Tác giả:

Phần I. Câu chuyện nào cũng có đoạn mở màn, và nàng là khởi đầu của ta. Chương 1. Cặp song sinh bị chia rẽ. Chuyển kiếp mất rồi... Đến một cơ thể ta còn chẳng biết tên. Lúc nhập hồn, người này còn đang bay bay. Thế là ta lập tức rớt luôn xuống. Mơ mơ hồ hồ, căn bản là ta cũng chẳng kịp kêu cứu, mắt thấy mặt đất gần kề thì đột nhiên có ai đó giữ ta lại, xung quanh như ngừng chuyển động, ta cố gắng ngồi dậy, cảm thấy chân trái đau vô cùng, theo bản năng, ta ngẩng đầu nhìn khắp nơi, tự dưng mặt lại chịu đủ một cái tát. "Ngươi lại làm trò quỷ gì vậy?" Giọng nữ trong trẻo kia bình tĩnh lại lạnh nhạt. Thanh âm linh động lại mơ hồ, thật khó đoán, điệu bộ lạnh lùng thế kia, thật vô tình, khiến cho kẻ khác run sợ, nhưng lại thấy mềm mại, lại thấy đẹp đẽ, thực hú hồn hú vía. Trên đời này thật sự có tồn tại giọng nói làm người nhớ mãi không quên. Bầu trời, mặt đất như cũng trở nên ngập tràn sát khí chỉ vì một câu nói nhàn nhạt này, ta rùng mình, ánh chiều tà cũng thất sắc bởi nó. Giọng nói rõ…

Chương 75: Bức bối.

Bầu Bạn Cùng Mặt TrăngTác giả: DuẫnTruyện Bách Hợp, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Sủng Phần I. Câu chuyện nào cũng có đoạn mở màn, và nàng là khởi đầu của ta. Chương 1. Cặp song sinh bị chia rẽ. Chuyển kiếp mất rồi... Đến một cơ thể ta còn chẳng biết tên. Lúc nhập hồn, người này còn đang bay bay. Thế là ta lập tức rớt luôn xuống. Mơ mơ hồ hồ, căn bản là ta cũng chẳng kịp kêu cứu, mắt thấy mặt đất gần kề thì đột nhiên có ai đó giữ ta lại, xung quanh như ngừng chuyển động, ta cố gắng ngồi dậy, cảm thấy chân trái đau vô cùng, theo bản năng, ta ngẩng đầu nhìn khắp nơi, tự dưng mặt lại chịu đủ một cái tát. "Ngươi lại làm trò quỷ gì vậy?" Giọng nữ trong trẻo kia bình tĩnh lại lạnh nhạt. Thanh âm linh động lại mơ hồ, thật khó đoán, điệu bộ lạnh lùng thế kia, thật vô tình, khiến cho kẻ khác run sợ, nhưng lại thấy mềm mại, lại thấy đẹp đẽ, thực hú hồn hú vía. Trên đời này thật sự có tồn tại giọng nói làm người nhớ mãi không quên. Bầu trời, mặt đất như cũng trở nên ngập tràn sát khí chỉ vì một câu nói nhàn nhạt này, ta rùng mình, ánh chiều tà cũng thất sắc bởi nó. Giọng nói rõ… Sau mấy ngày tu dưỡng mới tỉnh lại.Tuy bảo là tu dưỡng, nhưng thật ra cũng không nhàn rỗi lắm, đầu tiên phải mời đại phu mau tới để xem bệnh cho Yêu Nguyệt, chắc chắn rằng vết thương ở vai nàng sẽ không để lại di chứng, mà nội thương cũng phải lành lặn, sau đó lại xin đại phu toa thuốc bổ, dặn dò nhà bếp ngày nào cũng phải làm theo.Ta quay trở xuống mang con thú cưng chồn tuyết kia lên, nuôi trong cung Di Hoa, nó cũng cực kỳ thông minh, chỉ thích mỹ nhân, cuốn Yêu Nguyệt khác thường, mấy lần Yêu Nguyệt đá nó ra ngoài, nó lại trốn về, nấp trong điện của nàng, cuối cùng chỉ đành thu nhận con vật nhỏ này, gọi nó là 'Súc Súc'.Các đệ tử ở khắp đất nước cũng lũ lượt trở về, Yêu Nguyệt mặc kệ công vụ, chỉ còn ta bận rộn tiếp kiến bọn họ, trấn an mọi người. Những người còn ở lại trong cung đều có thưởng, thương nặng không nhiều, nếu có cũng được một phần tiền an ủi rất lớn.Công việc trừng trị thì giao cả cho hai người Tử Kinh Tử Hi.Yêu Nguyệt đóng cửa không ra ngoài, nhiều ngày trôi qua như vậy mà chỉ ra hai mệnh lệnh, một là khiến cho toàn bộ đệ tử còn sống của Ngụy Vô Nha phải biến mất, đồng thời hạ lệnh truy sát trên giang hồ, phàm là từng đả thương đệ t* c*ng Di Hoa, hoặc thần phục, hoặc tiêu diệt, kể cả kẻ tố cáo chỉ điểm cũng sẽ có thưởng. Đệ tử phản bội, phái người giết sạch. Những ai đã ở lại bảo vệ cung thì cho phép tới lầu Lâm Lang (cái thư viện của cung Di Hoa), lựa mượn công pháp để đọc, khi đã luyện đến cấp cao thì sẽ được ta (sao lại là ta...) đích thân dạy dỗ. Hai là khắc tuyên ngôn lên đá, nhớ kỹ lần phản loạn này, Yêu Nguyệt còn tự mình viết văn cáo khen thưởng các đệ tử trung thành. Ta đề xuất chủ ý, bảo nàng chép tay mười lần cái văn cáo này, phân chia đưa cho những người thể hiện vượt trội nhất, lại sao dập mấy trăm bản, chỉ cần là đệ tử đang ở đây thì đều sẽ được một bản. Yêu Nguyệt vui vẻ đồng ý, chớp mắt một cái nhiệm vụ sao chép giao hết cho ta %>__

Sau mấy ngày tu dưỡng mới tỉnh lại.

Tuy bảo là tu dưỡng, nhưng thật ra cũng không nhàn rỗi lắm, đầu tiên phải mời đại phu mau tới để xem bệnh cho Yêu Nguyệt, chắc chắn rằng vết thương ở vai nàng sẽ không để lại di chứng, mà nội thương cũng phải lành lặn, sau đó lại xin đại phu toa thuốc bổ, dặn dò nhà bếp ngày nào cũng phải làm theo.

Ta quay trở xuống mang con thú cưng chồn tuyết kia lên, nuôi trong cung Di Hoa, nó cũng cực kỳ thông minh, chỉ thích mỹ nhân, cuốn Yêu Nguyệt khác thường, mấy lần Yêu Nguyệt đá nó ra ngoài, nó lại trốn về, nấp trong điện của nàng, cuối cùng chỉ đành thu nhận con vật nhỏ này, gọi nó là 'Súc Súc'.

Các đệ tử ở khắp đất nước cũng lũ lượt trở về, Yêu Nguyệt mặc kệ công vụ, chỉ còn ta bận rộn tiếp kiến bọn họ, trấn an mọi người. Những người còn ở lại trong cung đều có thưởng, thương nặng không nhiều, nếu có cũng được một phần tiền an ủi rất lớn.

Công việc trừng trị thì giao cả cho hai người Tử Kinh Tử Hi.

Yêu Nguyệt đóng cửa không ra ngoài, nhiều ngày trôi qua như vậy mà chỉ ra hai mệnh lệnh, một là khiến cho toàn bộ đệ tử còn sống của Ngụy Vô Nha phải biến mất, đồng thời hạ lệnh truy sát trên giang hồ, phàm là từng đả thương đệ t* c*ng Di Hoa, hoặc thần phục, hoặc tiêu diệt, kể cả kẻ tố cáo chỉ điểm cũng sẽ có thưởng. Đệ tử phản bội, phái người giết sạch. Những ai đã ở lại bảo vệ cung thì cho phép tới lầu Lâm Lang (cái thư viện của cung Di Hoa), lựa mượn công pháp để đọc, khi đã luyện đến cấp cao thì sẽ được ta (sao lại là ta...) đích thân dạy dỗ. Hai là khắc tuyên ngôn lên đá, nhớ kỹ lần phản loạn này, Yêu Nguyệt còn tự mình viết văn cáo khen thưởng các đệ tử trung thành. Ta đề xuất chủ ý, bảo nàng chép tay mười lần cái văn cáo này, phân chia đưa cho những người thể hiện vượt trội nhất, lại sao dập mấy trăm bản, chỉ cần là đệ tử đang ở đây thì đều sẽ được một bản. Yêu Nguyệt vui vẻ đồng ý, chớp mắt một cái nhiệm vụ sao chép giao hết cho ta %>__

Bầu Bạn Cùng Mặt TrăngTác giả: DuẫnTruyện Bách Hợp, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Sủng Phần I. Câu chuyện nào cũng có đoạn mở màn, và nàng là khởi đầu của ta. Chương 1. Cặp song sinh bị chia rẽ. Chuyển kiếp mất rồi... Đến một cơ thể ta còn chẳng biết tên. Lúc nhập hồn, người này còn đang bay bay. Thế là ta lập tức rớt luôn xuống. Mơ mơ hồ hồ, căn bản là ta cũng chẳng kịp kêu cứu, mắt thấy mặt đất gần kề thì đột nhiên có ai đó giữ ta lại, xung quanh như ngừng chuyển động, ta cố gắng ngồi dậy, cảm thấy chân trái đau vô cùng, theo bản năng, ta ngẩng đầu nhìn khắp nơi, tự dưng mặt lại chịu đủ một cái tát. "Ngươi lại làm trò quỷ gì vậy?" Giọng nữ trong trẻo kia bình tĩnh lại lạnh nhạt. Thanh âm linh động lại mơ hồ, thật khó đoán, điệu bộ lạnh lùng thế kia, thật vô tình, khiến cho kẻ khác run sợ, nhưng lại thấy mềm mại, lại thấy đẹp đẽ, thực hú hồn hú vía. Trên đời này thật sự có tồn tại giọng nói làm người nhớ mãi không quên. Bầu trời, mặt đất như cũng trở nên ngập tràn sát khí chỉ vì một câu nói nhàn nhạt này, ta rùng mình, ánh chiều tà cũng thất sắc bởi nó. Giọng nói rõ… Sau mấy ngày tu dưỡng mới tỉnh lại.Tuy bảo là tu dưỡng, nhưng thật ra cũng không nhàn rỗi lắm, đầu tiên phải mời đại phu mau tới để xem bệnh cho Yêu Nguyệt, chắc chắn rằng vết thương ở vai nàng sẽ không để lại di chứng, mà nội thương cũng phải lành lặn, sau đó lại xin đại phu toa thuốc bổ, dặn dò nhà bếp ngày nào cũng phải làm theo.Ta quay trở xuống mang con thú cưng chồn tuyết kia lên, nuôi trong cung Di Hoa, nó cũng cực kỳ thông minh, chỉ thích mỹ nhân, cuốn Yêu Nguyệt khác thường, mấy lần Yêu Nguyệt đá nó ra ngoài, nó lại trốn về, nấp trong điện của nàng, cuối cùng chỉ đành thu nhận con vật nhỏ này, gọi nó là 'Súc Súc'.Các đệ tử ở khắp đất nước cũng lũ lượt trở về, Yêu Nguyệt mặc kệ công vụ, chỉ còn ta bận rộn tiếp kiến bọn họ, trấn an mọi người. Những người còn ở lại trong cung đều có thưởng, thương nặng không nhiều, nếu có cũng được một phần tiền an ủi rất lớn.Công việc trừng trị thì giao cả cho hai người Tử Kinh Tử Hi.Yêu Nguyệt đóng cửa không ra ngoài, nhiều ngày trôi qua như vậy mà chỉ ra hai mệnh lệnh, một là khiến cho toàn bộ đệ tử còn sống của Ngụy Vô Nha phải biến mất, đồng thời hạ lệnh truy sát trên giang hồ, phàm là từng đả thương đệ t* c*ng Di Hoa, hoặc thần phục, hoặc tiêu diệt, kể cả kẻ tố cáo chỉ điểm cũng sẽ có thưởng. Đệ tử phản bội, phái người giết sạch. Những ai đã ở lại bảo vệ cung thì cho phép tới lầu Lâm Lang (cái thư viện của cung Di Hoa), lựa mượn công pháp để đọc, khi đã luyện đến cấp cao thì sẽ được ta (sao lại là ta...) đích thân dạy dỗ. Hai là khắc tuyên ngôn lên đá, nhớ kỹ lần phản loạn này, Yêu Nguyệt còn tự mình viết văn cáo khen thưởng các đệ tử trung thành. Ta đề xuất chủ ý, bảo nàng chép tay mười lần cái văn cáo này, phân chia đưa cho những người thể hiện vượt trội nhất, lại sao dập mấy trăm bản, chỉ cần là đệ tử đang ở đây thì đều sẽ được một bản. Yêu Nguyệt vui vẻ đồng ý, chớp mắt một cái nhiệm vụ sao chép giao hết cho ta %>__

Chương 75: Bức bối.