Phần I. Câu chuyện nào cũng có đoạn mở màn, và nàng là khởi đầu của ta. Chương 1. Cặp song sinh bị chia rẽ. Chuyển kiếp mất rồi... Đến một cơ thể ta còn chẳng biết tên. Lúc nhập hồn, người này còn đang bay bay. Thế là ta lập tức rớt luôn xuống. Mơ mơ hồ hồ, căn bản là ta cũng chẳng kịp kêu cứu, mắt thấy mặt đất gần kề thì đột nhiên có ai đó giữ ta lại, xung quanh như ngừng chuyển động, ta cố gắng ngồi dậy, cảm thấy chân trái đau vô cùng, theo bản năng, ta ngẩng đầu nhìn khắp nơi, tự dưng mặt lại chịu đủ một cái tát. "Ngươi lại làm trò quỷ gì vậy?" Giọng nữ trong trẻo kia bình tĩnh lại lạnh nhạt. Thanh âm linh động lại mơ hồ, thật khó đoán, điệu bộ lạnh lùng thế kia, thật vô tình, khiến cho kẻ khác run sợ, nhưng lại thấy mềm mại, lại thấy đẹp đẽ, thực hú hồn hú vía. Trên đời này thật sự có tồn tại giọng nói làm người nhớ mãi không quên. Bầu trời, mặt đất như cũng trở nên ngập tràn sát khí chỉ vì một câu nói nhàn nhạt này, ta rùng mình, ánh chiều tà cũng thất sắc bởi nó. Giọng nói rõ…
Chương 69: Phiên ngoại về hành trình trưởng thành của nữ vương thụ.
Bầu Bạn Cùng Mặt TrăngTác giả: DuẫnTruyện Bách Hợp, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Sủng Phần I. Câu chuyện nào cũng có đoạn mở màn, và nàng là khởi đầu của ta. Chương 1. Cặp song sinh bị chia rẽ. Chuyển kiếp mất rồi... Đến một cơ thể ta còn chẳng biết tên. Lúc nhập hồn, người này còn đang bay bay. Thế là ta lập tức rớt luôn xuống. Mơ mơ hồ hồ, căn bản là ta cũng chẳng kịp kêu cứu, mắt thấy mặt đất gần kề thì đột nhiên có ai đó giữ ta lại, xung quanh như ngừng chuyển động, ta cố gắng ngồi dậy, cảm thấy chân trái đau vô cùng, theo bản năng, ta ngẩng đầu nhìn khắp nơi, tự dưng mặt lại chịu đủ một cái tát. "Ngươi lại làm trò quỷ gì vậy?" Giọng nữ trong trẻo kia bình tĩnh lại lạnh nhạt. Thanh âm linh động lại mơ hồ, thật khó đoán, điệu bộ lạnh lùng thế kia, thật vô tình, khiến cho kẻ khác run sợ, nhưng lại thấy mềm mại, lại thấy đẹp đẽ, thực hú hồn hú vía. Trên đời này thật sự có tồn tại giọng nói làm người nhớ mãi không quên. Bầu trời, mặt đất như cũng trở nên ngập tràn sát khí chỉ vì một câu nói nhàn nhạt này, ta rùng mình, ánh chiều tà cũng thất sắc bởi nó. Giọng nói rõ… Phiên ngoại về hành trình trưởng thành của nữ vương thụ: Quý trọng.Ta... rất thích ngắm dáng vẻ nàng bận rộn vì ta.Ta không biết những gia đình bình thường sẽ thế nào, nhưng chúng ta thế này có phải đã trông giống một đôi vợ chồng bình thường rồi không?Nàng giặt quần áo, nấu cơm cho ta, còn thường xuyên thay đổi biện pháp để dỗ ta ăn.Nàng đi khắp nơi để tìm thuốc cho ta, chỉ cần là thứ đồ bổ, thì đều mang về.Nàng vụng về.Lại có thể vụng về xử lí hết thảy vì ta.Giống