Tác giả:

Xuyên không là một chuyện nghe ra rất nực cười, bởi nó chỉ thường xuất hiện ở trên ti vi, hoặc xảy ra trong tiểu thuyết. Nhưng chuyện gây cười như vậy lại phát sinh trên người ta giống như ăn một bữa cơm hằng ngày. Ai nha! Thật ra thì cũng không thể nói là bình thường, nếu như không phải là tuổi thọ ta chưa hết. . . Nếu như không phải là quỷ sai bắt nhầm người. . . Nếu như không phải là vốn liếng của ta đã không thể sử dụng. . . Nếu như không phải là tên Minh vương kia. . . Ngươi xem nhiều như thế mà gom lại, dĩ nhiên là không phải chuyện bình thường rồi, cái gì gọi là trời sinh voi sinh cỏ, ta coi như đi du lịch một lần ở cổ đại vậy, huống chi. . . Nhìn xem trên lòng bàn tay có một cái ấn kí màu đỏ, nó có thể che chở cho ta nha! **** Theo truyền thuyết… trên con đường Hoàng Tuyền đi thông đến Địa phủ của Minh vương, có hoa Bỉ Ngạn nở đỏ như máu, nó là bông hoa linh hồn chỉ dẫn con đường đi thông giữa trần gian và Địa phủ. Hoa Bỉ Ngạn nở bờ đối diện cũng mở ra, hoa Bỉ Ngạn nở một ngàn…

Chương 176: Năm tháng cô đơn 2

Trôi Nổi Trong Lãnh Cung: Khuynh Quốc Khí HậuTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Xuyên KhôngXuyên không là một chuyện nghe ra rất nực cười, bởi nó chỉ thường xuất hiện ở trên ti vi, hoặc xảy ra trong tiểu thuyết. Nhưng chuyện gây cười như vậy lại phát sinh trên người ta giống như ăn một bữa cơm hằng ngày. Ai nha! Thật ra thì cũng không thể nói là bình thường, nếu như không phải là tuổi thọ ta chưa hết. . . Nếu như không phải là quỷ sai bắt nhầm người. . . Nếu như không phải là vốn liếng của ta đã không thể sử dụng. . . Nếu như không phải là tên Minh vương kia. . . Ngươi xem nhiều như thế mà gom lại, dĩ nhiên là không phải chuyện bình thường rồi, cái gì gọi là trời sinh voi sinh cỏ, ta coi như đi du lịch một lần ở cổ đại vậy, huống chi. . . Nhìn xem trên lòng bàn tay có một cái ấn kí màu đỏ, nó có thể che chở cho ta nha! **** Theo truyền thuyết… trên con đường Hoàng Tuyền đi thông đến Địa phủ của Minh vương, có hoa Bỉ Ngạn nở đỏ như máu, nó là bông hoa linh hồn chỉ dẫn con đường đi thông giữa trần gian và Địa phủ. Hoa Bỉ Ngạn nở bờ đối diện cũng mở ra, hoa Bỉ Ngạn nở một ngàn… Mặc kệ quá trình như thế nào, cuối cùng không thể không thừa nhận, nàng đã bị luân hãm, chỉ là, xót thương cho than phận làm người thay thế thôi. . . . . ."Ly Ly, ăn cơm." Giọng nói Tuyết Lê giòn tan, đã sớm vang lên trong điện bên kia trước khi tới đây.Mộc Ly hoàn hồn, thu lại rối rắm trong lòng, giương cao giọng, lớn tiếng trả lời: "Biết rồi, sẵn tiện kêu Trần Tuyệt đến ăn chung luôn."Thêm hai ngày trôi qua, mỗi ngày Mộc Ly không có việc gì làm thì cùng Tuyết Lê hý hoái với những khóm hoa ở hậu viện. Khoảng thời gian này khiến nàng suy nghĩ rất nhiều, cũng làm cho nàng thong suốt một số chuyện, nàng nguyện ý dùng thời gian hai tháng để chờ đợi hắn. . . . . .Dù sao thời gian hai tháng cũng không dài, đủ để cho nàng lắng đọng lại tâm tình của mình. Cho dù, hai tháng sau, bọn họ gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt nàng cũng chịu. Thỉnh thoảng nàng vẫn nhớ tới hắn, đồng thời trong lòng chẳng còn rối rắm nữa, nhiều hơn, cũng chỉ có kiên trì.Nàng nghĩ, hiện tại có lẽ nàng chỉ là người thay thế, nhưng chung quy cũng sẽ có một ngày xoay mình. Dù sao, người nọ đã không có ở đây không phải sao?!!Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng tới lúc đó, nếu chuẩn bị không kịp, tâm nàng sẽ rơi xuống đáy cốc, bị thương tan nát, nốt ruồi son xinh đẹp trên cánh tay, ai cũng không dự đoán được sau này sẽ bùng nổ như thế nào.Mộc Ly đứng giữa con đường hoa tại hậu viện, áo trắng mỏng manh bay chập chờn trong gió, tấm lưng kia vô cùng đơn độc, mang theo sự ưu thương nhàn nhạt, xa cách nhàn nhạt. Dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió thổi bay. Trần Tuyệt mặc một bộ quần áo đen vạn năm không đổi, đứng ở nơi cách xa Mộc Ly 5 mét nhìn nàng.Chẳng qua bên trong ánh mắt nhìn nàng, từ mỉa mai và châm chọc, hiện tại dần biến thành lạnh nhạt, lạnh nhạt không chút cảm xúc. Lúc đầu nhằm vào nàng, vì do nghe được từ trong miệng Huyền Thanh một ít việc của nàng. Dĩ nhiên bao gồm chuyện nàng mưu hại hoàng tử và ám sát Vũ Tiêu Nhiên. Sau đó Vũ Tiêu Nhiên từ từ giải thích, nàng không phải là người như vậy, cùng với hai ngày quan sát này, mới tiêu tán sự chán ghét đối với nàng.Nàng rất lạnh nhạt, giải quyết sự việc không nhanh không chậm, nhưng lại làm vô cùng tốt. Nàng rất tùy ý, không yểu điệu giống như thiên kim tiểu thư vương công quý tộc. Nàng cũng xa cách, mặc dù mỗi ngày đều gọi hắn cùng nhau dùng cơm, nhưng chẳng hề giao tiếp với hắn.Nàng còn rất lạnh lùng, đối với hai nhà hoàn lúc Vũ Tiêu Nhiên gần đi để lại, nàng phân phó không cho phép xuất hiện trong tầm mắt nàng.

Mặc kệ quá trình như thế nào, cuối cùng không thể không thừa nhận, nàng đã bị luân hãm, chỉ là, xót thương cho than phận làm người thay thế thôi. . . . . .

"Ly Ly, ăn cơm." Giọng nói Tuyết Lê giòn tan, đã sớm vang lên trong điện bên kia trước khi tới đây.

Mộc Ly hoàn hồn, thu lại rối rắm trong lòng, giương cao giọng, lớn tiếng trả lời: "Biết rồi, sẵn tiện kêu Trần Tuyệt đến ăn chung luôn."

Thêm hai ngày trôi qua, mỗi ngày Mộc Ly không có việc gì làm thì cùng Tuyết Lê hý hoái với những khóm hoa ở hậu viện. Khoảng thời gian này khiến nàng suy nghĩ rất nhiều, cũng làm cho nàng thong suốt một số chuyện, nàng nguyện ý dùng thời gian hai tháng để chờ đợi hắn. . . . . .

Dù sao thời gian hai tháng cũng không dài, đủ để cho nàng lắng đọng lại tâm tình của mình. Cho dù, hai tháng sau, bọn họ gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt nàng cũng chịu. Thỉnh thoảng nàng vẫn nhớ tới hắn, đồng thời trong lòng chẳng còn rối rắm nữa, nhiều hơn, cũng chỉ có kiên trì.

Nàng nghĩ, hiện tại có lẽ nàng chỉ là người thay thế, nhưng chung quy cũng sẽ có một ngày xoay mình. Dù sao, người nọ đã không có ở đây không phải sao?!!

Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng tới lúc đó, nếu chuẩn bị không kịp, tâm nàng sẽ rơi xuống đáy cốc, bị thương tan nát, nốt ruồi son xinh đẹp trên cánh tay, ai cũng không dự đoán được sau này sẽ bùng nổ như thế nào.

Mộc Ly đứng giữa con đường hoa tại hậu viện, áo trắng mỏng manh bay chập chờn trong gió, tấm lưng kia vô cùng đơn độc, mang theo sự ưu thương nhàn nhạt, xa cách nhàn nhạt. Dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió thổi bay. Trần Tuyệt mặc một bộ quần áo đen vạn năm không đổi, đứng ở nơi cách xa Mộc Ly 5 mét nhìn nàng.

Chẳng qua bên trong ánh mắt nhìn nàng, từ mỉa mai và châm chọc, hiện tại dần biến thành lạnh nhạt, lạnh nhạt không chút cảm xúc. Lúc đầu nhằm vào nàng, vì do nghe được từ trong miệng Huyền Thanh một ít việc của nàng. Dĩ nhiên bao gồm chuyện nàng mưu hại hoàng tử và ám sát Vũ Tiêu Nhiên. Sau đó Vũ Tiêu Nhiên từ từ giải thích, nàng không phải là người như vậy, cùng với hai ngày quan sát này, mới tiêu tán sự chán ghét đối với nàng.

Nàng rất lạnh nhạt, giải quyết sự việc không nhanh không chậm, nhưng lại làm vô cùng tốt. Nàng rất tùy ý, không yểu điệu giống như thiên kim tiểu thư vương công quý tộc. Nàng cũng xa cách, mặc dù mỗi ngày đều gọi hắn cùng nhau dùng cơm, nhưng chẳng hề giao tiếp với hắn.

Nàng còn rất lạnh lùng, đối với hai nhà hoàn lúc Vũ Tiêu Nhiên gần đi để lại, nàng phân phó không cho phép xuất hiện trong tầm mắt nàng.

Trôi Nổi Trong Lãnh Cung: Khuynh Quốc Khí HậuTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Xuyên KhôngXuyên không là một chuyện nghe ra rất nực cười, bởi nó chỉ thường xuất hiện ở trên ti vi, hoặc xảy ra trong tiểu thuyết. Nhưng chuyện gây cười như vậy lại phát sinh trên người ta giống như ăn một bữa cơm hằng ngày. Ai nha! Thật ra thì cũng không thể nói là bình thường, nếu như không phải là tuổi thọ ta chưa hết. . . Nếu như không phải là quỷ sai bắt nhầm người. . . Nếu như không phải là vốn liếng của ta đã không thể sử dụng. . . Nếu như không phải là tên Minh vương kia. . . Ngươi xem nhiều như thế mà gom lại, dĩ nhiên là không phải chuyện bình thường rồi, cái gì gọi là trời sinh voi sinh cỏ, ta coi như đi du lịch một lần ở cổ đại vậy, huống chi. . . Nhìn xem trên lòng bàn tay có một cái ấn kí màu đỏ, nó có thể che chở cho ta nha! **** Theo truyền thuyết… trên con đường Hoàng Tuyền đi thông đến Địa phủ của Minh vương, có hoa Bỉ Ngạn nở đỏ như máu, nó là bông hoa linh hồn chỉ dẫn con đường đi thông giữa trần gian và Địa phủ. Hoa Bỉ Ngạn nở bờ đối diện cũng mở ra, hoa Bỉ Ngạn nở một ngàn… Mặc kệ quá trình như thế nào, cuối cùng không thể không thừa nhận, nàng đã bị luân hãm, chỉ là, xót thương cho than phận làm người thay thế thôi. . . . . ."Ly Ly, ăn cơm." Giọng nói Tuyết Lê giòn tan, đã sớm vang lên trong điện bên kia trước khi tới đây.Mộc Ly hoàn hồn, thu lại rối rắm trong lòng, giương cao giọng, lớn tiếng trả lời: "Biết rồi, sẵn tiện kêu Trần Tuyệt đến ăn chung luôn."Thêm hai ngày trôi qua, mỗi ngày Mộc Ly không có việc gì làm thì cùng Tuyết Lê hý hoái với những khóm hoa ở hậu viện. Khoảng thời gian này khiến nàng suy nghĩ rất nhiều, cũng làm cho nàng thong suốt một số chuyện, nàng nguyện ý dùng thời gian hai tháng để chờ đợi hắn. . . . . .Dù sao thời gian hai tháng cũng không dài, đủ để cho nàng lắng đọng lại tâm tình của mình. Cho dù, hai tháng sau, bọn họ gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt nàng cũng chịu. Thỉnh thoảng nàng vẫn nhớ tới hắn, đồng thời trong lòng chẳng còn rối rắm nữa, nhiều hơn, cũng chỉ có kiên trì.Nàng nghĩ, hiện tại có lẽ nàng chỉ là người thay thế, nhưng chung quy cũng sẽ có một ngày xoay mình. Dù sao, người nọ đã không có ở đây không phải sao?!!Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng tới lúc đó, nếu chuẩn bị không kịp, tâm nàng sẽ rơi xuống đáy cốc, bị thương tan nát, nốt ruồi son xinh đẹp trên cánh tay, ai cũng không dự đoán được sau này sẽ bùng nổ như thế nào.Mộc Ly đứng giữa con đường hoa tại hậu viện, áo trắng mỏng manh bay chập chờn trong gió, tấm lưng kia vô cùng đơn độc, mang theo sự ưu thương nhàn nhạt, xa cách nhàn nhạt. Dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió thổi bay. Trần Tuyệt mặc một bộ quần áo đen vạn năm không đổi, đứng ở nơi cách xa Mộc Ly 5 mét nhìn nàng.Chẳng qua bên trong ánh mắt nhìn nàng, từ mỉa mai và châm chọc, hiện tại dần biến thành lạnh nhạt, lạnh nhạt không chút cảm xúc. Lúc đầu nhằm vào nàng, vì do nghe được từ trong miệng Huyền Thanh một ít việc của nàng. Dĩ nhiên bao gồm chuyện nàng mưu hại hoàng tử và ám sát Vũ Tiêu Nhiên. Sau đó Vũ Tiêu Nhiên từ từ giải thích, nàng không phải là người như vậy, cùng với hai ngày quan sát này, mới tiêu tán sự chán ghét đối với nàng.Nàng rất lạnh nhạt, giải quyết sự việc không nhanh không chậm, nhưng lại làm vô cùng tốt. Nàng rất tùy ý, không yểu điệu giống như thiên kim tiểu thư vương công quý tộc. Nàng cũng xa cách, mặc dù mỗi ngày đều gọi hắn cùng nhau dùng cơm, nhưng chẳng hề giao tiếp với hắn.Nàng còn rất lạnh lùng, đối với hai nhà hoàn lúc Vũ Tiêu Nhiên gần đi để lại, nàng phân phó không cho phép xuất hiện trong tầm mắt nàng.

Chương 176: Năm tháng cô đơn 2