Xuyên không là một chuyện nghe ra rất nực cười, bởi nó chỉ thường xuất hiện ở trên ti vi, hoặc xảy ra trong tiểu thuyết. Nhưng chuyện gây cười như vậy lại phát sinh trên người ta giống như ăn một bữa cơm hằng ngày. Ai nha! Thật ra thì cũng không thể nói là bình thường, nếu như không phải là tuổi thọ ta chưa hết. . . Nếu như không phải là quỷ sai bắt nhầm người. . . Nếu như không phải là vốn liếng của ta đã không thể sử dụng. . . Nếu như không phải là tên Minh vương kia. . . Ngươi xem nhiều như thế mà gom lại, dĩ nhiên là không phải chuyện bình thường rồi, cái gì gọi là trời sinh voi sinh cỏ, ta coi như đi du lịch một lần ở cổ đại vậy, huống chi. . . Nhìn xem trên lòng bàn tay có một cái ấn kí màu đỏ, nó có thể che chở cho ta nha! **** Theo truyền thuyết… trên con đường Hoàng Tuyền đi thông đến Địa phủ của Minh vương, có hoa Bỉ Ngạn nở đỏ như máu, nó là bông hoa linh hồn chỉ dẫn con đường đi thông giữa trần gian và Địa phủ. Hoa Bỉ Ngạn nở bờ đối diện cũng mở ra, hoa Bỉ Ngạn nở một ngàn…
Chương 206: Võ công cổ quái
Trôi Nổi Trong Lãnh Cung: Khuynh Quốc Khí HậuTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Xuyên KhôngXuyên không là một chuyện nghe ra rất nực cười, bởi nó chỉ thường xuất hiện ở trên ti vi, hoặc xảy ra trong tiểu thuyết. Nhưng chuyện gây cười như vậy lại phát sinh trên người ta giống như ăn một bữa cơm hằng ngày. Ai nha! Thật ra thì cũng không thể nói là bình thường, nếu như không phải là tuổi thọ ta chưa hết. . . Nếu như không phải là quỷ sai bắt nhầm người. . . Nếu như không phải là vốn liếng của ta đã không thể sử dụng. . . Nếu như không phải là tên Minh vương kia. . . Ngươi xem nhiều như thế mà gom lại, dĩ nhiên là không phải chuyện bình thường rồi, cái gì gọi là trời sinh voi sinh cỏ, ta coi như đi du lịch một lần ở cổ đại vậy, huống chi. . . Nhìn xem trên lòng bàn tay có một cái ấn kí màu đỏ, nó có thể che chở cho ta nha! **** Theo truyền thuyết… trên con đường Hoàng Tuyền đi thông đến Địa phủ của Minh vương, có hoa Bỉ Ngạn nở đỏ như máu, nó là bông hoa linh hồn chỉ dẫn con đường đi thông giữa trần gian và Địa phủ. Hoa Bỉ Ngạn nở bờ đối diện cũng mở ra, hoa Bỉ Ngạn nở một ngàn… "Ngươi dùng phép khích tướng cũng vô dụng thôi, ngươi đừng mơ tưởng do thám được gì từ trong miệng bọn họ, muốn hỏi cái gì không bằng trực tiếp hỏi Bổn vương. Hôm nay, sống chết của ngươi đều nằm trong tay Bổn vương." Môi mỏng cong lên mỉa mai, đôi con ngươi đen nhánh khóa chặt gương mặt tái nhợt nhưng không đánh mất sự quật cường của Mộc Ly.Bây giờ còn có thể bình tĩnh như vậy, rất tốt, nếu không hắn sẽ rất mau chán rồi."Ngươi không cảm thấy lời nói này quá sớm sao? Chúng ta ai chết vào tay ai còn chưa biết đâu!" Mộc Ly cười khẩy, con ngươi sang chói như lưu ly hơi nheo lại, toàn thân tỏa ra hơi thở cuồng dã như báo con."Vậy, ta liền mỏi mắt mong chờ." Môi mỏng nhẹ nhàng nâng lên, liếc mắt ra hiệu, đám người áo đen kia nhận được chỉ thị bao vây chặt chẽ Mộc Ly và Tuyết Lê.Trong lòng Mộc Ly thầm kêu không ổn, nhưng mà trên mặt lại không có bất kỳ biểu tình gì, toàn thân càng thêm lạnh như băng, nơi này là đế đô Phượng Lân quốc, nếu những người này dám ban ngày ban mặt trắng trợn ép buộc mình, tất nhiên đã sớm có chuẩn bị.Chỉ là, vì cái gì đấy. . . . . .Không kịp nghĩ nhiều, mắt thấy đám hắc y nhân như sói xám lớn nhìn thấy con cừu nhỏ nhào tới mình, Mộc Ly bay lên xoay người đồng thời đưa chân quét ngang, xuất chiêu theo bản năng, tay vung lên sắc bén như lưỡi kiếm, đi tới đâu máu chảy tới đó, màu đỏ chói mắt như bảo thạch.Nhún người nhảy lên một cái, trên người nữ tử cũng dính máu của bọn hắc y nhân đã bị nàng đả thương, đáng sợ tựa như tu la đến từ ngục tối, bên trong từng đợt từng đợt hồng quang (ánh sáng màu đỏ), cao thủ nhiều như thế, nhưng không ai có thể tiếp cận được nữ tử, khóe miệng nở nụ cười mỉa mai xinh đẹp như hoa anh túc, càng giống như nữ vương thanh nhã khuynh thành, làm cho người ta sinh ra một loại ảo giác, giống như nữ tử này trời sanh chính là nên cao cao tại thượng giẫm nát mọi người dưới chân.Những tên hắc y nhân bị hồng quang đánh trúng, vết thương trên người lặp tức vỡ ra đầm đìa máu tươi, nhưng mà bọn hắn chỉ hơi kinh ngạc trong chốc lát, ngay sau đó thế công lại càng thêm mãnh liệt, giống như không muốn sống nữa.
"Ngươi dùng phép khích tướng cũng vô dụng thôi, ngươi đừng mơ tưởng do thám được gì từ trong miệng bọn họ, muốn hỏi cái gì không bằng trực tiếp hỏi Bổn vương. Hôm nay, sống chết của ngươi đều nằm trong tay Bổn vương." Môi mỏng cong lên mỉa mai, đôi con ngươi đen nhánh khóa chặt gương mặt tái nhợt nhưng không đánh mất sự quật cường của Mộc Ly.
Bây giờ còn có thể bình tĩnh như vậy, rất tốt, nếu không hắn sẽ rất mau chán rồi.
"Ngươi không cảm thấy lời nói này quá sớm sao? Chúng ta ai chết vào tay ai còn chưa biết đâu!" Mộc Ly cười khẩy, con ngươi sang chói như lưu ly hơi nheo lại, toàn thân tỏa ra hơi thở cuồng dã như báo con.
"Vậy, ta liền mỏi mắt mong chờ." Môi mỏng nhẹ nhàng nâng lên, liếc mắt ra hiệu, đám người áo đen kia nhận được chỉ thị bao vây chặt chẽ Mộc Ly và Tuyết Lê.
Trong lòng Mộc Ly thầm kêu không ổn, nhưng mà trên mặt lại không có bất kỳ biểu tình gì, toàn thân càng thêm lạnh như băng, nơi này là đế đô Phượng Lân quốc, nếu những người này dám ban ngày ban mặt trắng trợn ép buộc mình, tất nhiên đã sớm có chuẩn bị.
Chỉ là, vì cái gì đấy. . . . . .
Không kịp nghĩ nhiều, mắt thấy đám hắc y nhân như sói xám lớn nhìn thấy con cừu nhỏ nhào tới mình, Mộc Ly bay lên xoay người đồng thời đưa chân quét ngang, xuất chiêu theo bản năng, tay vung lên sắc bén như lưỡi kiếm, đi tới đâu máu chảy tới đó, màu đỏ chói mắt như bảo thạch.
Nhún người nhảy lên một cái, trên người nữ tử cũng dính máu của bọn hắc y nhân đã bị nàng đả thương, đáng sợ tựa như tu la đến từ ngục tối, bên trong từng đợt từng đợt hồng quang (ánh sáng màu đỏ), cao thủ nhiều như thế, nhưng không ai có thể tiếp cận được nữ tử, khóe miệng nở nụ cười mỉa mai xinh đẹp như hoa anh túc, càng giống như nữ vương thanh nhã khuynh thành, làm cho người ta sinh ra một loại ảo giác, giống như nữ tử này trời sanh chính là nên cao cao tại thượng giẫm nát mọi người dưới chân.
Những tên hắc y nhân bị hồng quang đánh trúng, vết thương trên người lặp tức vỡ ra đầm đìa máu tươi, nhưng mà bọn hắn chỉ hơi kinh ngạc trong chốc lát, ngay sau đó thế công lại càng thêm mãnh liệt, giống như không muốn sống nữa.
