Tháng Bảy nắng gắt, ánh mặt trời chói chang. Cho dù bức rèm có dày thế nào đi nữa cũng không thể chắn hoàn hoàn những tia nắng nóng hừng hực rọi vào căn phòng. Ánh nắng chói chang xuyên qua khe hở giữa hai bức màn tạo thành một đường sáng - thứ ánh sáng duy nhất - làm sáng rực cả căn phòng. Ring ring ring! Tiếng chuông điện thoại lại một lần nữa vang lên, sau ba hồi chuông tự động chuyển sang chế độ ghi âm: “Có phải Tần Nhiên không? Tôi là bác sĩ Vương, cậu còn một năm nữa là tới 18 tuổi, nếu bây giờ không bắt đầu điều trị gen thì không thể trị liệu được nữa.” Lời nói khách sáo, công thức, từ lần này đến lần khác đều giống y như nhau. Tần Nhiên hờ hững lơ đi, cúi đầu tập trung nhìn cái thẻ trò chơi đang nắm trong tay. Đỏ tươi, lớn bằng cái móng tay cái. Sau khi chắc chắn không có nhầm lẫn, Tần Nhiên đem cái thẻ mà cậu phải dùng toàn bộ số tiền hiện có để mua nhét vào nơi bỏ thẻ trong chiếc mũ giả thuyết (*). Tít! Một tiếng cười giòn tan vang lên, cái đèn nguồn trên chiếc mũ giả thuyết…
Tác giả: