Editor: Dịch Quán Tiểu Chiêu Chiều hoàng hôn mùa thu, chân trời một vòng ánh sáng. Ánh sáng ngả màu, xuyên bóng qua bức tường nguy nga. Vừa lúc chiếu vào bước chân thêu thượng hạt châu trêи giày của hai cung nữ đang chạy chậm. Tiểu cung nữ chạy, một bên ánh sáng chiếu phản xạ lên hạt châu , sáng lấp lánh, giữa sự trang nghiêm nơi thâm cung càng làm tăng thêm một tia nghịch ngợm. Tiểu cung nữ chính là không rảnh lo về ánh sáng phản chiếu nghịch ngợm kia, vẻ mặt nôn nóng hướng Hi Hòa Cung chạy tới. Trước đây hoàng cung luôn yên lặng, hôm nay lại dồn dập tiếng bước chân liên tiếp. Tiếng kêu thảm thiết liên tục truyền đến, thập phần chói tai. Ánh sáng bao phủ dần dần hạ xuống, xuyên pha một khung cửa sổ. Dừng lại trêи một đôi tay. Đôi tay kia, mượt mà phấn nộn. Chủ nhân đôi tay tuổi còn rất trẻ. Chỉ là bụng thiếu nữ này lại cao phồng lên. Đôi tay xinh đẹp kia gõ nhịp nhàng lên chiếc bàn. "Cô cô, các nàng nói lần này Hoàng Hậu, là mang thai một thần nữ, hoài thai suốt mười sáu tháng, hôm…
Chương 9: Trộm Oa
Hắc Hoàng HậuTác giả: Tống Tượng BạchTruyện Cổ Đại, Truyện Cung ĐấuEditor: Dịch Quán Tiểu Chiêu Chiều hoàng hôn mùa thu, chân trời một vòng ánh sáng. Ánh sáng ngả màu, xuyên bóng qua bức tường nguy nga. Vừa lúc chiếu vào bước chân thêu thượng hạt châu trêи giày của hai cung nữ đang chạy chậm. Tiểu cung nữ chạy, một bên ánh sáng chiếu phản xạ lên hạt châu , sáng lấp lánh, giữa sự trang nghiêm nơi thâm cung càng làm tăng thêm một tia nghịch ngợm. Tiểu cung nữ chính là không rảnh lo về ánh sáng phản chiếu nghịch ngợm kia, vẻ mặt nôn nóng hướng Hi Hòa Cung chạy tới. Trước đây hoàng cung luôn yên lặng, hôm nay lại dồn dập tiếng bước chân liên tiếp. Tiếng kêu thảm thiết liên tục truyền đến, thập phần chói tai. Ánh sáng bao phủ dần dần hạ xuống, xuyên pha một khung cửa sổ. Dừng lại trêи một đôi tay. Đôi tay kia, mượt mà phấn nộn. Chủ nhân đôi tay tuổi còn rất trẻ. Chỉ là bụng thiếu nữ này lại cao phồng lên. Đôi tay xinh đẹp kia gõ nhịp nhàng lên chiếc bàn. "Cô cô, các nàng nói lần này Hoàng Hậu, là mang thai một thần nữ, hoài thai suốt mười sáu tháng, hôm… Editor: Dịch Quán Tiểu ChiêuHắc mã đi rất chậm. Càng tới gần nhà gỗ đi càng chậm.Đoạn đường ngắn ngủi, nó cọ tới cọ lui xong mới đi tiếp, không phát ra một chút tiếng động.A Lộc không biết có một con hắc mã đang đi về phía này, bởi vì lúc này muội muỗi đã tỉnh. Lúc này muội muội tê tâm liệt phế khóc lên.“Oa!” một tiếng.Mang muội muội bế lên, muội muội vẫn không ngoan, khóc lớn chưa từng có, âm thanh tiếng khóc rất to.A Lộc hoảng hốt, hắn không biết muội muội khóc vì cái gì. Hắn c*̃ng có chút sợ hãi, trước kia thời điểm muội muôi c*̉a hắn vẫn còn sống, c*̃ng luôn là khóc, bởi vì khó chịu. Sau đó lại không khóc nữa, bởi vì đã chết.Hắn luống cuống tay chân, thình lình phía sau một trận gió lạnh thổi tới, tiếp theo có một cái đầu thò vào. A Lộc bị dọa nhảy dựng, bánh bao còn đang nấu, nhìn theo ánh lửa, A Lộc mới thấy rõ mới tới chính là một con hắc mã, bất quá trên bờm giống như bị thương, không phải đụng phải cái gì đó chứ, trên đỉnh đầu còn có một vết máu.Muội muội còn đang gào khóc, nhìn đến cái đầu đến thăm, tự nhiên không khóc, trong mắt chứa đầy nước mắt, mở lớn nhìn hắc mã.A Lộc còn đang lo lắng dọa đến muội muội, liền thấy muội muội vươn tay nhỏ, một phen chụp tới trên đầu hắc mã.A Lộc nhảy dựng, tuy rằng sức lực c*̉a muội muội không lớn, nhưng dù sao c*̃ng là súc vật nhỡ đâu phát cuồng liền không tốt.Ngoài dự đoán, hắc mã này không có tức giận, ngược lại đem trán dí vào một chút, tùy muội muội sờ đầu, bộ dáng hưởng thụ.Muội muội không khóc, A Lộc c*̃ng thở phào nhẹ nhõm một hơi, thấy muội muội cơ hồ c*̀ng hắc mã này chơi đùa vui vẻ, hắn không định đem con ngựa này đuổi đi, mà đem nồi cháo bánh bao đến đút cho muội muội.Theo thường lệ vẫn là chính mình đưa lên một ngụm, muội muội ăn một ngụm, sau đó muội muội dùng sức đẩy cái thìa về phía hắn. A Lộc lúc này c*̃ng ăn một miếng nho nhỏ.Vốn dĩ A Lộc định đêm nay ăn một nửa, một nữa để dành mai ăn, chính là hắn đưa lên miệng một miếng, muội muội ăn xong một miếng, hắn chỉ là giả vờ ăn, c*̃ng ăn được một chút ít, c*̛́ như vậy nồi cháo liền hết sạch.c*̃ng không thể nói muội muội ăn quá nhiều, nhìn một nồi này, trên thực tế đa số chỉ là nước, bánh bao chỉ có một chút.Nhưng nhìn nồi trống trơn, A Lộc nhịn không được cảm khái, thực thoải mái.Có thể ăn no là một việc hạnh phúc, giờ khắc này hắn chính là muốn lười biếng một chút, tính tuổi năm nay hắn mới có mười hai, c*̃ng là một tiểu tử choai choai.Hắn dựa vào muội muội ở bên cạnh, một chạy chạy vội c*̛̣c kỳ mệt mỏi, phảng phất như xương cốt đều tản ra, lại toan đau đớn, thời điểm nằm xuống, có một loại cảm giác thoải mái không nói nên lời.Muội muội ăn no thực có tinh thần, hai tay ôm đầu hắc mã. Một hồi sờ mắt, một hồi sờ mũi, một hồi lại sờ bờm hắc mã.Con ngựa ngày thực ngoan ngoãn, c*̃ng không có động tác gì, thời điểm sờ tới mũi có chút ngứa ngứa, chỉ hừ hừ mũi.A Lộc tươi c*̛ời nhìn muội muội chơi đùa c*̀ng hắc mã, nằm nghĩ một hồi, định đi dọn dẹp, chính là không ngờ tới vừa nằm một chút đã nhanh chóng ngủ mất. Nhanh chóng đánh lên tiếng khò khè nhỏ.Hắc mã đang thực ngoan ngoãn nhìn thấy thiếu niên đã ngủ, bỗng miệng há to, lộ ra hàm rang không đồng đều, chuẩn bị cắn lên tã lót c*̉a đứa trẻ. Nó nhẹ nhàng ngẩng đầu, chuẩn bị ngậm tã lót đi ra, lại cảm thấy đầu giống như tảng đá, căn bản không dám ngẩng đầu.Toàn thân nó phát lực, đuôi lắc lư trợ lực, cắn mà không đứng dậy, chuẩn bị kéo tã lót đi. Chính là giờ khắc này, hàm răng chắc như núi, đứa trẻ vẫn không nhúc nhích, không đúng, đứa trẻ vẫn luôn lộn xộn, cái tay nhỏ nếu không chọc mũi c*̃ng là chọc mắt, còn dùng sức ấn lên bờm, đau quá đau quá………
Editor: Dịch Quán Tiểu Chiêu
Hắc mã đi rất chậm. Càng tới gần nhà gỗ đi càng chậm.