Trôi Nổi Trong Lãnh Cung: Khuynh Quốc Khí HậuTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Xuyên KhôngXuyên không là một chuyện nghe ra rất nực cười, bởi nó chỉ thường xuất hiện ở trên ti vi, hoặc xảy ra trong tiểu thuyết. Nhưng chuyện gây cười như vậy lại phát sinh trên người ta giống như ăn một bữa cơm hằng ngày. Ai nha! Thật ra thì cũng không thể nói là bình thường, nếu như không phải là tuổi thọ ta chưa hết. . . Nếu như không phải là quỷ sai bắt nhầm người. . . Nếu như không phải là vốn liếng của ta đã không thể sử dụng. . . Nếu như không phải là tên Minh vương kia. . . Ngươi xem nhiều như thế mà gom lại, dĩ nhiên là không phải chuyện bình thường rồi, cái gì gọi là trời sinh voi sinh cỏ, ta coi như đi du lịch một lần ở cổ đại vậy, huống chi. . . Nhìn xem trên lòng bàn tay có một cái ấn kí màu đỏ, nó có thể che chở cho ta nha! **** Theo truyền thuyết… trên con đường Hoàng Tuyền đi thông đến Địa phủ của Minh vương, có hoa Bỉ Ngạn nở đỏ như máu, nó là bông hoa linh hồn chỉ dẫn con đường đi thông giữa trần gian và Địa phủ. Hoa Bỉ Ngạn nở bờ đối diện cũng mở ra, hoa Bỉ Ngạn nở một ngàn… "Ngươi dùng phép khích tướng cũng vô dụng thôi, ngươi đừng mơ tưởng do thám được gì từ trong miệng bọn họ, muốn hỏi cái gì không bằng trực tiếp hỏi Bổn vương. Hôm nay, sống chết của ngươi đều nằm trong tay Bổn vương." Môi mỏng cong lên mỉa mai, đôi con ngươi đen nhánh khóa chặt gương mặt tái nhợt nhưng không đánh mất sự quật cường của Mộc Ly.Bây giờ còn có thể bình tĩnh như vậy, rất tốt, nếu không hắn sẽ rất mau chán rồi."Ngươi không cảm thấy lời nói này quá sớm sao? Chúng ta ai chết vào tay ai còn chưa biết đâu!" Mộc Ly cười khẩy, con ngươi sang chói như lưu ly hơi nheo lại, toàn thân tỏa ra hơi thở cuồng dã như báo con."Vậy, ta liền mỏi mắt mong chờ." Môi mỏng nhẹ nhàng nâng lên, liếc mắt ra hiệu, đám người áo đen kia nhận được chỉ thị bao vây chặt chẽ Mộc Ly và Tuyết Lê.Trong lòng Mộc Ly thầm kêu không ổn, nhưng mà trên mặt lại không có bất kỳ biểu tình gì, toàn thân càng thêm lạnh như băng, nơi này là đế đô Phượng Lân quốc, nếu những người này dám ban ngày ban mặt trắng trợn ép buộc mình, tất nhiên đã sớm có chuẩn bị.Chỉ là, vì cái gì đấy. . . . . .Không kịp nghĩ nhiều, mắt thấy đám hắc y nhân như sói xám lớn nhìn thấy con cừu nhỏ nhào tới mình, Mộc Ly bay lên xoay người đồng thời đưa chân quét ngang, xuất chiêu theo bản năng, tay vung lên sắc bén như lưỡi kiếm, đi tới đâu máu chảy tới đó, màu đỏ chói mắt như bảo thạch.Nhún người nhảy lên một cái, trên người nữ tử cũng dính máu của bọn hắc y nhân đã bị nàng đả thương, đáng sợ tựa như tu la đến từ ngục tối, bên trong từng đợt từng đợt hồng quang (ánh sáng màu đỏ), cao thủ nhiều như thế, nhưng không ai có thể tiếp cận được nữ tử, khóe miệng nở nụ cười mỉa mai xinh đẹp như hoa anh túc, càng giống như nữ vương thanh nhã khuynh thành, làm cho người ta sinh ra một loại ảo giác, giống như nữ tử này trời sanh chính là nên cao cao tại thượng giẫm nát mọi người dưới chân.Những tên hắc y nhân bị hồng quang đánh trúng, vết thương trên người lặp tức vỡ ra đầm đìa máu tươi, nhưng mà bọn hắn chỉ hơi kinh ngạc trong chốc lát, ngay sau đó thế công lại càng thêm mãnh liệt, giống như không muốn sống nữa.