Ánh mặt trời chiếu rọi vào phòng khiến Ngô Minh nhíu nhíu mắt. - Ôi… Hắn ngồi dậy, vươn vai, đưa mắt nhìn một lượt những vệt sáng loang lổ trong căn nhà cũ kỹ, những hạt bụi li ti trong không khí, những món đồ gia dụng cổ xưa, chiếc giường làm bằng gỗ tử đàn được chạm trổ tinh tế mà hắn đang nằm, chiếc chăn bông thêu đôi uyên ương tuyệt đẹp mà hắn đang đắp, hắn bất giác lắc lắc đầu. - Nhất định là mình đang nằm mơ! Đây là phản ứng đầu tiên của Ngô Minh, phản ứng tiếp theo chính là: - Giấc mơ cổ đại này sao thật quá… Vừa nghĩ hắn vừa véo véo vào mặt mình, sau đó lại thử đọc các chữ trên bức tranh sơn thủy treo trên tường, mặt chợt biến sắc, tay phải bất giác rơi thõng xuống. - A! Hắn đột nhiên nghe thấy cạnh bên có tiếng kêu, đầu bên kia của chiếc gối thêu hoa đột nhiên xuất hiện một mái tóc dài, đen mượt và một mùi hương thoang thoảng thường có trên người các cô gái. Chiếc chăn bông động đậy, một gương mặt thiếu nữ xinh đẹp ló ra, giọt nước mắt còn đọng trên mi, dáng vẻ rất ngây thơ…
Tác giả: