“Đau chết đi được” Tuy đầu còn đang đau đớn dữ dội. Nhưng thời gian không cho hắn suy nghĩ nhiều. Trải rộng tinh thần lực và lâm vào trạng thái chiến đấu. Nhưng không như hắn tưởng tượng. “Quái nào? Chẳng có gì cả” Đúng! Không có gì khác thường, vẫn là căn phòng quen thuộc trong trí nhớ, mọi thứ vẫn yên bình. Hắn đang nghĩ là có phải do bản thân đầu thai làm cho sức mạnh giảm bớt dẫn đến sai lầm hay là do cái thân thể này trước đó mới gặp chuyện gì đó nguy cấp không biết chừng. Chuyện nói ra cũng dài dòng, hắn đáng ra phải chết. À không đúng là đã chết trong vụ nổ nhưng sau đó hắn bị truyền tống đến một vũ trụ khác và đầu thai làm một người trên tinh cần này. Mọi thứ có lẽ sẽ rất bình thường, chết rồi đầu thai làm người mới cũng không phải gì to tát. Nhưng phiền phức là hắn có trí nhớ của kiếp trước. Luân hồi thì tiện tay lấy luôn ký ức đi chứ giữ lại làm gì không biết. Hắn chỉ muốn nghỉ ngơi, chỉ muốn ngủ một giấc thật dài, dài đến không bao giờ thức dậy. Nhưng đời nào như ý. Tuy thế…
Tác giả: