Dưới ánh trăng lạnh lẽo, một bóng người từ từ đứng dậy từ đống xương tàn. Nhìn xuống cơ thể gần như thối rữa và cánh tay lộ ra cả khớp xương màu xám trắng, Phong Kỳ sững sờ. Hắn nhớ rõ mình đang tham gia tiết học lịch sử của lão Vương, sau đó cơn buồn ngủ ập đến như lũ quét, hắn không có chống đỡ được, gục xuống bàn ngủ thiếp đi. Chờ đến khi mở mắt ra lần nữa, chính là cảnh tượng trước mắt. Mây đen u ám, xương khô trên mặt đất chất thành núi, mà hắn chính là đứng dậy từ trong đống xương khô. Càng làm cho hắn cảm thấy rùng mình chính là, thân thể của mình chẳng biết tại sao mà thối rữa, thông qua lồng ngực, hắn có thể nhìn thấy rõ nội tạng xám ngoét, teo tóp bên trong, cũng như xương sườn chằng chịt những vết xước. Không thích hợp, hẳn chỉ là một giấc mơ rất chân thật. Bốp!Không đau, ừ, chỉ là một giấc mơ mà thôi!Nhưng vấn đề là! hắn con mẹ nó phải làm sao để thoát ra ngoài!Ngay vào thời khắc Phong Kỳ trầm tư suy nghĩ, một tiếng gầm nhẹ truyền đến từ phía bên phải, hắn quay đầu lại…
Tác giả: