Đang đầu thu, lúc dậy sớm đã có thể cảm thấy hơi lạnh, Lô Bảo Bảo xiết chặt cổ áo, dịch chân nhỏ về phía đầu bếp. Lúc này cửi đốt mạnh khiến cô không nhịn được phát ra một tiếng cảm thán thoải mái.Lô Miêu Thị liếc nhìn cháu gái chi thứ hai đang sưởi ấm, chép miệng nhưng không đuổi cô đi.“Keng —— keng —— keng —— “Đây là tiếng muỗng gỗ chạm vào đáy nồi sắt, Lô Bảo Bảo cố gắng khịt mũi, mùi cháo tỏa ra khi muỗng gỗ khuấy đều khiến cô ứa nước miếng, động tác nuốt xuống cũng tăng tốc.“Nãi nãi, nãi nãi nấu cháo thơm quá đi, đại bá mẫu nấu cũng không có mùi vị như bà nấu.”Lô Bảo Bảo l**m môi, ngước đầu nhỏ tròn, tỏa ra ánh sáng đáng yêu với bà cụ luôn đanh mặt trông hơi đáng sợ đó. Ngoài miệng nói lời ngon tiếng ngọt, còn chớp mắt, cố gắng trừng mắt vừa to vừa tròn, nhìn qua đó gọi là lanh lợi vô tội.“Không phải là một nồi cháo sao, còn có thể nấu ra mùi thịt.”Lô Miêu Thị mím môi, nhìn qua càng cay nghiệt, đổi thành những đứa bé khác của nhà họ Lô, chỉ sợ sớm đã bị bà cụ dọa chạy rồi. Nhưng…
Chương 49: 49: Thế Giới 1 Kiều Nữ Nhà Đồ Tể 49
Xuyên Nhanh Những Năm Tháng Xuyên Vào Truyện Làm RuộngTác giả: Máy Đánh Chữ Số NTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Xuyên KhôngĐang đầu thu, lúc dậy sớm đã có thể cảm thấy hơi lạnh, Lô Bảo Bảo xiết chặt cổ áo, dịch chân nhỏ về phía đầu bếp. Lúc này cửi đốt mạnh khiến cô không nhịn được phát ra một tiếng cảm thán thoải mái.Lô Miêu Thị liếc nhìn cháu gái chi thứ hai đang sưởi ấm, chép miệng nhưng không đuổi cô đi.“Keng —— keng —— keng —— “Đây là tiếng muỗng gỗ chạm vào đáy nồi sắt, Lô Bảo Bảo cố gắng khịt mũi, mùi cháo tỏa ra khi muỗng gỗ khuấy đều khiến cô ứa nước miếng, động tác nuốt xuống cũng tăng tốc.“Nãi nãi, nãi nãi nấu cháo thơm quá đi, đại bá mẫu nấu cũng không có mùi vị như bà nấu.”Lô Bảo Bảo l**m môi, ngước đầu nhỏ tròn, tỏa ra ánh sáng đáng yêu với bà cụ luôn đanh mặt trông hơi đáng sợ đó. Ngoài miệng nói lời ngon tiếng ngọt, còn chớp mắt, cố gắng trừng mắt vừa to vừa tròn, nhìn qua đó gọi là lanh lợi vô tội.“Không phải là một nồi cháo sao, còn có thể nấu ra mùi thịt.”Lô Miêu Thị mím môi, nhìn qua càng cay nghiệt, đổi thành những đứa bé khác của nhà họ Lô, chỉ sợ sớm đã bị bà cụ dọa chạy rồi. Nhưng… Cho nên đâu phải hiếu thảo gì đâu, nguyên nhân thật sự chính là cô vừa lười vừa ham ăn thôi.Đây thật sự là một sự thật khiến người ta không vui nổi.******"Vương đại phu, Vương đại phu."Lô Tú Ngọc dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến nhà đại phu, ai ngờ uổng công."Đường tú tài lại phát bệnh rồi, đại phu nhà ta bị Nguyên ca nhi nhà họ Đường mời qua rồi."Dược đồng nhà Vương đại phu đang phơi dược liệu vừa hái về trong sân, thấy Lô Tú Ngọc đến tìm thì chỉ nơi đi cho cô ấy.Vì vậy Lô Tú Ngọc lại vội vã chạy đến nhà tú tài."Vẫn uống thuốc trước đây đi, ta thật sự không khám được bệnh của tú tài công nữa, nếu không các ngươi đi tìm đại phu của Hồi Xuân Đường ở huyện thành đến khám đi."Lô Tú Ngọc nín thở chạy đến nhà họ Đường, hai tay chống trên hàng rào tre của nhà họ Đường, thở hổn hển từng ngụm.Lúc này Vương đại phu đã đi ra ngoài, đứng trong sân nói chuyện với vợ tú tài.Vương đại phu không nói, năm đó tú tài công bị thương căn cơ, những năm qua mắc bệnh liên miên thật ra đã lần lượt hao phí nguyên khí của hắn, lần này đột nhiên sốt cao, chỉ sợ là thuốc và châm cứu không còn tác dụng nữa."Vương đại phu, nhị muội nhà ta sốt rất cao, ngài mau đi với ta."Lô Tú Ngọc ở bên ngoài hô to, Vương đại phu nhìn vợ tú tài, nhận lấy hòm thuốc của mình từ trong tay nàng.“Ta đi với ngươi ngay.”Vương đại phu cũng không biết mình nói vậy với vợ tú tài là đúng hay sai, giá cả ra ngoài của đại phu Hồi Xuân Đường không hề rẻ.Nhưng Đường tú tài bệnh nặng như vậy, đưa hắn đến huyện thành rõ ràng là không thể nào, chỉ có thể mời đại phu đến.Thật ra theo mạch tượng của Đường tú tài, ông nên khuyên người nhà từ bỏ đi.Nhưng nhà họ Đường bây giờ chống đỡ dựa vào chút tiền học phí dạy học của Đường tú tài, nếu hắn có chuyện không may, cô nhi quả mẫu như vợ tú tài và Nguyên ca nhi phải làm sao đây?Có lẽ đại phu của Hồi Xuân Đường có y thuật ưu việt, có thể cướp được mạng sống của Đường tú tài từ tay của Diêm Vương?.
Cho nên đâu phải hiếu thảo gì đâu, nguyên nhân thật sự chính là cô vừa lười vừa ham ăn thôi.
Đây thật sự là một sự thật khiến người ta không vui nổi.
******"Vương đại phu, Vương đại phu.
"Lô Tú Ngọc dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến nhà đại phu, ai ngờ uổng công.
"Đường tú tài lại phát bệnh rồi, đại phu nhà ta bị Nguyên ca nhi nhà họ Đường mời qua rồi.
"Dược đồng nhà Vương đại phu đang phơi dược liệu vừa hái về trong sân, thấy Lô Tú Ngọc đến tìm thì chỉ nơi đi cho cô ấy.
Vì vậy Lô Tú Ngọc lại vội vã chạy đến nhà tú tài.
"Vẫn uống thuốc trước đây đi, ta thật sự không khám được bệnh của tú tài công nữa, nếu không các ngươi đi tìm đại phu của Hồi Xuân Đường ở huyện thành đến khám đi.
"Lô Tú Ngọc nín thở chạy đến nhà họ Đường, hai tay chống trên hàng rào tre của nhà họ Đường, thở hổn hển từng ngụm.
Lúc này Vương đại phu đã đi ra ngoài, đứng trong sân nói chuyện với vợ tú tài.
Vương đại phu không nói, năm đó tú tài công bị thương căn cơ, những năm qua mắc bệnh liên miên thật ra đã lần lượt hao phí nguyên khí của hắn, lần này đột nhiên sốt cao, chỉ sợ là thuốc và châm cứu không còn tác dụng nữa.
"Vương đại phu, nhị muội nhà ta sốt rất cao, ngài mau đi với ta.
"Lô Tú Ngọc ở bên ngoài hô to, Vương đại phu nhìn vợ tú tài, nhận lấy hòm thuốc của mình từ trong tay nàng.
“Ta đi với ngươi ngay.
”Vương đại phu cũng không biết mình nói vậy với vợ tú tài là đúng hay sai, giá cả ra ngoài của đại phu Hồi Xuân Đường không hề rẻ.
Nhưng Đường tú tài bệnh nặng như vậy, đưa hắn đến huyện thành rõ ràng là không thể nào, chỉ có thể mời đại phu đến.
Thật ra theo mạch tượng của Đường tú tài, ông nên khuyên người nhà từ bỏ đi.
Nhưng nhà họ Đường bây giờ chống đỡ dựa vào chút tiền học phí dạy học của Đường tú tài, nếu hắn có chuyện không may, cô nhi quả mẫu như vợ tú tài và Nguyên ca nhi phải làm sao đây?Có lẽ đại phu của Hồi Xuân Đường có y thuật ưu việt, có thể cướp được mạng sống của Đường tú tài từ tay của Diêm Vương?.
Xuyên Nhanh Những Năm Tháng Xuyên Vào Truyện Làm RuộngTác giả: Máy Đánh Chữ Số NTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Xuyên KhôngĐang đầu thu, lúc dậy sớm đã có thể cảm thấy hơi lạnh, Lô Bảo Bảo xiết chặt cổ áo, dịch chân nhỏ về phía đầu bếp. Lúc này cửi đốt mạnh khiến cô không nhịn được phát ra một tiếng cảm thán thoải mái.Lô Miêu Thị liếc nhìn cháu gái chi thứ hai đang sưởi ấm, chép miệng nhưng không đuổi cô đi.“Keng —— keng —— keng —— “Đây là tiếng muỗng gỗ chạm vào đáy nồi sắt, Lô Bảo Bảo cố gắng khịt mũi, mùi cháo tỏa ra khi muỗng gỗ khuấy đều khiến cô ứa nước miếng, động tác nuốt xuống cũng tăng tốc.“Nãi nãi, nãi nãi nấu cháo thơm quá đi, đại bá mẫu nấu cũng không có mùi vị như bà nấu.”Lô Bảo Bảo l**m môi, ngước đầu nhỏ tròn, tỏa ra ánh sáng đáng yêu với bà cụ luôn đanh mặt trông hơi đáng sợ đó. Ngoài miệng nói lời ngon tiếng ngọt, còn chớp mắt, cố gắng trừng mắt vừa to vừa tròn, nhìn qua đó gọi là lanh lợi vô tội.“Không phải là một nồi cháo sao, còn có thể nấu ra mùi thịt.”Lô Miêu Thị mím môi, nhìn qua càng cay nghiệt, đổi thành những đứa bé khác của nhà họ Lô, chỉ sợ sớm đã bị bà cụ dọa chạy rồi. Nhưng… Cho nên đâu phải hiếu thảo gì đâu, nguyên nhân thật sự chính là cô vừa lười vừa ham ăn thôi.Đây thật sự là một sự thật khiến người ta không vui nổi.******"Vương đại phu, Vương đại phu."Lô Tú Ngọc dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến nhà đại phu, ai ngờ uổng công."Đường tú tài lại phát bệnh rồi, đại phu nhà ta bị Nguyên ca nhi nhà họ Đường mời qua rồi."Dược đồng nhà Vương đại phu đang phơi dược liệu vừa hái về trong sân, thấy Lô Tú Ngọc đến tìm thì chỉ nơi đi cho cô ấy.Vì vậy Lô Tú Ngọc lại vội vã chạy đến nhà tú tài."Vẫn uống thuốc trước đây đi, ta thật sự không khám được bệnh của tú tài công nữa, nếu không các ngươi đi tìm đại phu của Hồi Xuân Đường ở huyện thành đến khám đi."Lô Tú Ngọc nín thở chạy đến nhà họ Đường, hai tay chống trên hàng rào tre của nhà họ Đường, thở hổn hển từng ngụm.Lúc này Vương đại phu đã đi ra ngoài, đứng trong sân nói chuyện với vợ tú tài.Vương đại phu không nói, năm đó tú tài công bị thương căn cơ, những năm qua mắc bệnh liên miên thật ra đã lần lượt hao phí nguyên khí của hắn, lần này đột nhiên sốt cao, chỉ sợ là thuốc và châm cứu không còn tác dụng nữa."Vương đại phu, nhị muội nhà ta sốt rất cao, ngài mau đi với ta."Lô Tú Ngọc ở bên ngoài hô to, Vương đại phu nhìn vợ tú tài, nhận lấy hòm thuốc của mình từ trong tay nàng.“Ta đi với ngươi ngay.”Vương đại phu cũng không biết mình nói vậy với vợ tú tài là đúng hay sai, giá cả ra ngoài của đại phu Hồi Xuân Đường không hề rẻ.Nhưng Đường tú tài bệnh nặng như vậy, đưa hắn đến huyện thành rõ ràng là không thể nào, chỉ có thể mời đại phu đến.Thật ra theo mạch tượng của Đường tú tài, ông nên khuyên người nhà từ bỏ đi.Nhưng nhà họ Đường bây giờ chống đỡ dựa vào chút tiền học phí dạy học của Đường tú tài, nếu hắn có chuyện không may, cô nhi quả mẫu như vợ tú tài và Nguyên ca nhi phải làm sao đây?Có lẽ đại phu của Hồi Xuân Đường có y thuật ưu việt, có thể cướp được mạng sống của Đường tú tài từ tay của Diêm Vương?.