Đang đầu thu, lúc dậy sớm đã có thể cảm thấy hơi lạnh, Lô Bảo Bảo xiết chặt cổ áo, dịch chân nhỏ về phía đầu bếp. Lúc này cửi đốt mạnh khiến cô không nhịn được phát ra một tiếng cảm thán thoải mái.Lô Miêu Thị liếc nhìn cháu gái chi thứ hai đang sưởi ấm, chép miệng nhưng không đuổi cô đi.“Keng —— keng —— keng —— “Đây là tiếng muỗng gỗ chạm vào đáy nồi sắt, Lô Bảo Bảo cố gắng khịt mũi, mùi cháo tỏa ra khi muỗng gỗ khuấy đều khiến cô ứa nước miếng, động tác nuốt xuống cũng tăng tốc.“Nãi nãi, nãi nãi nấu cháo thơm quá đi, đại bá mẫu nấu cũng không có mùi vị như bà nấu.”Lô Bảo Bảo l**m môi, ngước đầu nhỏ tròn, tỏa ra ánh sáng đáng yêu với bà cụ luôn đanh mặt trông hơi đáng sợ đó. Ngoài miệng nói lời ngon tiếng ngọt, còn chớp mắt, cố gắng trừng mắt vừa to vừa tròn, nhìn qua đó gọi là lanh lợi vô tội.“Không phải là một nồi cháo sao, còn có thể nấu ra mùi thịt.”Lô Miêu Thị mím môi, nhìn qua càng cay nghiệt, đổi thành những đứa bé khác của nhà họ Lô, chỉ sợ sớm đã bị bà cụ dọa chạy rồi. Nhưng…
Chương 23: 23: Thế Giới 1 Kiều Nữ Nhà Đồ Tể 23
Xuyên Nhanh Những Năm Tháng Xuyên Vào Truyện Làm RuộngTác giả: Máy Đánh Chữ Số NTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Xuyên KhôngĐang đầu thu, lúc dậy sớm đã có thể cảm thấy hơi lạnh, Lô Bảo Bảo xiết chặt cổ áo, dịch chân nhỏ về phía đầu bếp. Lúc này cửi đốt mạnh khiến cô không nhịn được phát ra một tiếng cảm thán thoải mái.Lô Miêu Thị liếc nhìn cháu gái chi thứ hai đang sưởi ấm, chép miệng nhưng không đuổi cô đi.“Keng —— keng —— keng —— “Đây là tiếng muỗng gỗ chạm vào đáy nồi sắt, Lô Bảo Bảo cố gắng khịt mũi, mùi cháo tỏa ra khi muỗng gỗ khuấy đều khiến cô ứa nước miếng, động tác nuốt xuống cũng tăng tốc.“Nãi nãi, nãi nãi nấu cháo thơm quá đi, đại bá mẫu nấu cũng không có mùi vị như bà nấu.”Lô Bảo Bảo l**m môi, ngước đầu nhỏ tròn, tỏa ra ánh sáng đáng yêu với bà cụ luôn đanh mặt trông hơi đáng sợ đó. Ngoài miệng nói lời ngon tiếng ngọt, còn chớp mắt, cố gắng trừng mắt vừa to vừa tròn, nhìn qua đó gọi là lanh lợi vô tội.“Không phải là một nồi cháo sao, còn có thể nấu ra mùi thịt.”Lô Miêu Thị mím môi, nhìn qua càng cay nghiệt, đổi thành những đứa bé khác của nhà họ Lô, chỉ sợ sớm đã bị bà cụ dọa chạy rồi. Nhưng… “Đại nha đầu nhà họ Lô lại tới cắt cỏ heo à, mỗi ngày đến giờ có thể nhìn thấy cháu, thật là cô gái chăm chỉ.”“Đúng vậy, không phải trước đó dập đầu bị thương sao? Cũng không thấy cháu nghỉ ngơi thêm ít ngày.”Bên cạnh bãi sông có không ít phụ nữ đang giặt quần áo chăn nệm, còn có mấy đứa con nít, đạp nước bắt cá ở bãi sông hơi nông.Thấy Lô Tú Ngọc dẫn hai muội muội tới, mấy người phụ nữ quen biết nhà họ Lô chào hỏi mấy câu với Lô Tú Ngọc.“Đại nương, cháu đã khỏi từ lâu rồi, hơn nữa cháu cũng không ở yên được.Lần này, trưởng bối trong nhà và muội muội thương cháu, còn cử hai người trợ giúp cháu đấy.”Lô Tú Ngọc cười tủm tỉm nói.Những đại nương nói chuyện chưa chắc có suy nghĩ xấu, nhưng có mấy lời truyền tới truyền lui sẽ dễ dàng biến chất.Ví dụ như hai câu vừa nãy, ý định của đối phương có thể là khen ngợi cô ấy chăm chỉ, quan tâm vết thương của cô ấy, nhưng cũng có thể bị hiểu thành đời cháu nhà họ Lô chỉ có một mình cô ấy biết làm việc.Trưởng bối trong nhà cũng không thương cô ấy, bị thương chưa khỏi đã bảo cô ấy tới cắt cỏ heo rồi.Quá khứ trưởng thành của Lô Tú Ngọc rất phức tạp, cô ấy biết có lúc lời nói cũng có thể tổn thương người khác.Vì vậy cô ấy “bốn lạng đẩy nghìn cân” trả lời câu hỏi của họ, đặc biệt nhắc đến hai đường muội bên cạnh mình.Nói với mọi người rằng mình khỏi bệnh rồi, người nhà và hai muội muội hiểu chuyện đều chăm sóc cô ấy, bây giờ đi cắt cỏ heo với cô ấy.Lô Tú Ngọc rất cẩn thận, lúc ở xa thấy đám người đã trả cái giỏ cho nhị đường muội, vì vậy lúc này trông ba tỷ muội rất chỉnh tề.Đúng như cô ấy nói, hai muội muội còn nhỏ tới trợ giúp.“Ai ôi, vừa nãy đúng là không chú ý, đó là con gái nhà nhị thúc và tam thúc của cháu nhỉ, rất xinh xắn đó.”Sáng sớm những người đó đã thấy tôn nữ nhà họ Lô, nhưng thật sự không thấy Lô Bảo Bảo đứng phía sau hai người.Không phải con gái nhà Lô lão nhị lớn hơn sao, làm sao nhìn chiều cao, đứa lớn đó ngược lại giống muội muội hơn chứ? Nhỏ nhắn xinh xắn, vô cùng non nớt.Trong thôn không nhiều người từng gặp Lô Bảo Bảo, bởi vì con bé ham ăn lười làm này ngoại trừ dùng miệng ra thì không thích bất cứ hoạt động tay chân nào, mấy năm nay số lần ra ngoài có thể đếm trên đầu ngón tay.Trong thôn luôn có lời đồn về sự xinh đẹp của cô, nhưng người chưa từng gặp cảm thấy một con nhỏ sáu tuổi có thể đẹp đến mức nào chứ, sợ rằng đều là nói quá.Cho tới bây giờ nhìn thấy người thật, mới biết lời đồn đó là đúng, không có lửa làm sao có khói, chưa chắc không có nguyên nhân.Từ hình dung của người nhà quê hơi thiếu thốn, khen ngợi cao nhất mà họ có thể nghĩ đến chính là hai đồng tử dưới tọa Quan Âm nương nương ở miếu Tống Tử, môi đỏ răng trắng, vô cùng có phúc, ngoại hình của nhị tôn nữ nhà họ Lô khiến người ta thích hơn đồng tử đó..
“Đại nha đầu nhà họ Lô lại tới cắt cỏ heo à, mỗi ngày đến giờ có thể nhìn thấy cháu, thật là cô gái chăm chỉ.”“Đúng vậy, không phải trước đó dập đầu bị thương sao? Cũng không thấy cháu nghỉ ngơi thêm ít ngày.”Bên cạnh bãi sông có không ít phụ nữ đang giặt quần áo chăn nệm, còn có mấy đứa con nít, đạp nước bắt cá ở bãi sông hơi nông.
Thấy Lô Tú Ngọc dẫn hai muội muội tới, mấy người phụ nữ quen biết nhà họ Lô chào hỏi mấy câu với Lô Tú Ngọc.“Đại nương, cháu đã khỏi từ lâu rồi, hơn nữa cháu cũng không ở yên được.
Lần này, trưởng bối trong nhà và muội muội thương cháu, còn cử hai người trợ giúp cháu đấy.”Lô Tú Ngọc cười tủm tỉm nói.Những đại nương nói chuyện chưa chắc có suy nghĩ xấu, nhưng có mấy lời truyền tới truyền lui sẽ dễ dàng biến chất.
Ví dụ như hai câu vừa nãy, ý định của đối phương có thể là khen ngợi cô ấy chăm chỉ, quan tâm vết thương của cô ấy, nhưng cũng có thể bị hiểu thành đời cháu nhà họ Lô chỉ có một mình cô ấy biết làm việc.
Trưởng bối trong nhà cũng không thương cô ấy, bị thương chưa khỏi đã bảo cô ấy tới cắt cỏ heo rồi.Quá khứ trưởng thành của Lô Tú Ngọc rất phức tạp, cô ấy biết có lúc lời nói cũng có thể tổn thương người khác.Vì vậy cô ấy “bốn lạng đẩy nghìn cân” trả lời câu hỏi của họ, đặc biệt nhắc đến hai đường muội bên cạnh mình.
Nói với mọi người rằng mình khỏi bệnh rồi, người nhà và hai muội muội hiểu chuyện đều chăm sóc cô ấy, bây giờ đi cắt cỏ heo với cô ấy.Lô Tú Ngọc rất cẩn thận, lúc ở xa thấy đám người đã trả cái giỏ cho nhị đường muội, vì vậy lúc này trông ba tỷ muội rất chỉnh tề.
Đúng như cô ấy nói, hai muội muội còn nhỏ tới trợ giúp.“Ai ôi, vừa nãy đúng là không chú ý, đó là con gái nhà nhị thúc và tam thúc của cháu nhỉ, rất xinh xắn đó.”Sáng sớm những người đó đã thấy tôn nữ nhà họ Lô, nhưng thật sự không thấy Lô Bảo Bảo đứng phía sau hai người.Không phải con gái nhà Lô lão nhị lớn hơn sao, làm sao nhìn chiều cao, đứa lớn đó ngược lại giống muội muội hơn chứ? Nhỏ nhắn xinh xắn, vô cùng non nớt.Trong thôn không nhiều người từng gặp Lô Bảo Bảo, bởi vì con bé ham ăn lười làm này ngoại trừ dùng miệng ra thì không thích bất cứ hoạt động tay chân nào, mấy năm nay số lần ra ngoài có thể đếm trên đầu ngón tay.Trong thôn luôn có lời đồn về sự xinh đẹp của cô, nhưng người chưa từng gặp cảm thấy một con nhỏ sáu tuổi có thể đẹp đến mức nào chứ, sợ rằng đều là nói quá.Cho tới bây giờ nhìn thấy người thật, mới biết lời đồn đó là đúng, không có lửa làm sao có khói, chưa chắc không có nguyên nhân.Từ hình dung của người nhà quê hơi thiếu thốn, khen ngợi cao nhất mà họ có thể nghĩ đến chính là hai đồng tử dưới tọa Quan Âm nương nương ở miếu Tống Tử, môi đỏ răng trắng, vô cùng có phúc, ngoại hình của nhị tôn nữ nhà họ Lô khiến người ta thích hơn đồng tử đó..
Xuyên Nhanh Những Năm Tháng Xuyên Vào Truyện Làm RuộngTác giả: Máy Đánh Chữ Số NTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Xuyên KhôngĐang đầu thu, lúc dậy sớm đã có thể cảm thấy hơi lạnh, Lô Bảo Bảo xiết chặt cổ áo, dịch chân nhỏ về phía đầu bếp. Lúc này cửi đốt mạnh khiến cô không nhịn được phát ra một tiếng cảm thán thoải mái.Lô Miêu Thị liếc nhìn cháu gái chi thứ hai đang sưởi ấm, chép miệng nhưng không đuổi cô đi.“Keng —— keng —— keng —— “Đây là tiếng muỗng gỗ chạm vào đáy nồi sắt, Lô Bảo Bảo cố gắng khịt mũi, mùi cháo tỏa ra khi muỗng gỗ khuấy đều khiến cô ứa nước miếng, động tác nuốt xuống cũng tăng tốc.“Nãi nãi, nãi nãi nấu cháo thơm quá đi, đại bá mẫu nấu cũng không có mùi vị như bà nấu.”Lô Bảo Bảo l**m môi, ngước đầu nhỏ tròn, tỏa ra ánh sáng đáng yêu với bà cụ luôn đanh mặt trông hơi đáng sợ đó. Ngoài miệng nói lời ngon tiếng ngọt, còn chớp mắt, cố gắng trừng mắt vừa to vừa tròn, nhìn qua đó gọi là lanh lợi vô tội.“Không phải là một nồi cháo sao, còn có thể nấu ra mùi thịt.”Lô Miêu Thị mím môi, nhìn qua càng cay nghiệt, đổi thành những đứa bé khác của nhà họ Lô, chỉ sợ sớm đã bị bà cụ dọa chạy rồi. Nhưng… “Đại nha đầu nhà họ Lô lại tới cắt cỏ heo à, mỗi ngày đến giờ có thể nhìn thấy cháu, thật là cô gái chăm chỉ.”“Đúng vậy, không phải trước đó dập đầu bị thương sao? Cũng không thấy cháu nghỉ ngơi thêm ít ngày.”Bên cạnh bãi sông có không ít phụ nữ đang giặt quần áo chăn nệm, còn có mấy đứa con nít, đạp nước bắt cá ở bãi sông hơi nông.Thấy Lô Tú Ngọc dẫn hai muội muội tới, mấy người phụ nữ quen biết nhà họ Lô chào hỏi mấy câu với Lô Tú Ngọc.“Đại nương, cháu đã khỏi từ lâu rồi, hơn nữa cháu cũng không ở yên được.Lần này, trưởng bối trong nhà và muội muội thương cháu, còn cử hai người trợ giúp cháu đấy.”Lô Tú Ngọc cười tủm tỉm nói.Những đại nương nói chuyện chưa chắc có suy nghĩ xấu, nhưng có mấy lời truyền tới truyền lui sẽ dễ dàng biến chất.Ví dụ như hai câu vừa nãy, ý định của đối phương có thể là khen ngợi cô ấy chăm chỉ, quan tâm vết thương của cô ấy, nhưng cũng có thể bị hiểu thành đời cháu nhà họ Lô chỉ có một mình cô ấy biết làm việc.Trưởng bối trong nhà cũng không thương cô ấy, bị thương chưa khỏi đã bảo cô ấy tới cắt cỏ heo rồi.Quá khứ trưởng thành của Lô Tú Ngọc rất phức tạp, cô ấy biết có lúc lời nói cũng có thể tổn thương người khác.Vì vậy cô ấy “bốn lạng đẩy nghìn cân” trả lời câu hỏi của họ, đặc biệt nhắc đến hai đường muội bên cạnh mình.Nói với mọi người rằng mình khỏi bệnh rồi, người nhà và hai muội muội hiểu chuyện đều chăm sóc cô ấy, bây giờ đi cắt cỏ heo với cô ấy.Lô Tú Ngọc rất cẩn thận, lúc ở xa thấy đám người đã trả cái giỏ cho nhị đường muội, vì vậy lúc này trông ba tỷ muội rất chỉnh tề.Đúng như cô ấy nói, hai muội muội còn nhỏ tới trợ giúp.“Ai ôi, vừa nãy đúng là không chú ý, đó là con gái nhà nhị thúc và tam thúc của cháu nhỉ, rất xinh xắn đó.”Sáng sớm những người đó đã thấy tôn nữ nhà họ Lô, nhưng thật sự không thấy Lô Bảo Bảo đứng phía sau hai người.Không phải con gái nhà Lô lão nhị lớn hơn sao, làm sao nhìn chiều cao, đứa lớn đó ngược lại giống muội muội hơn chứ? Nhỏ nhắn xinh xắn, vô cùng non nớt.Trong thôn không nhiều người từng gặp Lô Bảo Bảo, bởi vì con bé ham ăn lười làm này ngoại trừ dùng miệng ra thì không thích bất cứ hoạt động tay chân nào, mấy năm nay số lần ra ngoài có thể đếm trên đầu ngón tay.Trong thôn luôn có lời đồn về sự xinh đẹp của cô, nhưng người chưa từng gặp cảm thấy một con nhỏ sáu tuổi có thể đẹp đến mức nào chứ, sợ rằng đều là nói quá.Cho tới bây giờ nhìn thấy người thật, mới biết lời đồn đó là đúng, không có lửa làm sao có khói, chưa chắc không có nguyên nhân.Từ hình dung của người nhà quê hơi thiếu thốn, khen ngợi cao nhất mà họ có thể nghĩ đến chính là hai đồng tử dưới tọa Quan Âm nương nương ở miếu Tống Tử, môi đỏ răng trắng, vô cùng có phúc, ngoại hình của nhị tôn nữ nhà họ Lô khiến người ta thích hơn đồng tử đó..