Tác giả:

"Chú ơi, xin chú thương xót, cho con chút tiền đi. ""Dì ơi, van cầu dì, cho con một ít tiền đi. "“Lộc Bảo đói lắm rồi!”"Nếu không xin được tiền thì cha sẽ đánh chết con mất! "Đường phố ồn ào, náo nhiệt. Một đứa trẻ xanh xao vàng vọt đầu tóc lộn xộn, hai bàn tay nứt da run lẩy bẩy đang cầu xin người đi đường. Nhưng thời buổi này, mấy người đi ăn xin đều có hội nhóm cả, bọn họ có khi còn giàu có hơn cả người cho tiền. Mặc dù mọi người đều có chút thông cảm nhưng đều không bố thí. Một lúc lâu sau mới có người tốt bụng tiến lên, đánh giá Tiểu Lộc Bảo một chút rồi nhẹ giọng hỏi: "Bạn nhỏ à, sao cháu lại ở bên ngoài một mình vậy, cha mẹ đâu rồi?"Ánh mắt của Tiểu Lộc Bảo lóe lên nhưng bé không dám đáp lại. Bé không có cha mẹ, chỉ có một người cha nuôi rất thích uống rượu. Cha nuôi không cho bé ăn mà ngày nào cũng bắt bé phải đi ăn xin, không cho phép bé nói chuyện với người khác. Nếu bị phát hiện thì bé còn bị đánh đập dã man!“Cái thứ nuôi tốn cơm kia!”Quả nhiên chưa đến vài giây sau, cha…

Chương 31: Chương 31

Lộc Bảo Ba Tuổi Rưỡi Được Cả Nhà Cưng ChiềuTác giả: Phong Thính NgâmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Sủng"Chú ơi, xin chú thương xót, cho con chút tiền đi. ""Dì ơi, van cầu dì, cho con một ít tiền đi. "“Lộc Bảo đói lắm rồi!”"Nếu không xin được tiền thì cha sẽ đánh chết con mất! "Đường phố ồn ào, náo nhiệt. Một đứa trẻ xanh xao vàng vọt đầu tóc lộn xộn, hai bàn tay nứt da run lẩy bẩy đang cầu xin người đi đường. Nhưng thời buổi này, mấy người đi ăn xin đều có hội nhóm cả, bọn họ có khi còn giàu có hơn cả người cho tiền. Mặc dù mọi người đều có chút thông cảm nhưng đều không bố thí. Một lúc lâu sau mới có người tốt bụng tiến lên, đánh giá Tiểu Lộc Bảo một chút rồi nhẹ giọng hỏi: "Bạn nhỏ à, sao cháu lại ở bên ngoài một mình vậy, cha mẹ đâu rồi?"Ánh mắt của Tiểu Lộc Bảo lóe lên nhưng bé không dám đáp lại. Bé không có cha mẹ, chỉ có một người cha nuôi rất thích uống rượu. Cha nuôi không cho bé ăn mà ngày nào cũng bắt bé phải đi ăn xin, không cho phép bé nói chuyện với người khác. Nếu bị phát hiện thì bé còn bị đánh đập dã man!“Cái thứ nuôi tốn cơm kia!”Quả nhiên chưa đến vài giây sau, cha… Quả thực vừa rồi Tịch Huệ quá lo rồi, bây giờ nghe Văn Chính Phong nói vậy cô ấy cũng phản ứng lại, nói không chừng sau này Văn Dật Dương thường xuyên tiếp xúc với Lộc Bảo còn có thể thay đổi tính cách của cậu nữa.Thật ra bọn họ đều không biết con nít cũng có lòng tự trọng, tuy tính cách Văn Dật Dương hướng nội nhưng cậu rất thông minh với lại lòng tự trọng cực kỳ cao.Lúc đó khi cùng nhau chơi trò gia đình Văn Dật Dương chủ động làm chú rể muốn Lộc Bảo làm cô dâu, nhưng Lộc Bảo lại từ chối và muốn làm mẹ của cậu, cậu không muốn bị bé khinh thường nên mới không khóc.Văn Chính Phong nhìn Tịch Huệ đã nghĩ thông suốt rồi cũng thở phào nhẹ nhõm, vợ anh bất cứ cái gì cũng tốt nhưng lại lo lắng cho con trai quá, anh cũng lo lắng giữa vợ mình và con trai sẽ tạo thành một vòng luẩn quẩn.“Chú Phương! Cháu có một yêu cầu quá đáng, sau này có thể để cho Dật Dương và Lộc Bảo chơi chung với nhau không?”Phương Hải cười trả lời: “Đây là chuyện tốt mà, trẻ con chơi với nhiều bạn thì càng tốt!” Không phải con cả của ông và anh cũng chơi với nhau từ nhỏ tới lớn sao?Lộc Bảo dẫn Văn Dật Dương đi thẳng tới trước cửa phòng ngủ của mình, bé tiện tay gõ cửa một cái mới mở cửa phòng ra.Văn Dật Dương cảm thấy hơi kỳ lạ nhưng kỳ lạ ở chỗ nào lại không nói ra được.Văn Dật Dương nhìn thấy một đống đồ chơi chiếm gần nửa bức tường nhưng lại chưa tháo bao bọc ra thì há hốc mồm, đồ chơi của Lộc Bảo chỉ là mở ra xem thôi chứ không có chơi sao?“Những thứ này đều là đồ chơi của em, tuỳ anh chọn!” Tay nhỏ của Lộc Bảo vung lên, khí phách nói.Văn Dật Dương chọn nửa ngày đã nhìn thấy mô hình Thái Văn Cơ cũng khá vừa lòng: “Chọn cái này đi!” Còn lại mấy cái nào là búp bê barbie, công chúa, búp bê bằng bông khác cậu thật sự không thể lấy được.Trên bàn còn có lego mà Lộc Bảo đang lắp ráp: “Phương Lộc Trúc, em cũng thích lego sao?”“Đúng vậy! Lego thú vị hơn mấy cái đồ chơi đó nhiều.”Văn Dật Dương gật đầu lại có chút bất lực, thì ra là không thích nên mới để cho cậu chọn.“Vậy…Chúng ta có thể cùng nhau chơi lego không?” Văn Dật Dương cẩn thận hỏi.“Có thể chứ! Nhưng không phải tay anh đang bị thương sao?”“Không sao! Anh phụ giúp em là được rồi!”Cứ như vậy hai người cùng nhau chơi đến khi kết thúc buổi tiệc, Văn Dật Dương biết cha mẹ đến tìm mình, cậu đành phải lưu luyến rời khỏi, còn hẹn sẵn lần sau cùng nhau chơi tiếp.Đây chỉ là một tình tiết nhỏ, buổi tiệc ở bên ngoài vẫn cực kỳ náo nhiệt, dù sao nhà họ Phương cũng rất ít khi tổ chức những buổi tiệc lớn như vậy.Hầu như tất cả các tầng lớp tinh anh trong giới đều có mặt ở đây, không nói đến địa vị kinh tế của nhà họ Phương, chỉ bằng thành tích của Phương Hải ở trong lĩnh vực y tế tất nhiều người sẽ không dám tuỳ tiện đắc tội ông, chỉ cần có cơ hội sẽ nắm bắt và nịnh bợ, bởi vì không ai có thể chắc chắn bản thân cả đời không bệnh tật và không tai hoạ, ngộ nhỡ cần phải nhờ đến người ta thì làm sao.Lần này Lộc Bảo có hoảng sợ nhưng vẫn bình an vô sự, trái lại Trần Nguyệt Kiến không có vấn đề gì, dù sao còn nhiều thời gian, dẫu sao hiện tại Lộc Bảo cũng lộ ra dấu hiệu là người thừa kế, cô nhóc và chú nhỏ cũng rời khỏi sớm.Nhưng mà Phương Lâm Lâm lại tức muốn chết, như vậy không chỉ không khiến cho Lộc Bảo bị mất mặt mà còn để cho bé có thêm một người bạn.Phương Lâm Lâm vừa về tới phòng của mình lập tức thay đổi một bộ mặt khác, bậc thầy đổi mặt cũng không giỏi bằng cô nhóc.Dù sao Phương Lâm Lâm sinh ra ở Vườn Trăn, hơn nữa tất cả người làm mang họ Phương đều là những người đi theo nhà họ Phương mấy đời rồi, cho dù trong thời kỳ chiến tranh có bị chia cắt nhưng sau này vẫn tìm về lại, cho nên đãi ngộ của Phương Lâm Lâm tốt hơn các cô chiêu của những người có tiền bình thường rất nhiều, nhà họ Phương luôn không có con gái mặc dù là con gái của người làm nhưng nhà họ Phương chưa từng đối xử tệ với cô nhóc, nhưng cô nhóc vẫn cảm thấy chưa đủ..

