Đêm hè. Trăng vắt từng không. Thành phố Tân Đan Khê, tỉnh Tùng Giang. Trên sân thượng của một nhà dân, có một thiếu niên đang tập luyện rất khắc khổ với thanh phương thiên họa kích nặng nề trong tay. Trong bóng đêm tĩnh lặng, ánh trăng lạnh lẽo phủ lên dáng người mảnh khảnh của cậu một vầng sáng lạnh lùng, đạm mạc. Cầm thương nhìn trăng sáng, mình với bóng là ba. (1) “Sông Mẫu Đơn uốn quanh qua bao khúc quanh co. Chú cá nhỏ ơi, bạn không cần nhảy lên thuyền đâu, chúng tôi không thèm. Câu lấy mặt trăng, quăng lưới vớt sao trời. Rót rượu cho ông nội, uống một chén quên quê hương…” (2) Phía rào chắn của sân thượng truyền đến tiếng điện thoại rung bần bật, nhạc chuông cũng vang lên, giọng trẻ con. “Hộc hộc…” Thiếu niên thở hổn hển, động tác khựng lại, cậu xách thanh phương thiên họa kích nặng trịch đi về phía hàng rào chắn. “Đã đến giờ rồi.” Vinh Đào Đào nhìn thời gian báo trên di động là 23:59, thuận tay tắt luôn chuông báo. Ừ, đến giờ rồi, đi ngủ thôi. Tí tách, tí tách. Mồ hôi chảy từ…
Tác giả: