Tháng hai, ánh nắng ráng chiều vàng rực từ phương tây chiếu rọi cảnh đông khiến quần áo hay vật dụng của mọi người dường như càng thêm nổi bật. Vạn vật đều trở nên yên tĩnh tựa như một bức tranh sơn dầu.Trên mặt mọi người đều treo một nụ cười tươi tỉnh, vui vẻ.Hôm nay là ngày mồng ba tết, chính là thời điểm tốt nhất để đi chùa miếu. Ở cái thành phố Lạc Thành nhỏ bé này, nơi diễn ra hội chùa chỉ vẻn vẹn có sáu bảy chỗ mà thôi.- Anh Lữ Thụ, em muốn ăn mứt quả, chính là loại có kẹp hạch đào kia kìa.Một cô gái nhỏ nhắn đang kéo kéo tay áo chàng thanh niên đứng phía trước, bàn tay be bé chỉ về hướng xe bán mứt quả ven đường, xuyên qua lớp thủy tinh còn có thể nhìn thấy mứt quả trong suốt sáng lóng lánh ở bên trong.Cô gái nọ còn rất nhỏ, đại khái chỉ chừng mười tuổi mà thôi, cô bé diện một chiếc áo lông mới toanh không dính chút bụi nào.Cậu thiếu niên mười bảy tuổi được gọi là Lữ Thụ kia nhức cả trứng nhìn về phía xe bán mứt quả, sau đó hắn ực ực nuốt nước miếng rồi quay sang nói với cô…

Chương 33: Vòng Quay Thiêu Thân

Đại Vương Tha MạngTác giả: Hội Thuyết Thoại Trửu TửTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Hài HướcTháng hai, ánh nắng ráng chiều vàng rực từ phương tây chiếu rọi cảnh đông khiến quần áo hay vật dụng của mọi người dường như càng thêm nổi bật. Vạn vật đều trở nên yên tĩnh tựa như một bức tranh sơn dầu.Trên mặt mọi người đều treo một nụ cười tươi tỉnh, vui vẻ.Hôm nay là ngày mồng ba tết, chính là thời điểm tốt nhất để đi chùa miếu. Ở cái thành phố Lạc Thành nhỏ bé này, nơi diễn ra hội chùa chỉ vẻn vẹn có sáu bảy chỗ mà thôi.- Anh Lữ Thụ, em muốn ăn mứt quả, chính là loại có kẹp hạch đào kia kìa.Một cô gái nhỏ nhắn đang kéo kéo tay áo chàng thanh niên đứng phía trước, bàn tay be bé chỉ về hướng xe bán mứt quả ven đường, xuyên qua lớp thủy tinh còn có thể nhìn thấy mứt quả trong suốt sáng lóng lánh ở bên trong.Cô gái nọ còn rất nhỏ, đại khái chỉ chừng mười tuổi mà thôi, cô bé diện một chiếc áo lông mới toanh không dính chút bụi nào.Cậu thiếu niên mười bảy tuổi được gọi là Lữ Thụ kia nhức cả trứng nhìn về phía xe bán mứt quả, sau đó hắn ực ực nuốt nước miếng rồi quay sang nói với cô… Buổi chiều vào lúc tan học, Lưu Lý nói muốn mời khách để chúc mừng sự tình mình được tuyển vào lớp Đạo Nguyên.Kỳ thật, dụng ý của cậu ta chính là muốn rút ngắn khoảng cách với những bạn học cùng trúng tuyển kia.Cứ tiếp tục như thế, trường ngoại ngữ Lạc Thành đã có 90 người trúng tuyển, cậu ta cũng hỏi thăm tình huống bên ngoài, dường như cao trung có tỉ lệ trúng tuyển cao nhất, tiếp theo là THCS, về phần tiểu học chỉ có một vài người.Nghe nói có vài trường tiểu học chỉ tuyển được một người tiến vào lớp Đạo Nguyên mà thôi.THCS có thể tuyển được ba bốn người một trường, lên đến cao trung tỉ lệ liền bạo phát, một trường học có thể xuất mười mấy người, trường ngoại ngữ Lạc Thành tuy lớn nhưng xuất hiện 90 người cũng là tỷ lệ khá cao.Chẳng lẽ giống như ph*t d*c, thức tỉnh cũng phân chia tuổi tác sao.Loại đô thị hạng ba nhân khẩu không phải quá nhiều như Lạc Thành, nếu chọn tòa nhà phát âm làm chỗ học chính, vậy chắc hẳn bọn họ đã trù tính số lượng trước.Lưu Lý, Viên Lĩnh Khởi, Lý Thanh Ngọc, Lữ Thụ, lớp 3 khối 11 chỉ có bốn người bọn họ, việc Lưu Lý muốn bện mấy người họ thành một sợi dây thừng xem ra cũng không phải do cậu ta trở thành dị năng giả, mà đây là tính cách từ trước đến nay của cậu ta.Tuy nhiên chuyện lần này cũng khá thú vị, Lưu Lý đến mời mọi người nhưng chỉ Lữ Thụ là cậu ta không nhắc đến.Lữ Thụ c*̃ng có thể hiểu được, hắn không đánh giá lòng dạ của Lưu Lý như thế nào, mấu chốt là cứ đâm đầu tìm người luôn làm mình nghẹn không phải có chút bị ám ảnh tâm lý sao, cho nên việc này rất bình thường...Lữ Thụ vui vẻ thu thập túi xách chuẩn bị về nhà, ngày hôm nay của hắn thật tốt, không khí mùa xuân cũng dần trở nên ấm áp, kết hợp với màu vàng của nắng chiều khiến tâm trạng của Lữ Thụ thả lỏng hơn rất nhiều.Trên đường về Lữ Thụ có mua hai củ khoai lang nướng, kết quả trước khi đi lại nghĩ nghĩ thế nào, đến cuối cùng mua thêm một củ khoai lang nướng nhỏ nữa, xem như ăn mừng việc hắn được tuyển vào lớp Đạo Nguyên.Loại người có tiền như Lưu Lý đa phần đều sẽ chọn nhà hàng hoặc KTV hay đi ăn lẩu.Lữ Thụ thật có chút hâm mộ những người được cha mẹ cho tiền tiêu vặt, nếu như nói không hâm mộ vậy cũng quá dối trá rồi.Bất quá hắn cảm thấy mình sống thế này c*̃ng rất tốt, sống hôm nay biết hôm nay là được.Tối thiểu...!cũng có niềm vui mà.Lại nói, lớp Đạo Nguyên không cần phải đóng học phí sao, Lữ Thụ nghĩ nghĩ một hồi, hẳn là...!không cần đúng không?Kiểm tra sức khỏe toàn dân còn miễn phí mà, xem ra ngân sách của đám người kia không ít, nhưng Lữ Thụ vẫn có chút không xác định.Vạn nhất phải đóng thêm một khoản học phí nữa thì hắn phải làm sao đây.Tuy Lữ Thụ ở trong mắt bạn học chính là một cái bẫy chuyên đi hố người khác, nhưng Lữ Thụ cảm thấy bản tính mình cũng không tệ lắm, mặc dù đã có lực lượng siêu việt nhưng hắn luôn thật khiêm tốn, không bao giờ làm những việc khoe khoang ức h**p người khác hay gì.Thậm chí Lữ Thụ có thể tay không trèo tường vào nhà người khác trộm tiền, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không làm mấy loại chuyện đó.Tuy Lữ Thụ là người an phận, nhưng nếu chủ động gây sự với hắn thì khó nói, Ngày hôm đó không may Lương Triệt thật sự làm bỏng hắn hoặc Tiểu Ngư, nói không chừng sau khi có thực lực hắn sẽ truy sát Lương Triệt cả đời.Hình như đây chỉ là suy nghĩ đơn phương của Lữ Thụ mà thôi, mấy người bị hắn hố qua không nghĩ vậy...!ít nhất, bọn họ hoàn toàn không thể nào liên tưởng hai từ "an phận" với hắn!Lữ Thụ về đến nhà thấy Lữ Tiểu Ngư đang ngồi xem tivi, hắn giơ cái túi nhựa đựng khoai lang nướng lên lúc lắc, Tiểu Ngư nhào tới ngay lập tức, Lữ Thụ nhìn thấy con bé không khác gì sói đói chụp mồi bèn bất đắc dĩ cười:- Dạo này em mập lên rồi đấy, con gái mập sẽ không đẹp đâu, em chú tâm chút đi.- Điểm tâm? Điểm tâm ở đâu?Lữ Tiểu Ngư ngẩng đầu nhìn Lữ Thụ, con mắt lóe sáng.- Đi đi đi, đi ăn khoai lang đi...Lữ Thụ cởi dép ra xong liền ngã người lên ghế sô-pha, trùm lên người cái chăn còn hơi ấm của Tiểu Ngư.Trong nhà rất lạnh, hai người bọn hắn cũng không có tiền đi mua điều hòa, cho nên mùa đông ở trên ghế sô-pha xem tivi đều trùm chăn kín mít, đây là cái chăn Lữ Tiểu Ngư vừa mới đắp cho nên vẫn còn hơi ấm, hai người bọn hắn sống chung cũng không có chú ý nhiều như thế.Lữ Thụ trùm chăn, ngồi uể oải trên ghế sô-pha, trên tivi vẫn chiếu bộ phim truyền hình "Ẩn Nấp", cũng là một trong những phim truyền hình Lữ Tiểu Ngư thích nhất.Tuy nhiên Lữ Thụ xem thử vài lần c*̃ng không có cảm giác gì.Hắn mở ghi chép thu thập lên, phát hiện người cống hiến cho mình nhiều điểm cảm xúc tiêu cực nhất chính là Diệp Linh Linh, bạn Linh Linh quả thật là công thần!Sau khi nhắn thêm hai tin nữa thì con số tăng lên đến hơn 1 vạn 3 luôn, trong khoảng thời gian này lại lục tục tăng lên hơn một ngàn, đạt đến 1,5 vạn.Lữ Thụ bỗng nhiên có một ý nghĩ to gan.Hiện tại hắn có nhiều điểm số tiêu cực thế, vậy có thể thử giới hạn cuối cùng của Tẩy Tủy Quả không?Hiện tại Lữ Thụ tu hành bốn đêm thì có hiệu quả như ăn một khỏa Tinh Thần Quả, chuyện này khiến Lữ Thụ động tâm không thôi, nếu như còn có thể tiếp tục tăng lên thì sao? Rút ngắn đến một ngày, nửa ngày, thậm chí...!một giờ?Lữ Thụ phát hiện, lúc thắp sáng ngôi sao c*̃ng có thể tăng tốc độ tu luyện lên, nhưng lại không có hiệu quả mãnh liệt như Tẩy Tủy Quả.Rút!Trong lòng hắn dự tính dùng 5000 điểm số tiêu cực, nói cách khác rút hết 5000 là nghỉ, còn 1 vạn giữ giữ lại phòng hờ.Hoặc là đổi Tinh Thần Quả hoặc là rút thưởng, Lữ Thụ đều có thể linh hoạt quyết định.Lữ Tiểu Ngư chợt phát hiện vẻ mặt Lữ Thụ lại bắt đầu âm tình bất định, cả người giống như sắp phát điên, cô bé hiếu kỳ hỏi:- Lữ Thụ, anh làm sao dzậy?Lữ Thụ theo bản năng nói ra:- Cảm ơn bạn đã tham gia...!À không, không có việc gì, em xem tivi tiếp đi.Bao nhiêu tiếng ‘Cảm ơn bạn đã tham gia’ khiến Lữ Thụ có cảm giác gan mình nhói lên, tim c*̃ng đau nhức muốn chết.Lần này hắn tâm ngoan thủ lạt, chơi một lần quất liền 5000 điểm, mặc kệ trúng được thứ gì cứ quay xong rồi nói.Sau khi Lữ Thụ rút xong mở kho đồ trong hệ thống xem thử, con mẹ nó chỉ có 4 khỏa Tẩy Tủy Quả...Nói cách khác, bình quân hơn một ngàn điểm cảm xúc tiêu cực mới có thể rơi ra một khỏa Tẩy Tủy Quả.Lúc trước hoặc là không ra, hoặc ra liên tiếp, Lữ Thụ cũng không biết chắc chắn xác suất là bao nhiêu, nhưng sau khi rút hàng loạt thì hắn hiểu rõ rồi.Cái hệ thống này rất hố, phi thường hố!Nhưng Lữ Thụ nghĩ lại, những người khác cho dù thức tỉnh nhưng cũng không có thủ đoạn tăng tư chất bù đắp những thứ còn thiếu sót như mình.Vừa nghĩ như vậy, trong lòng hắn liền lấy lại cân bằng.Bí mật trên người hắn hơn xa những dị năng giả bình thường kia, ưu thế của hắn chính là có thể tăng căn cơ tư chất của bản thân mình lên.Loại phương pháp này, hắn nghĩ những người khác chắc chắn không có!Từ góc độ nào đó mà xét, Lữ Thụ cảm thấy dị năng giả tu luyện đáng tin hơn.Tuy rằng điểm xuất phát thấp nhưng lại có thể phát triển dần.Đây mới là ưu thế lớn nhất của Lữ Thụ...

Buổi chiều vào lúc tan học, Lưu Lý nói muốn mời khách để chúc mừng sự tình mình được tuyển vào lớp Đạo Nguyên.

Kỳ thật, dụng ý của cậu ta chính là muốn rút ngắn khoảng cách với những bạn học cùng trúng tuyển kia.Cứ tiếp tục như thế, trường ngoại ngữ Lạc Thành đã có 90 người trúng tuyển, cậu ta cũng hỏi thăm tình huống bên ngoài, dường như cao trung có tỉ lệ trúng tuyển cao nhất, tiếp theo là THCS, về phần tiểu học chỉ có một vài người.Nghe nói có vài trường tiểu học chỉ tuyển được một người tiến vào lớp Đạo Nguyên mà thôi.THCS có thể tuyển được ba bốn người một trường, lên đến cao trung tỉ lệ liền bạo phát, một trường học có thể xuất mười mấy người, trường ngoại ngữ Lạc Thành tuy lớn nhưng xuất hiện 90 người cũng là tỷ lệ khá cao.Chẳng lẽ giống như ph*t d*c, thức tỉnh cũng phân chia tuổi tác sao.Loại đô thị hạng ba nhân khẩu không phải quá nhiều như Lạc Thành, nếu chọn tòa nhà phát âm làm chỗ học chính, vậy chắc hẳn bọn họ đã trù tính số lượng trước.Lưu Lý, Viên Lĩnh Khởi, Lý Thanh Ngọc, Lữ Thụ, lớp 3 khối 11 chỉ có bốn người bọn họ, việc Lưu Lý muốn bện mấy người họ thành một sợi dây thừng xem ra cũng không phải do cậu ta trở thành dị năng giả, mà đây là tính cách từ trước đến nay của cậu ta.Tuy nhiên chuyện lần này cũng khá thú vị, Lưu Lý đến mời mọi người nhưng chỉ Lữ Thụ là cậu ta không nhắc đến.Lữ Thụ c*̃ng có thể hiểu được, hắn không đánh giá lòng dạ của Lưu Lý như thế nào, mấu chốt là cứ đâm đầu tìm người luôn làm mình nghẹn không phải có chút bị ám ảnh tâm lý sao, cho nên việc này rất bình thường...Lữ Thụ vui vẻ thu thập túi xách chuẩn bị về nhà, ngày hôm nay của hắn thật tốt, không khí mùa xuân cũng dần trở nên ấm áp, kết hợp với màu vàng của nắng chiều khiến tâm trạng của Lữ Thụ thả lỏng hơn rất nhiều.Trên đường về Lữ Thụ có mua hai củ khoai lang nướng, kết quả trước khi đi lại nghĩ nghĩ thế nào, đến cuối cùng mua thêm một củ khoai lang nướng nhỏ nữa, xem như ăn mừng việc hắn được tuyển vào lớp Đạo Nguyên.Loại người có tiền như Lưu Lý đa phần đều sẽ chọn nhà hàng hoặc KTV hay đi ăn lẩu.

Lữ Thụ thật có chút hâm mộ những người được cha mẹ cho tiền tiêu vặt, nếu như nói không hâm mộ vậy cũng quá dối trá rồi.Bất quá hắn cảm thấy mình sống thế này c*̃ng rất tốt, sống hôm nay biết hôm nay là được.Tối thiểu...!cũng có niềm vui mà.Lại nói, lớp Đạo Nguyên không cần phải đóng học phí sao, Lữ Thụ nghĩ nghĩ một hồi, hẳn là...!không cần đúng không?Kiểm tra sức khỏe toàn dân còn miễn phí mà, xem ra ngân sách của đám người kia không ít, nhưng Lữ Thụ vẫn có chút không xác định.Vạn nhất phải đóng thêm một khoản học phí nữa thì hắn phải làm sao đây.Tuy Lữ Thụ ở trong mắt bạn học chính là một cái bẫy chuyên đi hố người khác, nhưng Lữ Thụ cảm thấy bản tính mình cũng không tệ lắm, mặc dù đã có lực lượng siêu việt nhưng hắn luôn thật khiêm tốn, không bao giờ làm những việc khoe khoang ức h**p người khác hay gì.Thậm chí Lữ Thụ có thể tay không trèo tường vào nhà người khác trộm tiền, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không làm mấy loại chuyện đó.Tuy Lữ Thụ là người an phận, nhưng nếu chủ động gây sự với hắn thì khó nói, Ngày hôm đó không may Lương Triệt thật sự làm bỏng hắn hoặc Tiểu Ngư, nói không chừng sau khi có thực lực hắn sẽ truy sát Lương Triệt cả đời.Hình như đây chỉ là suy nghĩ đơn phương của Lữ Thụ mà thôi, mấy người bị hắn hố qua không nghĩ vậy...!ít nhất, bọn họ hoàn toàn không thể nào liên tưởng hai từ "an phận" với hắn!Lữ Thụ về đến nhà thấy Lữ Tiểu Ngư đang ngồi xem tivi, hắn giơ cái túi nhựa đựng khoai lang nướng lên lúc lắc, Tiểu Ngư nhào tới ngay lập tức, Lữ Thụ nhìn thấy con bé không khác gì sói đói chụp mồi bèn bất đắc dĩ cười:- Dạo này em mập lên rồi đấy, con gái mập sẽ không đẹp đâu, em chú tâm chút đi.- Điểm tâm? Điểm tâm ở đâu?Lữ Tiểu Ngư ngẩng đầu nhìn Lữ Thụ, con mắt lóe sáng.- Đi đi đi, đi ăn khoai lang đi...Lữ Thụ cởi dép ra xong liền ngã người lên ghế sô-pha, trùm lên người cái chăn còn hơi ấm của Tiểu Ngư.Trong nhà rất lạnh, hai người bọn hắn cũng không có tiền đi mua điều hòa, cho nên mùa đông ở trên ghế sô-pha xem tivi đều trùm chăn kín mít, đây là cái chăn Lữ Tiểu Ngư vừa mới đắp cho nên vẫn còn hơi ấm, hai người bọn hắn sống chung cũng không có chú ý nhiều như thế.Lữ Thụ trùm chăn, ngồi uể oải trên ghế sô-pha, trên tivi vẫn chiếu bộ phim truyền hình "Ẩn Nấp", cũng là một trong những phim truyền hình Lữ Tiểu Ngư thích nhất.Tuy nhiên Lữ Thụ xem thử vài lần c*̃ng không có cảm giác gì.Hắn mở ghi chép thu thập lên, phát hiện người cống hiến cho mình nhiều điểm cảm xúc tiêu cực nhất chính là Diệp Linh Linh, bạn Linh Linh quả thật là công thần!Sau khi nhắn thêm hai tin nữa thì con số tăng lên đến hơn 1 vạn 3 luôn, trong khoảng thời gian này lại lục tục tăng lên hơn một ngàn, đạt đến 1,5 vạn.Lữ Thụ bỗng nhiên có một ý nghĩ to gan.

Hiện tại hắn có nhiều điểm số tiêu cực thế, vậy có thể thử giới hạn cuối cùng của Tẩy Tủy Quả không?Hiện tại Lữ Thụ tu hành bốn đêm thì có hiệu quả như ăn một khỏa Tinh Thần Quả, chuyện này khiến Lữ Thụ động tâm không thôi, nếu như còn có thể tiếp tục tăng lên thì sao? Rút ngắn đến một ngày, nửa ngày, thậm chí...!một giờ?Lữ Thụ phát hiện, lúc thắp sáng ngôi sao c*̃ng có thể tăng tốc độ tu luyện lên, nhưng lại không có hiệu quả mãnh liệt như Tẩy Tủy Quả.Rút!Trong lòng hắn dự tính dùng 5000 điểm số tiêu cực, nói cách khác rút hết 5000 là nghỉ, còn 1 vạn giữ giữ lại phòng hờ.

Hoặc là đổi Tinh Thần Quả hoặc là rút thưởng, Lữ Thụ đều có thể linh hoạt quyết định.Lữ Tiểu Ngư chợt phát hiện vẻ mặt Lữ Thụ lại bắt đầu âm tình bất định, cả người giống như sắp phát điên, cô bé hiếu kỳ hỏi:- Lữ Thụ, anh làm sao dzậy?Lữ Thụ theo bản năng nói ra:- Cảm ơn bạn đã tham gia...!À không, không có việc gì, em xem tivi tiếp đi.Bao nhiêu tiếng ‘Cảm ơn bạn đã tham gia’ khiến Lữ Thụ có cảm giác gan mình nhói lên, tim c*̃ng đau nhức muốn chết.Lần này hắn tâm ngoan thủ lạt, chơi một lần quất liền 5000 điểm, mặc kệ trúng được thứ gì cứ quay xong rồi nói.Sau khi Lữ Thụ rút xong mở kho đồ trong hệ thống xem thử, con mẹ nó chỉ có 4 khỏa Tẩy Tủy Quả.

.

.

Nói cách khác, bình quân hơn một ngàn điểm cảm xúc tiêu cực mới có thể rơi ra một khỏa Tẩy Tủy Quả.

Lúc trước hoặc là không ra, hoặc ra liên tiếp, Lữ Thụ cũng không biết chắc chắn xác suất là bao nhiêu, nhưng sau khi rút hàng loạt thì hắn hiểu rõ rồi.Cái hệ thống này rất hố, phi thường hố!Nhưng Lữ Thụ nghĩ lại, những người khác cho dù thức tỉnh nhưng cũng không có thủ đoạn tăng tư chất bù đắp những thứ còn thiếu sót như mình.

Vừa nghĩ như vậy, trong lòng hắn liền lấy lại cân bằng.Bí mật trên người hắn hơn xa những dị năng giả bình thường kia, ưu thế của hắn chính là có thể tăng căn cơ tư chất của bản thân mình lên.Loại phương pháp này, hắn nghĩ những người khác chắc chắn không có!Từ góc độ nào đó mà xét, Lữ Thụ cảm thấy dị năng giả tu luyện đáng tin hơn.

Tuy rằng điểm xuất phát thấp nhưng lại có thể phát triển dần.Đây mới là ưu thế lớn nhất của Lữ Thụ.

..

Đại Vương Tha MạngTác giả: Hội Thuyết Thoại Trửu TửTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Hài HướcTháng hai, ánh nắng ráng chiều vàng rực từ phương tây chiếu rọi cảnh đông khiến quần áo hay vật dụng của mọi người dường như càng thêm nổi bật. Vạn vật đều trở nên yên tĩnh tựa như một bức tranh sơn dầu.Trên mặt mọi người đều treo một nụ cười tươi tỉnh, vui vẻ.Hôm nay là ngày mồng ba tết, chính là thời điểm tốt nhất để đi chùa miếu. Ở cái thành phố Lạc Thành nhỏ bé này, nơi diễn ra hội chùa chỉ vẻn vẹn có sáu bảy chỗ mà thôi.- Anh Lữ Thụ, em muốn ăn mứt quả, chính là loại có kẹp hạch đào kia kìa.Một cô gái nhỏ nhắn đang kéo kéo tay áo chàng thanh niên đứng phía trước, bàn tay be bé chỉ về hướng xe bán mứt quả ven đường, xuyên qua lớp thủy tinh còn có thể nhìn thấy mứt quả trong suốt sáng lóng lánh ở bên trong.Cô gái nọ còn rất nhỏ, đại khái chỉ chừng mười tuổi mà thôi, cô bé diện một chiếc áo lông mới toanh không dính chút bụi nào.Cậu thiếu niên mười bảy tuổi được gọi là Lữ Thụ kia nhức cả trứng nhìn về phía xe bán mứt quả, sau đó hắn ực ực nuốt nước miếng rồi quay sang nói với cô… Buổi chiều vào lúc tan học, Lưu Lý nói muốn mời khách để chúc mừng sự tình mình được tuyển vào lớp Đạo Nguyên.Kỳ thật, dụng ý của cậu ta chính là muốn rút ngắn khoảng cách với những bạn học cùng trúng tuyển kia.Cứ tiếp tục như thế, trường ngoại ngữ Lạc Thành đã có 90 người trúng tuyển, cậu ta cũng hỏi thăm tình huống bên ngoài, dường như cao trung có tỉ lệ trúng tuyển cao nhất, tiếp theo là THCS, về phần tiểu học chỉ có một vài người.Nghe nói có vài trường tiểu học chỉ tuyển được một người tiến vào lớp Đạo Nguyên mà thôi.THCS có thể tuyển được ba bốn người một trường, lên đến cao trung tỉ lệ liền bạo phát, một trường học có thể xuất mười mấy người, trường ngoại ngữ Lạc Thành tuy lớn nhưng xuất hiện 90 người cũng là tỷ lệ khá cao.Chẳng lẽ giống như ph*t d*c, thức tỉnh cũng phân chia tuổi tác sao.Loại đô thị hạng ba nhân khẩu không phải quá nhiều như Lạc Thành, nếu chọn tòa nhà phát âm làm chỗ học chính, vậy chắc hẳn bọn họ đã trù tính số lượng trước.Lưu Lý, Viên Lĩnh Khởi, Lý Thanh Ngọc, Lữ Thụ, lớp 3 khối 11 chỉ có bốn người bọn họ, việc Lưu Lý muốn bện mấy người họ thành một sợi dây thừng xem ra cũng không phải do cậu ta trở thành dị năng giả, mà đây là tính cách từ trước đến nay của cậu ta.Tuy nhiên chuyện lần này cũng khá thú vị, Lưu Lý đến mời mọi người nhưng chỉ Lữ Thụ là cậu ta không nhắc đến.Lữ Thụ c*̃ng có thể hiểu được, hắn không đánh giá lòng dạ của Lưu Lý như thế nào, mấu chốt là cứ đâm đầu tìm người luôn làm mình nghẹn không phải có chút bị ám ảnh tâm lý sao, cho nên việc này rất bình thường...Lữ Thụ vui vẻ thu thập túi xách chuẩn bị về nhà, ngày hôm nay của hắn thật tốt, không khí mùa xuân cũng dần trở nên ấm áp, kết hợp với màu vàng của nắng chiều khiến tâm trạng của Lữ Thụ thả lỏng hơn rất nhiều.Trên đường về Lữ Thụ có mua hai củ khoai lang nướng, kết quả trước khi đi lại nghĩ nghĩ thế nào, đến cuối cùng mua thêm một củ khoai lang nướng nhỏ nữa, xem như ăn mừng việc hắn được tuyển vào lớp Đạo Nguyên.Loại người có tiền như Lưu Lý đa phần đều sẽ chọn nhà hàng hoặc KTV hay đi ăn lẩu.Lữ Thụ thật có chút hâm mộ những người được cha mẹ cho tiền tiêu vặt, nếu như nói không hâm mộ vậy cũng quá dối trá rồi.Bất quá hắn cảm thấy mình sống thế này c*̃ng rất tốt, sống hôm nay biết hôm nay là được.Tối thiểu...!cũng có niềm vui mà.Lại nói, lớp Đạo Nguyên không cần phải đóng học phí sao, Lữ Thụ nghĩ nghĩ một hồi, hẳn là...!không cần đúng không?Kiểm tra sức khỏe toàn dân còn miễn phí mà, xem ra ngân sách của đám người kia không ít, nhưng Lữ Thụ vẫn có chút không xác định.Vạn nhất phải đóng thêm một khoản học phí nữa thì hắn phải làm sao đây.Tuy Lữ Thụ ở trong mắt bạn học chính là một cái bẫy chuyên đi hố người khác, nhưng Lữ Thụ cảm thấy bản tính mình cũng không tệ lắm, mặc dù đã có lực lượng siêu việt nhưng hắn luôn thật khiêm tốn, không bao giờ làm những việc khoe khoang ức h**p người khác hay gì.Thậm chí Lữ Thụ có thể tay không trèo tường vào nhà người khác trộm tiền, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không làm mấy loại chuyện đó.Tuy Lữ Thụ là người an phận, nhưng nếu chủ động gây sự với hắn thì khó nói, Ngày hôm đó không may Lương Triệt thật sự làm bỏng hắn hoặc Tiểu Ngư, nói không chừng sau khi có thực lực hắn sẽ truy sát Lương Triệt cả đời.Hình như đây chỉ là suy nghĩ đơn phương của Lữ Thụ mà thôi, mấy người bị hắn hố qua không nghĩ vậy...!ít nhất, bọn họ hoàn toàn không thể nào liên tưởng hai từ "an phận" với hắn!Lữ Thụ về đến nhà thấy Lữ Tiểu Ngư đang ngồi xem tivi, hắn giơ cái túi nhựa đựng khoai lang nướng lên lúc lắc, Tiểu Ngư nhào tới ngay lập tức, Lữ Thụ nhìn thấy con bé không khác gì sói đói chụp mồi bèn bất đắc dĩ cười:- Dạo này em mập lên rồi đấy, con gái mập sẽ không đẹp đâu, em chú tâm chút đi.- Điểm tâm? Điểm tâm ở đâu?Lữ Tiểu Ngư ngẩng đầu nhìn Lữ Thụ, con mắt lóe sáng.