Phần I. Câu chuyện nào cũng có đoạn mở màn, và nàng là khởi đầu của ta. Chương 1. Cặp song sinh bị chia rẽ. Chuyển kiếp mất rồi... Đến một cơ thể ta còn chẳng biết tên. Lúc nhập hồn, người này còn đang bay bay. Thế là ta lập tức rớt luôn xuống. Mơ mơ hồ hồ, căn bản là ta cũng chẳng kịp kêu cứu, mắt thấy mặt đất gần kề thì đột nhiên có ai đó giữ ta lại, xung quanh như ngừng chuyển động, ta cố gắng ngồi dậy, cảm thấy chân trái đau vô cùng, theo bản năng, ta ngẩng đầu nhìn khắp nơi, tự dưng mặt lại chịu đủ một cái tát. "Ngươi lại làm trò quỷ gì vậy?" Giọng nữ trong trẻo kia bình tĩnh lại lạnh nhạt. Thanh âm linh động lại mơ hồ, thật khó đoán, điệu bộ lạnh lùng thế kia, thật vô tình, khiến cho kẻ khác run sợ, nhưng lại thấy mềm mại, lại thấy đẹp đẽ, thực hú hồn hú vía. Trên đời này thật sự có tồn tại giọng nói làm người nhớ mãi không quên. Bầu trời, mặt đất như cũng trở nên ngập tràn sát khí chỉ vì một câu nói nhàn nhạt này, ta rùng mình, ánh chiều tà cũng thất sắc bởi nó. Giọng nói rõ…
Chương 82: Phiên ngoại về quá trình trưởng thành của nữ vương thụ.
Bầu Bạn Cùng Mặt TrăngTác giả: DuẫnTruyện Bách Hợp, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Sủng Phần I. Câu chuyện nào cũng có đoạn mở màn, và nàng là khởi đầu của ta. Chương 1. Cặp song sinh bị chia rẽ. Chuyển kiếp mất rồi... Đến một cơ thể ta còn chẳng biết tên. Lúc nhập hồn, người này còn đang bay bay. Thế là ta lập tức rớt luôn xuống. Mơ mơ hồ hồ, căn bản là ta cũng chẳng kịp kêu cứu, mắt thấy mặt đất gần kề thì đột nhiên có ai đó giữ ta lại, xung quanh như ngừng chuyển động, ta cố gắng ngồi dậy, cảm thấy chân trái đau vô cùng, theo bản năng, ta ngẩng đầu nhìn khắp nơi, tự dưng mặt lại chịu đủ một cái tát. "Ngươi lại làm trò quỷ gì vậy?" Giọng nữ trong trẻo kia bình tĩnh lại lạnh nhạt. Thanh âm linh động lại mơ hồ, thật khó đoán, điệu bộ lạnh lùng thế kia, thật vô tình, khiến cho kẻ khác run sợ, nhưng lại thấy mềm mại, lại thấy đẹp đẽ, thực hú hồn hú vía. Trên đời này thật sự có tồn tại giọng nói làm người nhớ mãi không quên. Bầu trời, mặt đất như cũng trở nên ngập tràn sát khí chỉ vì một câu nói nhàn nhạt này, ta rùng mình, ánh chiều tà cũng thất sắc bởi nó. Giọng nói rõ… Phiên ngoại về quá trình trưởng thành của nữ vương thụ: Váy cưới (II)Chuyện trên đời này, có thể nói thế nào đây nhỉ?Chỉ có thể nói, thế sự khó liệu thôi.Ta vậy mà lại thành thân cùng muội muội của mình.Kinh hãi thế tục biết bao.Hai nữ nhân, một đôi tỷ muội ruột thịt.Nhưng mà, lại hạnh phúc biết bao.Những nam nhân kia đều coi chúng ta như một câu chuyện hài.Cảm thấy do chúng ta không thể xuất giá nên mới nghĩ ra cái chủ ý như vậy.Đúng, nếu là huynh muội thành thân, sợ rằng đã khiến đến cả triều đình cũng đứng ngồi không yên.Nhưng chuyện của tỷ muội chúng ta, thế mà lại lấy được sự ngầm thừa nhận.Châm chọc biết bao.Triều đình quan to quan nhỏ chư công, với bọn họ, che giấu thứ tình yêu nam nữ mà được gọi là chính đạo, nghiêm trang đạo mạo.Song chuyện nam nam, nữ nữ, lại giả bộ câm điếc, mắt nhắm mắt mở.Hừ.Có điều cũng chỉ như mây trôi mà thôi. Trước nay ta luôn để ý những thứ danh tiếng ngoại giới này mà.Nhưng bây giờ, dường như trừ nàng ra, tất cả mọi chuyện đã chẳng còn quan trọng nữa.Như vậy mới thật sự là thích nhỉ. Là tình yêu mà nàng từng nói.Bởi vì thực sự yêu nàng, cho nên mới nguyện ý khắc chuyện mắc cỡ dường ấy lên đá, chiêu cáo thiên hạ.Bởi vì thực sự yêu nàng, cho nên mặc dù biết nàng chỉ đang dỗ dành ta, lừa gạt ta, nhưng cũng cam tâm tình nguyện.Bởi vì thực sự yêu nàng, cho nên dù nàng dụ ta uống rượu, khiến ta không tuân theo cung quy, cũng như đang ăn mật.Bởi vì thực sự yêu nàng, cho nên... không so đo những thứ thất lễ bội nghịch của nàng, còn thoải mái quyết định thành thân.Song, còn một ranh giới cuối cùng, dù yêu nàng, nhưng cũng không thể mủi lòng.Ví dụ như... việc ai cưới ai.Cung Di Hoa là của ta, nàng cũng là của ta, thành thân - cũng là ta cưới nàng.Nàng định thời điểm lập gia đình sẽ mặc áo dài.Vậy ta sẽ đích thân làm váy cưới cho hai người chúng ta, ta là phượng, nàng là hoàng, ta là mẫu đơn, nàng là tường vi, ta tại thượng, nàng tại hạ.Đêm tân hôn, ta sẽ cho nàng biết thế nào là tam tòng tứ đức, xuất giá tòng phu.Yêu Nguyệt nhìn cái khung thêu, để lộ nụ cười mà nàng tự cho là hiểm độc.Liên Tinh si ngốc ở bên ngắm nhìn vẻ thẹn thùng nét mặt tươi cười của nàng, quanh co trăm vòng mới viết xuống một bài thơ tình.Cầm bút quen nét viếtVẽ hoa mới ngỡ ngàngNỡ để thêu thùa kém đẹp chăng ?Cười hỏi: "Viết thế nào hai chữ uyên ương ?" Dân gian có nam canh nữ chức, cung Di Hoa có công miêu họa thụ tú hoa, Liên Tinh ta cưới được hiền thê như vậy, còn đòi hỏi gì nữa đây!Tác giả có lời muốn nói:Hai người lại không cân đối rồi...
Phiên ngoại về quá trình trưởng thành của nữ vương thụ: Váy cưới (II)
Chuyện trên đời này, có thể nói thế nào đây nhỉ?
Chỉ có thể nói, thế sự khó liệu thôi.
Ta vậy mà lại thành thân cùng muội muội của mình.
Kinh hãi thế tục biết bao.
Hai nữ nhân, một đôi tỷ muội ruột thịt.
Nhưng mà, lại hạnh phúc biết bao.
Những nam nhân kia đều coi chúng ta như một câu chuyện hài.
Cảm thấy do chúng ta không thể xuất giá nên mới nghĩ ra cái chủ ý như vậy.
Đúng, nếu là huynh muội thành thân, sợ rằng đã khiến đến cả triều đình cũng đứng ngồi không yên.
Nhưng chuyện của tỷ muội chúng ta, thế mà lại lấy được sự ngầm thừa nhận.
Châm chọc biết bao.
Triều đình quan to quan nhỏ chư công, với bọn họ, che giấu thứ tình yêu nam nữ mà được gọi là chính đạo, nghiêm trang đạo mạo.
Song chuyện nam nam, nữ nữ, lại giả bộ câm điếc, mắt nhắm mắt mở.
Hừ.
Có điều cũng chỉ như mây trôi mà thôi. Trước nay ta luôn để ý những thứ danh tiếng ngoại giới này mà.
Nhưng bây giờ, dường như trừ nàng ra, tất cả mọi chuyện đã chẳng còn quan trọng nữa.
Như vậy mới thật sự là thích nhỉ. Là tình yêu mà nàng từng nói.
Bởi vì thực sự yêu nàng, cho nên mới nguyện ý khắc chuyện mắc cỡ dường ấy lên đá, chiêu cáo thiên hạ.
Bởi vì thực sự yêu nàng, cho nên mặc dù biết nàng chỉ đang dỗ dành ta, lừa gạt ta, nhưng cũng cam tâm tình nguyện.
Bởi vì thực sự yêu nàng, cho nên dù nàng dụ ta uống rượu, khiến ta không tuân theo cung quy, cũng như đang ăn mật.
Bởi vì thực sự yêu nàng, cho nên... không so đo những thứ thất lễ bội nghịch của nàng, còn thoải mái quyết định thành thân.
Song, còn một ranh giới cuối cùng, dù yêu nàng, nhưng cũng không thể mủi lòng.
Ví dụ như... việc ai cưới ai.
Cung Di Hoa là của ta, nàng cũng là của ta, thành thân - cũng là ta cưới nàng.
Nàng định thời điểm lập gia đình sẽ mặc áo dài.
Vậy ta sẽ đích thân làm váy cưới cho hai người chúng ta, ta là phượng, nàng là hoàng, ta là mẫu đơn, nàng là tường vi, ta tại thượng, nàng tại hạ.
Đêm tân hôn, ta sẽ cho nàng biết thế nào là tam tòng tứ đức, xuất giá tòng phu.
Yêu Nguyệt nhìn cái khung thêu, để lộ nụ cười mà nàng tự cho là hiểm độc.
Liên Tinh si ngốc ở bên ngắm nhìn vẻ thẹn thùng nét mặt tươi cười của nàng, quanh co trăm vòng mới viết xuống một bài thơ tình.
Cầm bút quen nét viết
Vẽ hoa mới ngỡ ngàng
Nỡ để thêu thùa kém đẹp chăng ?
Cười hỏi: "Viết thế nào hai chữ uyên ương ?"
Dân gian có nam canh nữ chức, cung Di Hoa có công miêu họa thụ tú hoa, Liên Tinh ta cưới được hiền thê như vậy, còn đòi hỏi gì nữa đây!
Tác giả có lời muốn nói:
Hai người lại không cân đối rồi...
Bầu Bạn Cùng Mặt TrăngTác giả: DuẫnTruyện Bách Hợp, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Sủng Phần I. Câu chuyện nào cũng có đoạn mở màn, và nàng là khởi đầu của ta. Chương 1. Cặp song sinh bị chia rẽ. Chuyển kiếp mất rồi... Đến một cơ thể ta còn chẳng biết tên. Lúc nhập hồn, người này còn đang bay bay. Thế là ta lập tức rớt luôn xuống. Mơ mơ hồ hồ, căn bản là ta cũng chẳng kịp kêu cứu, mắt thấy mặt đất gần kề thì đột nhiên có ai đó giữ ta lại, xung quanh như ngừng chuyển động, ta cố gắng ngồi dậy, cảm thấy chân trái đau vô cùng, theo bản năng, ta ngẩng đầu nhìn khắp nơi, tự dưng mặt lại chịu đủ một cái tát. "Ngươi lại làm trò quỷ gì vậy?" Giọng nữ trong trẻo kia bình tĩnh lại lạnh nhạt. Thanh âm linh động lại mơ hồ, thật khó đoán, điệu bộ lạnh lùng thế kia, thật vô tình, khiến cho kẻ khác run sợ, nhưng lại thấy mềm mại, lại thấy đẹp đẽ, thực hú hồn hú vía. Trên đời này thật sự có tồn tại giọng nói làm người nhớ mãi không quên. Bầu trời, mặt đất như cũng trở nên ngập tràn sát khí chỉ vì một câu nói nhàn nhạt này, ta rùng mình, ánh chiều tà cũng thất sắc bởi nó. Giọng nói rõ… Phiên ngoại về quá trình trưởng thành của nữ vương thụ: Váy cưới (II)Chuyện trên đời này, có thể nói thế nào đây nhỉ?Chỉ có thể nói, thế sự khó liệu thôi.Ta vậy mà lại thành thân cùng muội muội của mình.Kinh hãi thế tục biết bao.Hai nữ nhân, một đôi tỷ muội ruột thịt.Nhưng mà, lại hạnh phúc biết bao.Những nam nhân kia đều coi chúng ta như một câu chuyện hài.Cảm thấy do chúng ta không thể xuất giá nên mới nghĩ ra cái chủ ý như vậy.Đúng, nếu là huynh muội thành thân, sợ rằng đã khiến đến cả triều đình cũng đứng ngồi không yên.Nhưng chuyện của tỷ muội chúng ta, thế mà lại lấy được sự ngầm thừa nhận.Châm chọc biết bao.Triều đình quan to quan nhỏ chư công, với bọn họ, che giấu thứ tình yêu nam nữ mà được gọi là chính đạo, nghiêm trang đạo mạo.Song chuyện nam nam, nữ nữ, lại giả bộ câm điếc, mắt nhắm mắt mở.Hừ.Có điều cũng chỉ như mây trôi mà thôi. Trước nay ta luôn để ý những thứ danh tiếng ngoại giới này mà.Nhưng bây giờ, dường như trừ nàng ra, tất cả mọi chuyện đã chẳng còn quan trọng nữa.Như vậy mới thật sự là thích nhỉ. Là tình yêu mà nàng từng nói.Bởi vì thực sự yêu nàng, cho nên mới nguyện ý khắc chuyện mắc cỡ dường ấy lên đá, chiêu cáo thiên hạ.Bởi vì thực sự yêu nàng, cho nên mặc dù biết nàng chỉ đang dỗ dành ta, lừa gạt ta, nhưng cũng cam tâm tình nguyện.Bởi vì thực sự yêu nàng, cho nên dù nàng dụ ta uống rượu, khiến ta không tuân theo cung quy, cũng như đang ăn mật.Bởi vì thực sự yêu nàng, cho nên... không so đo những thứ thất lễ bội nghịch của nàng, còn thoải mái quyết định thành thân.Song, còn một ranh giới cuối cùng, dù yêu nàng, nhưng cũng không thể mủi lòng.Ví dụ như... việc ai cưới ai.Cung Di Hoa là của ta, nàng cũng là của ta, thành thân - cũng là ta cưới nàng.Nàng định thời điểm lập gia đình sẽ mặc áo dài.Vậy ta sẽ đích thân làm váy cưới cho hai người chúng ta, ta là phượng, nàng là hoàng, ta là mẫu đơn, nàng là tường vi, ta tại thượng, nàng tại hạ.Đêm tân hôn, ta sẽ cho nàng biết thế nào là tam tòng tứ đức, xuất giá tòng phu.Yêu Nguyệt nhìn cái khung thêu, để lộ nụ cười mà nàng tự cho là hiểm độc.Liên Tinh si ngốc ở bên ngắm nhìn vẻ thẹn thùng nét mặt tươi cười của nàng, quanh co trăm vòng mới viết xuống một bài thơ tình.Cầm bút quen nét viếtVẽ hoa mới ngỡ ngàngNỡ để thêu thùa kém đẹp chăng ?Cười hỏi: "Viết thế nào hai chữ uyên ương ?" Dân gian có nam canh nữ chức, cung Di Hoa có công miêu họa thụ tú hoa, Liên Tinh ta cưới được hiền thê như vậy, còn đòi hỏi gì nữa đây!Tác giả có lời muốn nói:Hai người lại không cân đối rồi...