"Hữu Hữu, nghe điện thoại, nghe điện thoại đi... Em vứt điện thoại ở đâu rồi? Mau nghe điện thoại!!!" Đây là nhạc chuông chị tự thu âm vào di động tôi, sau vài lần muốn cúp máy cuối cùng tôi cũng do dự đặt tay lên chữ "Nghe", đừng mắng tôi không có tiền đồ, tôi đã mắng mình ngàn lần trước đó rồi. Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, tôi vì tham lam nghe giọng chị mà không bắt máy. Vài phút trôi qua, giọng nói kia vẫn không buông tha tôi. Cuối cùng, tôi mở mắt, nhấc tay trái lên. "Gì chứ, mới 8 giờ!" Đúng vậy, tám giờ sáng, thời điểm mà những người đi làm đều đã lên xe buýt hay ngồi tàu điện ngầm, còn tôi vẫn nằm trên chiếc giường lớn mềm mại này. Đây không phải lỗi của tôi, mọi người phải biết rằng, đối với những người như tôi, lúc này vẫn là thời gian để ngủ. Vậy mà tên to gan nào dám đến quấy nhiễu mộng đẹp của tôi thế này? "Chị YOYO, mau lên mạng" giọng quỷ rống của Nhị Bân vang lên trong điện thoại. Tôi biết nếu như không có chuyện gì quan trọng Nhị Bân cũng chẳng quấy rầy tôi, nhưng dù vậy…
Tác giả: