nhón chân, vỗ vỗ bả vai anh, gương mặt vô cùng nghiêm túc: "Đừng buồn, không sao đâu. Kể cả không có công việc này, anh giỏi như vậy thì cũng sẽ kiếm được một công việc khác thôi."

Như vậy vừa nói, Túc Bạch gật đầu: "Đúng vậy, anh không thèm so đo với họ."

Khúc Tiểu Tây nhướng mày nhìn sắc mặt của Túc Bạch, quả thực Anh bày ra bộ dạng không buồn so đo. Khúc Tiểu Tây thấy thế mà có chút kinh ngạc.

"Được rồi, anh giai à, anh còn rất rộng rãi đó." Khúc Tiểu Tây khen Túc Bạch một chút.

Túc Bạch bật cười: "Tuy bị kẻ khác chiếm chỗ thật không vui nhưng người chiếm chỗ kia lại rất cần công việc này. Anh cũng không phải kể thiếu tiền gì nên cũng chẳng muốn theo chân bọn họ so đo thiệt hơn."

Khúc Tiểu Tây giơ ngón tay cái lên: "Em biết anh có nhân phẩm tốt mà. Tối nay anh đến nhà em ăn cơm đi. Nhà em muốn làm món cá chiên giòn đấy."

Túc Bạch: "Được." Anh luôn có ham thích khó hiểu với thú vui mang tên ăn cơm này, anh nói: "Để anh đến giúp."

Khúc Tiểu Tây: "Không cần đâu."

Hai người nói xong, cùng nhau bật cười.

Túc Bạch: "Anh đi ra ngoài một chuyến đã."

Khúc Tiểu Tây: "Vâng."

Đường ai nấy đi, Khúc Tiểu Tây một lần nữa lên tầng, vừa vào cửa đã thấy công việc mọi người tiến triển nhanh quá. Khúc Tiểu Tây: "Mọi người làm nhanh thế?"

Lam tiểu thư: "Mau tới ngồi, chúng ta tiếp tục."

Chị cũng không hỏi nhiều xem Túc Bạch tìm cô nhóc này làm gì. Trái lại Khúc Tiểu Tây nói: "Mẹ Vương, tối nay lúc nhà chúng ta nấu cơm dì nấu nhiều thêm nhé, Túc Bạch hôm nay qua đây ăn cơm."

Mẹ Vương đã quen Túc Bạch tới cọ cơm, gật đầu: "Được."

Mẹ Hứa cảm khái: "Thói quen cọ cơm này của Túc Bạch càng ngày càng nghiêm trọng rồi."

Khúc Tiểu Tây: "Bình thường ạ, anh ấy lại không phải tới tay không."

Túc Bạch hay đến cọ cơm nhưng anh cũng thường xuyên cho nha bọn cô cái này cái kia, Khúc Tiểu Tây đã quen.

Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam PhụTác giả: Hương Tô LậtTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không Tiếng nước rơi tí tách. Kèm theo âm thanh tí tách ấy là giọng nam nữ tranh chấp ầm ĩ như ruồi bọ, ong ong vang lên không ngừng. Chẳng biết qua bao lâu, âm thanh ruồi bọ ong ong của đám người náo loạn rốt cuộc kết thúc, thiếu nữ trên giường bệnh yếu ớt cuối cùng cũng mở mắt. Cô giãy giụa muốn ngồi dậy nhưng thân thể này quả thực gầy yếu quá mức, chỉ cần hơi động chút cả người liền té ngã xuống giường bệnh. Hơn nữa lúc này có rất nhiều ký ức như thủy triều mãnh liệt tuôn trào vào não cô. Ngay lúc cô ngã xuống thì cửa phòng bệnh mở ra, một thiếu niên ốm yếu gầy guộc lập tức bước vội đến, kêu: "Em gái!" Sau đó hoang mang rối loạn mà gọi: "Bác sĩ, bác sĩ, em gái cháu sắp chết rồi. Bác sĩ!" Thiếu nữ ốm yếu trong tiếng kêu gọi hỗn loạn lại ngất đi. Thiếu nữ bị ngất—— Khúc Tiểu Tây. Khúc Tiểu Tây ngất đi, ký ức ngắn gọn về cả cuộc đời của một bé gái tên "Khúc Tri Thiền" xông tới. Khúc Tri Thiền sinh ra trong một gia đình dòng dõi thư hương tại Phụng Thiên Thành, cha mẹ làm người lỗi… Cô suy nghĩ một chút, kiên quyết: "Chờ em dệt xong cho người nhà rồi sẽ làm cho anh một cái khăn quàng cổ nhé."Túc Bạch cong khóe miệng: "Vậy cảm ơn em trước."Khúc Tiểu Tây vội vàng xua tay: "Không cần cảm ơn, em còn chưa đưa đâu."Túc Bạch đúng lý hợp tình: "Anh biết em nói được thì làm được, cho nên anh tin em nhất định sẽ đưa cho anh."Khúc Tiểu Tây bật cười, cô tò mò hỏi: "À, hôm nay anh gọi em làm gì?"Cô truy hỏi: "Anh có việc gì à?"Túc Bạch gật đầu nói: "Năm nay là đầy 7 năm chị của anh mất, anh cùng anh rể định định về Phụng Thiên viếng mộ cho chị ấy. Anh muốn hỏi xem em có cùng bọn anh về không? Nếu các em cùng về thì sẽ an toàn hơn."Khúc Tiểu Tây sửng sốt, nghỉ một chút cũng nhớ ra cha mẹ qua đời nhiều năm như vậy mà bọn cô vẫn chưa từng trở về nhìn qua. Tuy rằng ngày lễ ngày Tết cũng sẽ mua chút tiền giấy ra đầu phố đốt nhưng rốt cuộc đến cuối cùng vẫn chưa từng trở về.Nhiều năm như vậy, có lẽ cỏ trên mộ cũng đã mọc dài.Năm đầu tiên bọn cô bị nhốt ở Bạch gia không có cơ hội trở về. Sau này bọn cô lại đến Thượng Hải, ngàn dặm xa xôi nên cũng không tiện về.Nghĩ đến đây, Khúc Tiểu Tây bỗng sinh ra chút dao động, cô nhẹ giọng: "Để em suy nghĩ một chút."Cô cúi đầu, ngay sau đó ngẩng đầu: "Chờ Tiểu Đông và Tiểu Bắc về, bọn em sẽ thương lượng với nhau. Chuyện này em không tiện tự mình quyết định."Túc Bạch thật ra có thể lý giải tại sao cô lại nghĩ như vậy, anh gật đầu: "Được, em quyết định thế nào thì nhớ nói với anh."Khúc Tiểu Tây nhẹ nhàng gật đầu: "Vâng." Cô chân thành nhìn Túc Bạch, nói: "Cảm ơn anh."Túc Bạch mỉm cười, cũng chân thành nghiêm túc đáp lại: "Không cần cảm ơn, chúng ta là bạn bè mà."Nói tới đây, giọng điệu còn có chút kiêu ngạo.Khúc Tiểu Tây đột nhiên nhanh trí hỏi: "Vậy anh có bao nhiêu bạn?"Túc Bạch: "Chỉ có mình em thôi."Khúc Tiểu Tây: "……"Túc Bạch: "Bạn bè cần chất lượng hơn số lượng."Khúc Tiểu Tây: "……"Lời nói như vậy cũng không sai, dù sao chất lượng hơn số lượng, cũng không phải chỉ nói cô là độc nhất.