như, cây ô khi trời mưa, Hoa Cái khi nắng đẹp, cây cột trụ khi động đất vậy.Cây cột trụ ân cần lại vụng về vắt sữa, săn thú, đan sọt, may y phục.Nàng xắn tay áo, vén vạt áo, lôi thôi như thôn phụ, mồ hôi ướt tóc mai, nàng cũng không lau."Tinh Nhi."Nàng thắc mắc quay đầu.Ngoắc ngoắc tay. Nàng nhảy tới, vẻ mặt trông thật giống... chó con.Ma xui quỷ khiến, ta đưa tay, lau mồ hôi cho nàng.Nàng cười... vô cùng rạng rỡ.Nàng nói, "Tỷ tỷ, tỷ cười trông thật đẹp."Hóa ra ta cũng cười sao? Ta không biết.Nàng vui vẻ nhìn ta, sau đó còn nâng ống tre mang đến.Sợ ta không thích uống, còn cho thêm rất nhiều mật ong, lại còn len lén để mắt giám sát ta.Có điều nàng không biết, có tâm ý của nàng, thì cho dù là sữa hươu tanh hôi đáng ghét kia, ta cũng nguyệt ý uống.Thì ra cái gọi là 'mỉm cười nuốt thạch tín' là vậy ư?Một hạnh phúc bình thản mà chân thức như vậy, sao có thể không đáng giá cho ta quý trọng chứ?Tác giả có lời muốn nói:Hỏi:Tỷ tỷ hạnh phúc mà muốn ôn nhu thì sẽ làm gì?Đáp:Ngược Tinh Nhi!Còn một chương nữa là hết phần 4 =))) Xong cũng chỉ còn phần 5 với phần ngoại truyện, ngắn lắm, chắc sắp chia tay với các bạn rồi =))) Xong trước Tết nhé =)))
Phiên ngoại về hành trình trưởng thành của nữ vương thụ: Quý trọng.
Ta... rất thích ngắm dáng vẻ nàng bận rộn vì ta.
Ta không biết những gia đình bình thường sẽ thế nào, nhưng chúng ta thế này có phải đã trông giống một đôi vợ chồng bình thường rồi không?
Nàng giặt quần áo, nấu cơm cho ta, còn thường xuyên thay đổi biện pháp để dỗ ta ăn.
Nàng đi khắp nơi để tìm thuốc cho ta, chỉ cần là thứ đồ bổ, thì đều mang về.
Nàng vụng về.
Lại có thể vụng về xử lí hết thảy vì ta.
Giống như, cây ô khi trời mưa, Hoa Cái khi nắng đẹp, cây cột trụ khi động đất vậy.
Cây cột trụ ân cần lại vụng về vắt sữa, săn thú, đan sọt, may y phục.
Nàng xắn tay áo, vén vạt áo, lôi thôi như thôn phụ, mồ hôi ướt tóc mai, nàng cũng không lau.
"Tinh Nhi."
Nàng thắc mắc quay đầu.
Ngoắc ngoắc tay. Nàng nhảy tới, vẻ mặt trông thật giống... chó con.
Ma xui quỷ khiến, ta đưa tay, lau mồ hôi cho nàng.
Nàng cười... vô cùng rạng rỡ.
Nàng nói, "Tỷ tỷ, tỷ cười trông thật đẹp."
Hóa ra ta cũng cười sao? Ta không biết.
Nàng vui vẻ nhìn ta, sau đó còn nâng ống tre mang đến.
Sợ ta không thích uống, còn cho thêm rất nhiều mật ong, lại còn len lén để mắt giám sát ta.
Có điều nàng không biết, có tâm ý của nàng, thì cho dù là sữa hươu tanh hôi đáng ghét kia, ta cũng nguyệt ý uống.
Thì ra cái gọi là 'mỉm cười nuốt thạch tín' là vậy ư?
Một hạnh phúc bình thản mà chân thức như vậy, sao có thể không đáng giá cho ta quý trọng chứ?
Tác giả có lời muốn nói:
Hỏi:
Tỷ tỷ hạnh phúc mà muốn ôn nhu thì sẽ làm gì?
Đáp:
Ngược Tinh Nhi!