Đoạn đường ngắn ngủi, nó cọ tới cọ lui xong mới đi tiếp, không phát ra một chút tiếng động.
A Lộc không biết có một con hắc mã đang đi về phía này, bởi vì lúc này muội muỗi đã tỉnh. Lúc này muội muội tê tâm liệt phế khóc lên.
“Oa!” một tiếng.
Mang muội muội bế lên, muội muội vẫn không ngoan, khóc lớn chưa từng có, âm thanh tiếng khóc rất to.
A Lộc hoảng hốt, hắn không biết muội muội khóc vì cái gì. Hắn c*̃ng có chút sợ hãi, trước kia thời điểm muội muôi c*̉a hắn vẫn còn sống, c*̃ng luôn là khóc, bởi vì khó chịu. Sau đó lại không khóc nữa, bởi vì đã chết.
Hắn luống cuống tay chân, thình lình phía sau một trận gió lạnh thổi tới, tiếp theo có một cái đầu thò vào. A Lộc bị dọa nhảy dựng, bánh bao còn đang nấu, nhìn theo ánh lửa, A Lộc mới thấy rõ mới tới chính là một con hắc mã, bất quá trên bờm giống như bị thương, không phải đụng phải cái gì đó chứ, trên đỉnh đầu còn có một vết máu.
Muội muội còn đang gào khóc, nhìn đến cái đầu đến thăm, tự nhiên không khóc, trong mắt chứa đầy nước mắt, mở lớn nhìn hắc mã.
A Lộc còn đang lo lắng dọa đến muội muội, liền thấy muội muội vươn tay nhỏ, một phen chụp tới trên đầu hắc mã.
A Lộc nhảy dựng, tuy rằng sức lực c*̉a muội muội không lớn, nhưng dù sao c*̃ng là súc vật nhỡ đâu phát cuồng liền không tốt.
Ngoài dự đoán, hắc mã này không có tức giận, ngược lại đem trán dí vào một chút, tùy muội muội sờ đầu, bộ dáng hưởng thụ.
Muội muội không khóc, A Lộc c*̃ng thở phào nhẹ nhõm một hơi, thấy muội muội cơ hồ c*̀ng hắc mã này chơi đùa vui vẻ, hắn không định đem con ngựa này đuổi đi, mà đem nồi cháo bánh bao đến đút cho muội muội.
Theo thường lệ vẫn là chính mình đưa lên một ngụm, muội muội ăn một ngụm, sau đó muội muội dùng sức đẩy cái thìa về phía hắn. A Lộc lúc này c*̃ng ăn một miếng nho nhỏ.
Vốn dĩ A Lộc định đêm nay ăn một nửa, một nữa để dành mai ăn, chính là hắn đưa lên miệng một miếng, muội muội ăn xong một miếng, hắn chỉ là giả vờ ăn, c*̃ng ăn được một chút ít, c*̛́ như vậy nồi cháo liền hết sạch.
c*̃ng không thể nói muội muội ăn quá nhiều, nhìn một nồi này, trên thực tế đa số chỉ là nước, bánh bao chỉ có một chút.
Nhưng nhìn nồi trống trơn, A Lộc nhịn không được cảm khái, thực thoải mái.
Có thể ăn no là một việc hạnh phúc, giờ khắc này hắn chính là muốn lười biếng một chút, tính tuổi năm nay hắn mới có mười hai, c*̃ng là một tiểu tử choai choai.
Hắn dựa vào muội muội ở bên cạnh, một chạy chạy vội c*̛̣c kỳ mệt mỏi, phảng phất như xương cốt đều tản ra, lại toan đau đớn, thời điểm nằm xuống, có một loại cảm giác thoải mái không nói nên lời.
Muội muội ăn no thực có tinh thần, hai tay ôm đầu hắc mã. Một hồi sờ mắt, một hồi sờ mũi, một hồi lại sờ bờm hắc mã.
Con ngựa ngày thực ngoan ngoãn, c*̃ng không có động tác gì, thời điểm sờ tới mũi có chút ngứa ngứa, chỉ hừ hừ mũi.
A Lộc tươi c*̛ời nhìn muội muội chơi đùa c*̀ng hắc mã, nằm nghĩ một hồi, định đi dọn dẹp, chính là không ngờ tới vừa nằm một chút đã nhanh chóng ngủ mất. Nhanh chóng đánh lên tiếng khò khè nhỏ.
Hắc mã đang thực ngoan ngoãn nhìn thấy thiếu niên đã ngủ, bỗng miệng há to, lộ ra hàm rang không đồng đều, chuẩn bị cắn lên tã lót c*̉a đứa trẻ. Nó nhẹ nhàng ngẩng đầu, chuẩn bị ngậm tã lót đi ra, lại cảm thấy đầu giống như tảng đá, căn bản không dám ngẩng đầu.
Toàn thân nó phát lực, đuôi lắc lư trợ lực, cắn mà không đứng dậy, chuẩn bị kéo tã lót đi. Chính là giờ khắc này, hàm răng chắc như núi, đứa trẻ vẫn không nhúc nhích, không đúng, đứa trẻ vẫn luôn lộn xộn, cái tay nhỏ nếu không chọc mũi c*̃ng là chọc mắt, còn dùng sức ấn lên bờm, đau quá đau quá………
Hắc Hoàng HậuTác giả: Tống Tượng BạchTruyện Cổ Đại, Truyện Cung ĐấuEditor: Dịch Quán Tiểu Chiêu Chiều hoàng hôn mùa thu, chân trời một vòng ánh sáng. Ánh sáng ngả màu, xuyên bóng qua bức tường nguy nga. Vừa lúc chiếu vào bước chân thêu thượng hạt châu trêи giày của hai cung nữ đang chạy chậm. Tiểu cung nữ chạy, một bên ánh sáng chiếu phản xạ lên hạt châu , sáng lấp lánh, giữa sự trang nghiêm nơi thâm cung càng làm tăng thêm một tia nghịch ngợm. Tiểu cung nữ chính là không rảnh lo về ánh sáng phản chiếu nghịch ngợm kia, vẻ mặt nôn nóng hướng Hi Hòa Cung chạy tới. Trước đây hoàng cung luôn yên lặng, hôm nay lại dồn dập tiếng bước chân liên tiếp. Tiếng kêu thảm thiết liên tục truyền đến, thập phần chói tai. Ánh sáng bao phủ dần dần hạ xuống, xuyên pha một khung cửa sổ. Dừng lại trêи một đôi tay. Đôi tay kia, mượt mà phấn nộn. Chủ nhân đôi tay tuổi còn rất trẻ. Chỉ là bụng thiếu nữ này lại cao phồng lên. Đôi tay xinh đẹp kia gõ nhịp nhàng lên chiếc bàn. "Cô cô, các nàng nói lần này Hoàng Hậu, là mang thai một thần nữ, hoài thai suốt mười sáu tháng, hôm… Editor: Dịch Quán Tiểu ChiêuHắc mã đi rất chậm. Càng tới gần nhà gỗ đi càng chậm.Đoạn đường ngắn ngủi, nó cọ tới cọ lui xong mới đi tiếp, không phát ra một chút tiếng động.A Lộc không biết có một con hắc mã đang đi về phía này, bởi vì lúc này muội muỗi đã tỉnh. Lúc này muội muội tê tâm liệt phế khóc lên.“Oa!” một tiếng.Mang muội muội bế lên, muội muội vẫn không ngoan, khóc lớn chưa từng có, âm thanh tiếng khóc rất to.A Lộc hoảng hốt, hắn không biết muội muội khóc vì cái gì. Hắn c*̃ng có chút sợ hãi, trước kia thời điểm muội muôi c*̉a hắn vẫn còn sống, c*̃ng luôn là khóc, bởi vì khó chịu. Sau đó lại không khóc nữa, bởi vì đã chết.Hắn luống cuống tay chân, thình lình phía sau một trận gió lạnh thổi tới, tiếp theo có một cái đầu thò vào. A Lộc bị dọa nhảy dựng, bánh bao còn đang nấu, nhìn theo ánh lửa, A Lộc mới thấy rõ mới tới chính là một con hắc mã, bất quá trên bờm giống như bị thương, không phải đụng phải cái gì đó chứ, trên đỉnh đầu còn có một vết máu.Muội muội còn đang gào khóc, nhìn đến cái đầu đến thăm, tự nhiên không khóc, trong mắt chứa đầy nước mắt, mở lớn nhìn hắc mã.A Lộc còn đang lo lắng dọa đến muội muội, liền thấy muội muội vươn tay nhỏ, một phen chụp tới trên đầu hắc mã.A Lộc nhảy dựng, tuy rằng sức lực c*̉a muội muội không lớn, nhưng dù sao c*̃ng là súc vật nhỡ đâu phát cuồng liền không tốt.Ngoài dự đoán, hắc mã này không có tức giận, ngược lại đem trán dí vào một chút, tùy muội muội sờ đầu, bộ dáng hưởng thụ.Muội muội không khóc, A Lộc c*̃ng thở phào nhẹ nhõm một hơi, thấy muội muội cơ hồ c*̀ng hắc mã này chơi đùa vui vẻ, hắn không định đem con ngựa này đuổi đi, mà đem nồi cháo bánh bao đến đút cho muội muội.Theo thường lệ vẫn là chính mình đưa lên một ngụm, muội muội ăn một ngụm, sau đó muội muội dùng sức đẩy cái thìa về phía hắn. A Lộc lúc này c*̃ng ăn một miếng nho nhỏ.Vốn dĩ A Lộc định đêm nay ăn một nửa, một nữa để dành mai ăn, chính là hắn đưa lên miệng một miếng, muội muội ăn xong một miếng, hắn chỉ là giả vờ ăn, c*̃ng ăn được một chút ít, c*̛́ như vậy nồi cháo liền hết sạch.c*̃ng không thể nói muội muội ăn quá nhiều, nhìn một nồi này, trên thực tế đa số chỉ là nước, bánh bao chỉ có một chút.Nhưng nhìn nồi trống trơn, A Lộc nhịn không được cảm khái, thực thoải mái.Có thể ăn no là một việc hạnh phúc, giờ khắc này hắn chính là muốn lười biếng một chút, tính tuổi năm nay hắn mới có mười hai, c*̃ng là một tiểu tử choai choai.Hắn dựa vào muội muội ở bên cạnh, một chạy chạy vội c*̛̣c kỳ mệt mỏi, phảng phất như xương cốt đều tản ra, lại toan đau đớn, thời điểm nằm xuống, có một loại cảm giác thoải mái không nói nên lời.Muội muội ăn no thực có tinh thần, hai tay ôm đầu hắc mã. Một hồi sờ mắt, một hồi sờ mũi, một hồi lại sờ bờm hắc mã.Con ngựa ngày thực ngoan ngoãn, c*̃ng không có động tác gì, thời điểm sờ tới mũi có chút ngứa ngứa, chỉ hừ hừ mũi.A Lộc tươi c*̛ời nhìn muội muội chơi đùa c*̀ng hắc mã, nằm nghĩ một hồi, định đi dọn dẹp, chính là không ngờ tới vừa nằm một chút đã nhanh chóng ngủ mất. Nhanh chóng đánh lên tiếng khò khè nhỏ.Hắc mã đang thực ngoan ngoãn nhìn thấy thiếu niên đã ngủ, bỗng miệng há to, lộ ra hàm rang không đồng đều, chuẩn bị cắn lên tã lót c*̉a đứa trẻ. Nó nhẹ nhàng ngẩng đầu, chuẩn bị ngậm tã lót đi ra, lại cảm thấy đầu giống như tảng đá, căn bản không dám ngẩng đầu.Toàn thân nó phát lực, đuôi lắc lư trợ lực, cắn mà không đứng dậy, chuẩn bị kéo tã lót đi. Chính là giờ khắc này, hàm răng chắc như núi, đứa trẻ vẫn không nhúc nhích, không đúng, đứa trẻ vẫn luôn lộn xộn, cái tay nhỏ nếu không chọc mũi c*̃ng là chọc mắt, còn dùng sức ấn lên bờm, đau quá đau quá………