Đang đầu thu, lúc dậy sớm đã có thể cảm thấy hơi lạnh, Lô Bảo Bảo xiết chặt cổ áo, dịch chân nhỏ về phía đầu bếp. Lúc này cửi đốt mạnh khiến cô không nhịn được phát ra một tiếng cảm thán thoải mái.Lô Miêu Thị liếc nhìn cháu gái chi thứ hai đang sưởi ấm, chép miệng nhưng không đuổi cô đi.“Keng —— keng —— keng —— “Đây là tiếng muỗng gỗ chạm vào đáy nồi sắt, Lô Bảo Bảo cố gắng khịt mũi, mùi cháo tỏa ra khi muỗng gỗ khuấy đều khiến cô ứa nước miếng, động tác nuốt xuống cũng tăng tốc.“Nãi nãi, nãi nãi nấu cháo thơm quá đi, đại bá mẫu nấu cũng không có mùi vị như bà nấu.”Lô Bảo Bảo l**m môi, ngước đầu nhỏ tròn, tỏa ra ánh sáng đáng yêu với bà cụ luôn đanh mặt trông hơi đáng sợ đó. Ngoài miệng nói lời ngon tiếng ngọt, còn chớp mắt, cố gắng trừng mắt vừa to vừa tròn, nhìn qua đó gọi là lanh lợi vô tội.“Không phải là một nồi cháo sao, còn có thể nấu ra mùi thịt.”Lô Miêu Thị mím môi, nhìn qua càng cay nghiệt, đổi thành những đứa bé khác của nhà họ Lô, chỉ sợ sớm đã bị bà cụ dọa chạy rồi. Nhưng…
Chương 26: 26: Thế Giới 1 Kiều Nữ Nhà Đồ Tể 26
Xuyên Nhanh Những Năm Tháng Xuyên Vào Truyện Làm RuộngTác giả: Máy Đánh Chữ Số NTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Xuyên KhôngĐang đầu thu, lúc dậy sớm đã có thể cảm thấy hơi lạnh, Lô Bảo Bảo xiết chặt cổ áo, dịch chân nhỏ về phía đầu bếp. Lúc này cửi đốt mạnh khiến cô không nhịn được phát ra một tiếng cảm thán thoải mái.Lô Miêu Thị liếc nhìn cháu gái chi thứ hai đang sưởi ấm, chép miệng nhưng không đuổi cô đi.“Keng —— keng —— keng —— “Đây là tiếng muỗng gỗ chạm vào đáy nồi sắt, Lô Bảo Bảo cố gắng khịt mũi, mùi cháo tỏa ra khi muỗng gỗ khuấy đều khiến cô ứa nước miếng, động tác nuốt xuống cũng tăng tốc.“Nãi nãi, nãi nãi nấu cháo thơm quá đi, đại bá mẫu nấu cũng không có mùi vị như bà nấu.”Lô Bảo Bảo l**m môi, ngước đầu nhỏ tròn, tỏa ra ánh sáng đáng yêu với bà cụ luôn đanh mặt trông hơi đáng sợ đó. Ngoài miệng nói lời ngon tiếng ngọt, còn chớp mắt, cố gắng trừng mắt vừa to vừa tròn, nhìn qua đó gọi là lanh lợi vô tội.“Không phải là một nồi cháo sao, còn có thể nấu ra mùi thịt.”Lô Miêu Thị mím môi, nhìn qua càng cay nghiệt, đổi thành những đứa bé khác của nhà họ Lô, chỉ sợ sớm đã bị bà cụ dọa chạy rồi. Nhưng… Người ta nuôi con, còn họ nuôi khỉ.Thật là tức chết.“Tiểu tú tài công thật chịu khó, đi đâu cũng không quên mang sách đọc.”“Ta lại cảm thấy tiểu tú tài công hiếu thảo, rõ ràng lúc nào cũng nhớ chuyện đọc sách, vẫn không quên tới bãi sông giặt áo với mẫu thân, chúng ta ai có phúc như vậy.”Nhìn dáng vẻ của con cái nhà họ Đường, phụ nữ ở bên cạnh rất hâm mộ.“Nương tử tú tài, cô dạy bọn ta đi, làm sao nuôi được đứa con như vậy.”“Đúng vậy, đây là cầu bao nhiêu vị thần, lạy bao nhiêu phật mới có thể để đứa bé như vậy đầu thai đến bụng ta.”Một nhóm phụ nữ ríu rít, đổi thành người khác, sợ rằng lúc này không đọc nổi sách nữa.Nhưng Đường Định Nguyên là người khác loài, đừng thấy lúc này cậu ta tỏ ra thản nhiên, thật ra trong lòng đã sớm âm thầm sảng khoái.Không ai biết thần đồng nhỏ nhà họ Đường có một chỗ quái gở, đó chính là vô cùng thích người ta khen cậu ta.Vì sở thích đặc biệt này, Đường Định Nguyên còn thường xuyên làm vài chuyện để mọi người khen ngợi mình.Nếu như Lô Tú Ngọc và Lô Bảo Bảo biết hoạt động tâm lý của cậu ta, chắc chắn biết hành động bây giờ của cậu ta gọi là làm màu.Đương nhiên vợ tú tài không thể chấp nhận hết lời khen, chỉ có thể nghĩ hết cách khen lại con của những người này.Hai bên khách sáo, bầu không khí vui vẻ thân thiện.“Ngoại hình của tiểu tú tài công cũng đẹp, trước đây ta còn cảm thấy tiểu tú tài công là đứa bé tuấn tú nhất trong thôn chúng ta.Hôm nay ta nhìn thấy con nhóc nhà họ Lô, chậc chậc, đúng là đầu thai nhầm nhà.”Lúc bình luận thần đồng nhỏ nhà họ Đường, có người phụ nữ nghĩ đến con bé nhà họ Lô vừa đi qua.“Haiz, con trai không nhìn mặt, con bé nhà họ Lô thật sự trổ mã tốt, nhưng theo ta thấy thì không thể so sánh ngoại hình của nam nữ, chúng có cái đẹp riêng.Nếu như đặt ngoại hình của con gái lên người con trai, chưa chắc đã đẹp đâu.”Có người phụ nữ thông minh mỉm cười giảng hòa, mặc dù người phụ nữ đó nói thật, nhưng trước mặt vợ tú tài, nói như vậy sẽ không thích hợp, mặc dù chưa chắc người ta sẽ để ý chút chuyện nhỏ này.Vợ tú tài mỉm cười, thật sự cũng không để ý chuyện nhỏ nhặt này.Ngược lại là Đường Định Nguyên hơi khó chịu, tại sao ở Tam Đáng Khẩu có thể xuất hiện đứa bé đẹp hơn cậu ta chứ!.
Người ta nuôi con, còn họ nuôi khỉ.Thật là tức chết.“Tiểu tú tài công thật chịu khó, đi đâu cũng không quên mang sách đọc.”“Ta lại cảm thấy tiểu tú tài công hiếu thảo, rõ ràng lúc nào cũng nhớ chuyện đọc sách, vẫn không quên tới bãi sông giặt áo với mẫu thân, chúng ta ai có phúc như vậy.”Nhìn dáng vẻ của con cái nhà họ Đường, phụ nữ ở bên cạnh rất hâm mộ.“Nương tử tú tài, cô dạy bọn ta đi, làm sao nuôi được đứa con như vậy.”“Đúng vậy, đây là cầu bao nhiêu vị thần, lạy bao nhiêu phật mới có thể để đứa bé như vậy đầu thai đến bụng ta.”Một nhóm phụ nữ ríu rít, đổi thành người khác, sợ rằng lúc này không đọc nổi sách nữa.
Nhưng Đường Định Nguyên là người khác loài, đừng thấy lúc này cậu ta tỏ ra thản nhiên, thật ra trong lòng đã sớm âm thầm sảng khoái.Không ai biết thần đồng nhỏ nhà họ Đường có một chỗ quái gở, đó chính là vô cùng thích người ta khen cậu ta.
Vì sở thích đặc biệt này, Đường Định Nguyên còn thường xuyên làm vài chuyện để mọi người khen ngợi mình.Nếu như Lô Tú Ngọc và Lô Bảo Bảo biết hoạt động tâm lý của cậu ta, chắc chắn biết hành động bây giờ của cậu ta gọi là làm màu.Đương nhiên vợ tú tài không thể chấp nhận hết lời khen, chỉ có thể nghĩ hết cách khen lại con của những người này.
Hai bên khách sáo, bầu không khí vui vẻ thân thiện.“Ngoại hình của tiểu tú tài công cũng đẹp, trước đây ta còn cảm thấy tiểu tú tài công là đứa bé tuấn tú nhất trong thôn chúng ta.
Hôm nay ta nhìn thấy con nhóc nhà họ Lô, chậc chậc, đúng là đầu thai nhầm nhà.”Lúc bình luận thần đồng nhỏ nhà họ Đường, có người phụ nữ nghĩ đến con bé nhà họ Lô vừa đi qua.“Haiz, con trai không nhìn mặt, con bé nhà họ Lô thật sự trổ mã tốt, nhưng theo ta thấy thì không thể so sánh ngoại hình của nam nữ, chúng có cái đẹp riêng.
Nếu như đặt ngoại hình của con gái lên người con trai, chưa chắc đã đẹp đâu.”Có người phụ nữ thông minh mỉm cười giảng hòa, mặc dù người phụ nữ đó nói thật, nhưng trước mặt vợ tú tài, nói như vậy sẽ không thích hợp, mặc dù chưa chắc người ta sẽ để ý chút chuyện nhỏ này.Vợ tú tài mỉm cười, thật sự cũng không để ý chuyện nhỏ nhặt này.Ngược lại là Đường Định Nguyên hơi khó chịu, tại sao ở Tam Đáng Khẩu có thể xuất hiện đứa bé đẹp hơn cậu ta chứ!.
Xuyên Nhanh Những Năm Tháng Xuyên Vào Truyện Làm RuộngTác giả: Máy Đánh Chữ Số NTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Xuyên KhôngĐang đầu thu, lúc dậy sớm đã có thể cảm thấy hơi lạnh, Lô Bảo Bảo xiết chặt cổ áo, dịch chân nhỏ về phía đầu bếp. Lúc này cửi đốt mạnh khiến cô không nhịn được phát ra một tiếng cảm thán thoải mái.Lô Miêu Thị liếc nhìn cháu gái chi thứ hai đang sưởi ấm, chép miệng nhưng không đuổi cô đi.“Keng —— keng —— keng —— “Đây là tiếng muỗng gỗ chạm vào đáy nồi sắt, Lô Bảo Bảo cố gắng khịt mũi, mùi cháo tỏa ra khi muỗng gỗ khuấy đều khiến cô ứa nước miếng, động tác nuốt xuống cũng tăng tốc.“Nãi nãi, nãi nãi nấu cháo thơm quá đi, đại bá mẫu nấu cũng không có mùi vị như bà nấu.”Lô Bảo Bảo l**m môi, ngước đầu nhỏ tròn, tỏa ra ánh sáng đáng yêu với bà cụ luôn đanh mặt trông hơi đáng sợ đó. Ngoài miệng nói lời ngon tiếng ngọt, còn chớp mắt, cố gắng trừng mắt vừa to vừa tròn, nhìn qua đó gọi là lanh lợi vô tội.“Không phải là một nồi cháo sao, còn có thể nấu ra mùi thịt.”Lô Miêu Thị mím môi, nhìn qua càng cay nghiệt, đổi thành những đứa bé khác của nhà họ Lô, chỉ sợ sớm đã bị bà cụ dọa chạy rồi. Nhưng… Người ta nuôi con, còn họ nuôi khỉ.Thật là tức chết.“Tiểu tú tài công thật chịu khó, đi đâu cũng không quên mang sách đọc.”“Ta lại cảm thấy tiểu tú tài công hiếu thảo, rõ ràng lúc nào cũng nhớ chuyện đọc sách, vẫn không quên tới bãi sông giặt áo với mẫu thân, chúng ta ai có phúc như vậy.”Nhìn dáng vẻ của con cái nhà họ Đường, phụ nữ ở bên cạnh rất hâm mộ.“Nương tử tú tài, cô dạy bọn ta đi, làm sao nuôi được đứa con như vậy.”“Đúng vậy, đây là cầu bao nhiêu vị thần, lạy bao nhiêu phật mới có thể để đứa bé như vậy đầu thai đến bụng ta.”Một nhóm phụ nữ ríu rít, đổi thành người khác, sợ rằng lúc này không đọc nổi sách nữa.Nhưng Đường Định Nguyên là người khác loài, đừng thấy lúc này cậu ta tỏ ra thản nhiên, thật ra trong lòng đã sớm âm thầm sảng khoái.Không ai biết thần đồng nhỏ nhà họ Đường có một chỗ quái gở, đó chính là vô cùng thích người ta khen cậu ta.Vì sở thích đặc biệt này, Đường Định Nguyên còn thường xuyên làm vài chuyện để mọi người khen ngợi mình.Nếu như Lô Tú Ngọc và Lô Bảo Bảo biết hoạt động tâm lý của cậu ta, chắc chắn biết hành động bây giờ của cậu ta gọi là làm màu.Đương nhiên vợ tú tài không thể chấp nhận hết lời khen, chỉ có thể nghĩ hết cách khen lại con của những người này.Hai bên khách sáo, bầu không khí vui vẻ thân thiện.“Ngoại hình của tiểu tú tài công cũng đẹp, trước đây ta còn cảm thấy tiểu tú tài công là đứa bé tuấn tú nhất trong thôn chúng ta.Hôm nay ta nhìn thấy con nhóc nhà họ Lô, chậc chậc, đúng là đầu thai nhầm nhà.”Lúc bình luận thần đồng nhỏ nhà họ Đường, có người phụ nữ nghĩ đến con bé nhà họ Lô vừa đi qua.“Haiz, con trai không nhìn mặt, con bé nhà họ Lô thật sự trổ mã tốt, nhưng theo ta thấy thì không thể so sánh ngoại hình của nam nữ, chúng có cái đẹp riêng.Nếu như đặt ngoại hình của con gái lên người con trai, chưa chắc đã đẹp đâu.”Có người phụ nữ thông minh mỉm cười giảng hòa, mặc dù người phụ nữ đó nói thật, nhưng trước mặt vợ tú tài, nói như vậy sẽ không thích hợp, mặc dù chưa chắc người ta sẽ để ý chút chuyện nhỏ này.Vợ tú tài mỉm cười, thật sự cũng không để ý chuyện nhỏ nhặt này.Ngược lại là Đường Định Nguyên hơi khó chịu, tại sao ở Tam Đáng Khẩu có thể xuất hiện đứa bé đẹp hơn cậu ta chứ!.