Còn một chương nữa là hết phần 4 =))) Xong cũng chỉ còn phần 5 với phần ngoại truyện, ngắn lắm, chắc sắp chia tay với các bạn rồi =))) Xong trước Tết nhé =)))
Bầu Bạn Cùng Mặt TrăngTác giả: DuẫnTruyện Bách Hợp, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Sủng Phần I. Câu chuyện nào cũng có đoạn mở màn, và nàng là khởi đầu của ta. Chương 1. Cặp song sinh bị chia rẽ. Chuyển kiếp mất rồi... Đến một cơ thể ta còn chẳng biết tên. Lúc nhập hồn, người này còn đang bay bay. Thế là ta lập tức rớt luôn xuống. Mơ mơ hồ hồ, căn bản là ta cũng chẳng kịp kêu cứu, mắt thấy mặt đất gần kề thì đột nhiên có ai đó giữ ta lại, xung quanh như ngừng chuyển động, ta cố gắng ngồi dậy, cảm thấy chân trái đau vô cùng, theo bản năng, ta ngẩng đầu nhìn khắp nơi, tự dưng mặt lại chịu đủ một cái tát. "Ngươi lại làm trò quỷ gì vậy?" Giọng nữ trong trẻo kia bình tĩnh lại lạnh nhạt. Thanh âm linh động lại mơ hồ, thật khó đoán, điệu bộ lạnh lùng thế kia, thật vô tình, khiến cho kẻ khác run sợ, nhưng lại thấy mềm mại, lại thấy đẹp đẽ, thực hú hồn hú vía. Trên đời này thật sự có tồn tại giọng nói làm người nhớ mãi không quên. Bầu trời, mặt đất như cũng trở nên ngập tràn sát khí chỉ vì một câu nói nhàn nhạt này, ta rùng mình, ánh chiều tà cũng thất sắc bởi nó. Giọng nói rõ… Phiên ngoại về hành trình trưởng thành của nữ vương thụ: Quý trọng.Ta... rất thích ngắm dáng vẻ nàng bận rộn vì ta.Ta không biết những gia đình bình thường sẽ thế nào, nhưng chúng ta thế này có phải đã trông giống một đôi vợ chồng bình thường rồi không?Nàng giặt quần áo, nấu cơm cho ta, còn thường xuyên thay đổi biện pháp để dỗ ta ăn.Nàng đi khắp nơi để tìm thuốc cho ta, chỉ cần là thứ đồ bổ, thì đều mang về.Nàng vụng về.Lại có thể vụng về xử lí hết thảy vì ta.Giống như, cây ô khi trời mưa, Hoa Cái khi nắng đẹp, cây cột trụ khi động đất vậy.Cây cột trụ ân cần lại vụng về vắt sữa, săn thú, đan sọt, may y phục.Nàng xắn tay áo, vén vạt áo, lôi thôi như thôn phụ, mồ hôi ướt tóc mai, nàng cũng không lau."Tinh Nhi."Nàng thắc mắc quay đầu.Ngoắc ngoắc tay. Nàng nhảy tới, vẻ mặt trông thật giống... chó con.Ma xui quỷ khiến, ta đưa tay, lau mồ hôi cho nàng.Nàng cười... vô cùng rạng rỡ.Nàng nói, "Tỷ tỷ, tỷ cười trông thật đẹp."Hóa ra ta cũng cười sao? Ta không biết.Nàng vui vẻ nhìn ta, sau đó còn nâng ống tre mang đến.Sợ ta không thích uống, còn cho thêm rất nhiều mật ong, lại còn len lén để mắt giám sát ta.Có điều nàng không biết, có tâm ý của nàng, thì cho dù là sữa hươu tanh hôi đáng ghét kia, ta cũng nguyệt ý uống.Thì ra cái gọi là 'mỉm cười nuốt thạch tín' là vậy ư?Một hạnh phúc bình thản mà chân thức như vậy, sao có thể không đáng giá cho ta quý trọng chứ?Tác giả có lời muốn nói:Hỏi:Tỷ tỷ hạnh phúc mà muốn ôn nhu thì sẽ làm gì?Đáp:Ngược Tinh Nhi!Còn một chương nữa là hết phần 4 =))) Xong cũng chỉ còn phần 5 với phần ngoại truyện, ngắn lắm, chắc sắp chia tay với các bạn rồi =))) Xong trước Tết nhé =)))