- Đi đi đi, đi ăn khoai lang đi...Lữ Thụ cởi dép ra xong liền ngã người lên ghế sô-pha, trùm lên người cái chăn còn hơi ấm của Tiểu Ngư.Trong nhà rất lạnh, hai người bọn hắn cũng không có tiền đi mua điều hòa, cho nên mùa đông ở trên ghế sô-pha xem tivi đều trùm chăn kín mít, đây là cái chăn Lữ Tiểu Ngư vừa mới đắp cho nên vẫn còn hơi ấm, hai người bọn hắn sống chung cũng không có chú ý nhiều như thế.Lữ Thụ trùm chăn, ngồi uể oải trên ghế sô-pha, trên tivi vẫn chiếu bộ phim truyền hình "Ẩn Nấp", cũng là một trong những phim truyền hình Lữ Tiểu Ngư thích nhất.Tuy nhiên Lữ Thụ xem thử vài lần c*̃ng không có cảm giác gì.Hắn mở ghi chép thu thập lên, phát hiện người cống hiến cho mình nhiều điểm cảm xúc tiêu cực nhất chính là Diệp Linh Linh, bạn Linh Linh quả thật là công thần!Sau khi nhắn thêm hai tin nữa thì con số tăng lên đến hơn 1 vạn 3 luôn, trong khoảng thời gian này lại lục tục tăng lên hơn một ngàn, đạt đến 1,5 vạn.Lữ Thụ bỗng nhiên có một ý nghĩ to gan.Hiện tại hắn có nhiều điểm số tiêu cực thế, vậy có thể thử giới hạn cuối cùng của Tẩy Tủy Quả không?Hiện tại Lữ Thụ tu hành bốn đêm thì có hiệu quả như ăn một khỏa Tinh Thần Quả, chuyện này khiến Lữ Thụ động tâm không thôi, nếu như còn có thể tiếp tục tăng lên thì sao? Rút ngắn đến một ngày, nửa ngày, thậm chí...!một giờ?Lữ Thụ phát hiện, lúc thắp sáng ngôi sao c*̃ng có thể tăng tốc độ tu luyện lên, nhưng lại không có hiệu quả mãnh liệt như Tẩy Tủy Quả.Rút!Trong lòng hắn dự tính dùng 5000 điểm số tiêu cực, nói cách khác rút hết 5000 là nghỉ, còn 1 vạn giữ giữ lại phòng hờ.Hoặc là đổi Tinh Thần Quả hoặc là rút thưởng, Lữ Thụ đều có thể linh hoạt quyết định.Lữ Tiểu Ngư chợt phát hiện vẻ mặt Lữ Thụ lại bắt đầu âm tình bất định, cả người giống như sắp phát điên, cô bé hiếu kỳ hỏi:- Lữ Thụ, anh làm sao dzậy?Lữ Thụ theo bản năng nói ra:- Cảm ơn bạn đã tham gia...!À không, không có việc gì, em xem tivi tiếp đi.Bao nhiêu tiếng ‘Cảm ơn bạn đã tham gia’ khiến Lữ Thụ có cảm giác gan mình nhói lên, tim c*̃ng đau nhức muốn chết.Lần này hắn tâm ngoan thủ lạt, chơi một lần quất liền 5000 điểm, mặc kệ trúng được thứ gì cứ quay xong rồi nói.Sau khi Lữ Thụ rút xong mở kho đồ trong hệ thống xem thử, con mẹ nó chỉ có 4 khỏa Tẩy Tủy Quả...Nói cách khác, bình quân hơn một ngàn điểm cảm xúc tiêu cực mới có thể rơi ra một khỏa Tẩy Tủy Quả.Lúc trước hoặc là không ra, hoặc ra liên tiếp, Lữ Thụ cũng không biết chắc chắn xác suất là bao nhiêu, nhưng sau khi rút hàng loạt thì hắn hiểu rõ rồi.Cái hệ thống này rất hố, phi thường hố!Nhưng Lữ Thụ nghĩ lại, những người khác cho dù thức tỉnh nhưng cũng không có thủ đoạn tăng tư chất bù đắp những thứ còn thiếu sót như mình.Vừa nghĩ như vậy, trong lòng hắn liền lấy lại cân bằng.Bí mật trên người hắn hơn xa những dị năng giả bình thường kia, ưu thế của hắn chính là có thể tăng căn cơ tư chất của bản thân mình lên.Loại phương pháp này, hắn nghĩ những người khác chắc chắn không có!Từ góc độ nào đó mà xét, Lữ Thụ cảm thấy dị năng giả tu luyện đáng tin hơn.Tuy rằng điểm xuất phát thấp nhưng lại có thể phát triển dần.Đây mới là ưu thế lớn nhất của Lữ Thụ...

Chương 33: Vòng Quay Thiêu Thân