Áp lực của cô lớn quá đi.Tự nhiên bị coi là người bạn độc nhất vô nhị, Khúc Tiểu Tây bỗng hơi chút mừng thầm.Đương nhiên rồi.Cô thế mà lại là người bạn mà người khác phải ngàn dặm mới tìm được đấy.Khúc Tiểu Tây nhón mũi chân vỗ vỗ bả vai Túc Bạch: "Được đó, bạn bè, chúng ta vĩnh viễn là bạn tốt."Túc Bạch mỉm cười, ừ một tiếng, biểu tình sung sướng cực kỳ rõ ràng, anh nói: "Vậy anh đây đi về trước."Khúc Tiểu Tây gọi anh lại: "Anh hôm nay… không đi làm à."Nói đến cái này, Túc Bạch hơi run rẩy khóe miệng, cực kỳ cực kỳ không vui nói: "Công việc làm thêm của anh bị người ta thay rồi."Khúc Tiểu Tây nhìn gương mặt dúm dó của anh mà đột nhiên muốn cười, mỗi tội như thế không ổn lắm. Làm 'người bạn' duy nhất, sao cô có thể cười trên nỗi đau của người khác được? Nhất thiết không thể. Cô là một người bạn tốt bụng hiền lành đấy.Khúc Tiểu Tây cố gắng nghẹn ý cười lại, một lần nữa nhón chân, vỗ vỗ bả vai anh, gương mặt vô cùng nghiêm túc: "Đừng buồn, không sao đâu. Kể cả không có công việc này, anh giỏi như vậy thì cũng sẽ kiếm được một công việc khác thôi."Như vậy vừa nói, Túc Bạch gật đầu: "Đúng vậy, anh không thèm so đo với họ."Khúc Tiểu Tây nhướng mày nhìn sắc mặt của Túc Bạch, quả thực Anh bày ra bộ dạng không buồn so đo. Khúc Tiểu Tây thấy thế mà có chút kinh ngạc."Được rồi, anh giai à, anh còn rất rộng rãi đó." Khúc Tiểu Tây khen Túc Bạch một chút.Túc Bạch bật cười: "Tuy bị kẻ khác chiếm chỗ thật không vui nhưng người chiếm chỗ kia lại rất cần công việc này. Anh cũng không phải kể thiếu tiền gì nên cũng chẳng muốn theo chân bọn họ so đo thiệt hơn."Khúc Tiểu Tây giơ ngón tay cái lên: "Em biết anh có nhân phẩm tốt mà. Tối nay anh đến nhà em ăn cơm đi. Nhà em muốn làm món cá chiên giòn đấy."Túc Bạch: "Được." Anh luôn có ham thích khó hiểu với thú vui mang tên ăn cơm này, anh nói: "Để anh đến giúp."Khúc Tiểu Tây: "Không cần đâu."Hai người nói xong, cùng nhau bật cười.Túc Bạch: "Anh đi ra ngoài một chuyến đã."Khúc Tiểu Tây: "Vâng."Đường ai nấy đi, Khúc Tiểu Tây một lần nữa lên tầng, vừa vào cửa đã thấy công việc mọi người tiến triển nhanh quá. Khúc Tiểu Tây: "Mọi người làm nhanh thế?"Lam tiểu thư: "Mau tới ngồi, chúng ta tiếp tục."Chị cũng không hỏi nhiều xem Túc Bạch tìm cô nhóc này làm gì. Trái lại Khúc Tiểu Tây nói: "Mẹ Vương, tối nay lúc nhà chúng ta nấu cơm dì nấu nhiều thêm nhé, Túc Bạch hôm nay qua đây ăn cơm."Mẹ Vương đã quen Túc Bạch tới cọ cơm, gật đầu: "Được."Mẹ Hứa cảm khái: "Thói quen cọ cơm này của Túc Bạch càng ngày càng nghiêm trọng rồi."Khúc Tiểu Tây: "Bình thường ạ, anh ấy lại không phải tới tay không."Túc Bạch hay đến cọ cơm nhưng anh cũng thường xuyên cho nha bọn cô cái này cái kia, Khúc Tiểu Tây đã quen.

Chương 418: Người bạn duy nhất