Quả thực vừa rồi Tịch Huệ quá lo rồi, bây giờ nghe Văn Chính Phong nói vậy cô ấy cũng phản ứng lại, nói không chừng sau này Văn Dật Dương thường xuyên tiếp xúc với Lộc Bảo còn có thể thay đổi tính cách của cậu nữa.

Thật ra bọn họ đều không biết con nít cũng có lòng tự trọng, tuy tính cách Văn Dật Dương hướng nội nhưng cậu rất thông minh với lại lòng tự trọng cực kỳ cao.

Lúc đó khi cùng nhau chơi trò gia đình Văn Dật Dương chủ động làm chú rể muốn Lộc Bảo làm cô dâu, nhưng Lộc Bảo lại từ chối và muốn làm mẹ của cậu, cậu không muốn bị bé khinh thường nên mới không khóc.

Văn Chính Phong nhìn Tịch Huệ đã nghĩ thông suốt rồi cũng thở phào nhẹ nhõm, vợ anh bất cứ cái gì cũng tốt nhưng lại lo lắng cho con trai quá, anh cũng lo lắng giữa vợ mình và con trai sẽ tạo thành một vòng luẩn quẩn.

“Chú Phương! Cháu có một yêu cầu quá đáng, sau này có thể để cho Dật Dương và Lộc Bảo chơi chung với nhau không?”Phương Hải cười trả lời: “Đây là chuyện tốt mà, trẻ con chơi với nhiều bạn thì càng tốt!” Không phải con cả của ông và anh cũng chơi với nhau từ nhỏ tới lớn sao?Lộc Bảo dẫn Văn Dật Dương đi thẳng tới trước cửa phòng ngủ của mình, bé tiện tay gõ cửa một cái mới mở cửa phòng ra.

Văn Dật Dương cảm thấy hơi kỳ lạ nhưng kỳ lạ ở chỗ nào lại không nói ra được.

Văn Dật Dương nhìn thấy một đống đồ chơi chiếm gần nửa bức tường nhưng lại chưa tháo bao bọc ra thì há hốc mồm, đồ chơi của Lộc Bảo chỉ là mở ra xem thôi chứ không có chơi sao?“Những thứ này đều là đồ chơi của em, tuỳ anh chọn!” Tay nhỏ của Lộc Bảo vung lên, khí phách nói.

Văn Dật Dương chọn nửa ngày đã nhìn thấy mô hình Thái Văn Cơ cũng khá vừa lòng: “Chọn cái này đi!” Còn lại mấy cái nào là búp bê barbie, công chúa, búp bê bằng bông khác cậu thật sự không thể lấy được.

Trên bàn còn có lego mà Lộc Bảo đang lắp ráp: “Phương Lộc Trúc, em cũng thích lego sao?”“Đúng vậy! Lego thú vị hơn mấy cái đồ chơi đó nhiều.

”Văn Dật Dương gật đầu lại có chút bất lực, thì ra là không thích nên mới để cho cậu chọn.

“Vậy…Chúng ta có thể cùng nhau chơi lego không?” Văn Dật Dương cẩn thận hỏi.

“Có thể chứ! Nhưng không phải tay anh đang bị thương sao?”“Không sao! Anh phụ giúp em là được rồi!”Cứ như vậy hai người cùng nhau chơi đến khi kết thúc buổi tiệc, Văn Dật Dương biết cha mẹ đến tìm mình, cậu đành phải lưu luyến rời khỏi, còn hẹn sẵn lần sau cùng nhau chơi tiếp.

Đây chỉ là một tình tiết nhỏ, buổi tiệc ở bên ngoài vẫn cực kỳ náo nhiệt, dù sao nhà họ Phương cũng rất ít khi tổ chức những buổi tiệc lớn như vậy.

Hầu như tất cả các tầng lớp tinh anh trong giới đều có mặt ở đây, không nói đến địa vị kinh tế của nhà họ Phương, chỉ bằng thành tích của Phương Hải ở trong lĩnh vực y tế tất nhiều người sẽ không dám tuỳ tiện đắc tội ông, chỉ cần có cơ hội sẽ nắm bắt và nịnh bợ, bởi vì không ai có thể chắc chắn bản thân cả đời không bệnh tật và không tai hoạ, ngộ nhỡ cần phải nhờ đến người ta thì làm sao.

Lần này Lộc Bảo có hoảng sợ nhưng vẫn bình an vô sự, trái lại Trần Nguyệt Kiến không có vấn đề gì, dù sao còn nhiều thời gian, dẫu sao hiện tại Lộc Bảo cũng lộ ra dấu hiệu là người thừa kế, cô nhóc và chú nhỏ cũng rời khỏi sớm.

Nhưng mà Phương Lâm Lâm lại tức muốn chết, như vậy không chỉ không khiến cho Lộc Bảo bị mất mặt mà còn để cho bé có thêm một người bạn.

Phương Lâm Lâm vừa về tới phòng của mình lập tức thay đổi một bộ mặt khác, bậc thầy đổi mặt cũng không giỏi bằng cô nhóc.

Dù sao Phương Lâm Lâm sinh ra ở Vườn Trăn, hơn nữa tất cả người làm mang họ Phương đều là những người đi theo nhà họ Phương mấy đời rồi, cho dù trong thời kỳ chiến tranh có bị chia cắt nhưng sau này vẫn tìm về lại, cho nên đãi ngộ của Phương Lâm Lâm tốt hơn các cô chiêu của những người có tiền bình thường rất nhiều, nhà họ Phương luôn không có con gái mặc dù là con gái của người làm nhưng nhà họ Phương chưa từng đối xử tệ với cô nhóc, nhưng cô nhóc vẫn cảm thấy chưa đủ.

.

Lộc Bảo Ba Tuổi Rưỡi Được Cả Nhà Cưng ChiềuTác giả: Phong Thính NgâmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Sủng"Chú ơi, xin chú thương xót, cho con chút tiền đi. ""Dì ơi, van cầu dì, cho con một ít tiền đi. "“Lộc Bảo đói lắm rồi!”"Nếu không xin được tiền thì cha sẽ đánh chết con mất! "Đường phố ồn ào, náo nhiệt. Một đứa trẻ xanh xao vàng vọt đầu tóc lộn xộn, hai bàn tay nứt da run lẩy bẩy đang cầu xin người đi đường. Nhưng thời buổi này, mấy người đi ăn xin đều có hội nhóm cả, bọn họ có khi còn giàu có hơn cả người cho tiền. Mặc dù mọi người đều có chút thông cảm nhưng đều không bố thí. Một lúc lâu sau mới có người tốt bụng tiến lên, đánh giá Tiểu Lộc Bảo một chút rồi nhẹ giọng hỏi: "Bạn nhỏ à, sao cháu lại ở bên ngoài một mình vậy, cha mẹ đâu rồi?"Ánh mắt của Tiểu Lộc Bảo lóe lên nhưng bé không dám đáp lại. Bé không có cha mẹ, chỉ có một người cha nuôi rất thích uống rượu. Cha nuôi không cho bé ăn mà ngày nào cũng bắt bé phải đi ăn xin, không cho phép bé nói chuyện với người khác. Nếu bị phát hiện thì bé còn bị đánh đập dã man!“Cái thứ nuôi tốn cơm kia!”Quả nhiên chưa đến vài giây sau, cha… Quả thực vừa rồi Tịch Huệ quá lo rồi, bây giờ nghe Văn Chính Phong nói vậy cô ấy cũng phản ứng lại, nói không chừng sau này Văn Dật Dương thường xuyên tiếp xúc với Lộc Bảo còn có thể thay đổi tính cách của cậu nữa.Thật ra bọn họ đều không biết con nít cũng có lòng tự trọng, tuy tính cách Văn Dật Dương hướng nội nhưng cậu rất thông minh với lại lòng tự trọng cực kỳ cao.Lúc đó khi cùng nhau chơi trò gia đình Văn Dật Dương chủ động làm chú rể muốn Lộc Bảo làm cô dâu, nhưng Lộc Bảo lại từ chối và muốn làm mẹ của cậu, cậu không muốn bị bé khinh thường nên mới không khóc.Văn Chính Phong nhìn Tịch Huệ đã nghĩ thông suốt rồi cũng thở phào nhẹ nhõm, vợ anh bất cứ cái gì cũng tốt nhưng lại lo lắng cho con trai quá, anh cũng lo lắng giữa vợ mình và con trai sẽ tạo thành một vòng luẩn quẩn.“Chú Phương! Cháu có một yêu cầu quá đáng, sau này có thể để cho Dật Dương và Lộc Bảo chơi chung với nhau không?”Phương Hải cười trả lời: “Đây là chuyện tốt mà, trẻ con chơi với nhiều bạn thì càng tốt!” Không phải con cả của ông và anh cũng chơi với nhau từ nhỏ tới lớn sao?Lộc Bảo dẫn Văn Dật Dương đi thẳng tới trước cửa phòng ngủ của mình, bé tiện tay gõ cửa một cái mới mở cửa phòng ra.Văn Dật Dương cảm thấy hơi kỳ lạ nhưng kỳ lạ ở chỗ nào lại không nói ra được.Văn Dật Dương nhìn thấy một đống đồ chơi chiếm gần nửa bức tường nhưng lại chưa tháo bao bọc ra thì há hốc mồm, đồ chơi của Lộc Bảo chỉ là mở ra xem thôi chứ không có chơi sao?“Những thứ này đều là đồ chơi của em, tuỳ anh chọn!” Tay nhỏ của Lộc Bảo vung lên, khí phách nói.Văn Dật Dương chọn nửa ngày đã nhìn thấy mô hình Thái Văn Cơ cũng khá vừa lòng: “Chọn cái này đi!” Còn lại mấy cái nào là búp bê barbie, công chúa, búp bê bằng bông khác cậu thật sự không thể lấy được.Trên bàn còn có lego mà Lộc Bảo đang lắp ráp: “Phương Lộc Trúc, em cũng thích lego sao?”“Đúng vậy! Lego thú vị hơn mấy cái đồ chơi đó nhiều.”Văn Dật Dương gật đầu lại có chút bất lực, thì ra là không thích nên mới để cho cậu chọn.“Vậy…Chúng ta có thể cùng nhau chơi lego không?” Văn Dật Dương cẩn thận hỏi.“Có thể chứ! Nhưng không phải tay anh đang bị thương sao?”“Không sao! Anh phụ giúp em là được rồi!”Cứ như vậy hai người cùng nhau chơi đến khi kết thúc buổi tiệc, Văn Dật Dương biết cha mẹ đến tìm mình, cậu đành phải lưu luyến rời khỏi, còn hẹn sẵn lần sau cùng nhau chơi tiếp.Đây chỉ là một tình tiết nhỏ, buổi tiệc ở bên ngoài vẫn cực kỳ náo nhiệt, dù sao nhà họ Phương cũng rất ít khi tổ chức những buổi tiệc lớn như vậy.Hầu như tất cả các tầng lớp tinh anh trong giới đều có mặt ở đây, không nói đến địa vị kinh tế của nhà họ Phương, chỉ bằng thành tích của Phương Hải ở trong lĩnh vực y tế tất nhiều người sẽ không dám tuỳ tiện đắc tội ông, chỉ cần có cơ hội sẽ nắm bắt và nịnh bợ, bởi vì không ai có thể chắc chắn bản thân cả đời không bệnh tật và không tai hoạ, ngộ nhỡ cần phải nhờ đến người ta thì làm sao.Lần này Lộc Bảo có hoảng sợ nhưng vẫn bình an vô sự, trái lại Trần Nguyệt Kiến không có vấn đề gì, dù sao còn nhiều thời gian, dẫu sao hiện tại Lộc Bảo cũng lộ ra dấu hiệu là người thừa kế, cô nhóc và chú nhỏ cũng rời khỏi sớm.Nhưng mà Phương Lâm Lâm lại tức muốn chết, như vậy không chỉ không khiến cho Lộc Bảo bị mất mặt mà còn để cho bé có thêm một người bạn.Phương Lâm Lâm vừa về tới phòng của mình lập tức thay đổi một bộ mặt khác, bậc thầy đổi mặt cũng không giỏi bằng cô nhóc.Dù sao Phương Lâm Lâm sinh ra ở Vườn Trăn, hơn nữa tất cả người làm mang họ Phương đều là những người đi theo nhà họ Phương mấy đời rồi, cho dù trong thời kỳ chiến tranh có bị chia cắt nhưng sau này vẫn tìm về lại, cho nên đãi ngộ của Phương Lâm Lâm tốt hơn các cô chiêu của những người có tiền bình thường rất nhiều, nhà họ Phương luôn không có con gái mặc dù là con gái của người làm nhưng nhà họ Phương chưa từng đối xử tệ với cô nhóc, nhưng cô nhóc vẫn cảm thấy chưa đủ..

Chương 31: Chương 31