NEW YORK - tiểu thư mau dậy đi, nếu không là trễ giờ lên máy bay đấy. Có một cô gái mặc chiếc váy lụa màu đỏ nằm trên chiếc giường màu trắng đang ngủ rất say sưa nhưng khi nghe giọng nói của cô hầu gái thì liền giật mình tỉnh dậy. - máy bay khi nào cất cánh ? Tuy là một cô gái lại còn là thiên kim tiểu thư nhưng mà dáng vẻ lúc này của cô gái thật khiến cho người ta không thể không ngán ngẫm, đầu tóc thì bù xù lại còn rối loạn không những vậy lại còn vừa ngáp vừa nói chuyện. - hai tiếng nữa, tiểu thư chúng ta còn phải đến sân bay làm thủ tục, cô mau chóng một chút nếu không trễ chuyến bay như lần trước thì phu nhân sẽ tức giận. - biết rồi, em đừng có lãi nhãi nữa. Chị lập tức đi thay quần áo ngay ! ~ sân bay “ con biết rồi, cô đừng lãi nhãi nữa, giờ con đang ở sân bay vài tiếng nữa sẽ đến Đài Bắc, như vậy sẽ đến trình diện với cô, vậy đã được chưa ? ” Cô gái này chính là Sở Thắng Nam, năm nay cô vừa tròn 22 tuổi, sở hữu chiều cao chuẩn 1m68 vạn cô gái mong ước, không những thế cô còn…
Chương 31: Chịu Phạt
Trái Cấm Tình YêuTác giả: Phương LinhNEW YORK - tiểu thư mau dậy đi, nếu không là trễ giờ lên máy bay đấy. Có một cô gái mặc chiếc váy lụa màu đỏ nằm trên chiếc giường màu trắng đang ngủ rất say sưa nhưng khi nghe giọng nói của cô hầu gái thì liền giật mình tỉnh dậy. - máy bay khi nào cất cánh ? Tuy là một cô gái lại còn là thiên kim tiểu thư nhưng mà dáng vẻ lúc này của cô gái thật khiến cho người ta không thể không ngán ngẫm, đầu tóc thì bù xù lại còn rối loạn không những vậy lại còn vừa ngáp vừa nói chuyện. - hai tiếng nữa, tiểu thư chúng ta còn phải đến sân bay làm thủ tục, cô mau chóng một chút nếu không trễ chuyến bay như lần trước thì phu nhân sẽ tức giận. - biết rồi, em đừng có lãi nhãi nữa. Chị lập tức đi thay quần áo ngay ! ~ sân bay “ con biết rồi, cô đừng lãi nhãi nữa, giờ con đang ở sân bay vài tiếng nữa sẽ đến Đài Bắc, như vậy sẽ đến trình diện với cô, vậy đã được chưa ? ” Cô gái này chính là Sở Thắng Nam, năm nay cô vừa tròn 22 tuổi, sở hữu chiều cao chuẩn 1m68 vạn cô gái mong ước, không những thế cô còn… Cả Kỳ Hoa viên vì Sở Thắng Nam mà náo loạn cả lên.Thời gian đã qua hơn một tiếng đồng hồ nhưng người thì vẫn chưa tìm thấy khiến cho Đình Phong không nhẫn nổi giận mà còn phẫn nộ.- tôi nuôi đám phế vật các người làm gì, đến cả một người phụ nữ cũng không tìm được.Còn dám trở về đây sao ?Đình Phong dùng lực đập mạnh tay xuống bàn khiến cái bàn được làm bằng kín cũng bị nứt một mảnh lớn.Nếu mà đập thêm một phát nữa thì cái bàn thật sự là vỡ tan tành.- thiếu gia, là thuộc hạ thuộc hạ vô năng không thể tìm thấy phu nhân, xin thiếu gia trách phạt một mình thuộc hạ.Diệp Thủ nhìn thấy đám anh em của mình vì một mình Thắng Nam mà chịu phạt toàn thể là không đáng cho nên cậu ta quyết định tự nhận mọi trách nhiệm lên trên người bản thân.Thà rằng một mình chịu phạt còn hơn là cả đám cùng chịu, Diệp Thủ trước nay đều trọng tình nghĩa như vậy.- vô năng ? Một câu nói của cậu mà muốn gánh hết cho đám phế vật này sao ? Diệp Thủ cậu đừng nghĩ tôi không dám phạt cậu.Diệp Thủ cùng đám thuộc hạ đứng trước mặt Đình Phong.Đám thuộc hạ vì sợ Đình Phong mà một chữ cũng không dám hé răng nửa lời.- người đâu, mang Diệp Thủ nhốt vào địa lao.Địa lao không phải là nơi con người sống vì nơi đó nằm dưới lòng đất vừa ẩm ướt lại vừa hắc ám một chút ánh sáng cũng không có.Nhưng địa lao của Đình Phong được xây dựng rất là lớn có hơn 20 phòng giam phạm nhân mà phạm nhân bị nhốt vào đây thì chưa từng có cơ hội nhìn thấy ánh mắt trời lần nữa.Hai tên thuộc hạ mang Diệp Thủ rời đi nhưng vừa ra đến cửa thì Thắng Nam đúng lúc trở về nhìn thấy một cảnh tượng hết sức hoành tráng.Trước đại sảnh Kỳ Hoa viên toàn là hắc y nhân cao lớn, cô căn bản không thể nhìn thấy được sự việc đang xảy ra bên trong.Cô chỉ nghe được tiếng Đình Phong quát lớn đòi đưa Diệp Thủ mang nhốt vào địa lao.- khoan đã !Thắng Nam tay xách tay cầm kiêu hãnh bước chen qua đám thuộc hạ mà đi vào.Đám thuộc hạ vừa nghe tiếng một người phụ nữ liền mừng đến cả lệ cũng muốn rơi, nhanh chóng tránh đường cho cô bước vào.- Diệp Thủ phạm tội gì mà anh lại muốn đưa cậu ấy đến địa lao ? Địa lao là nơi để người sống hay sao ?Nhìn thấy Thắng Nam hùng hổ đi vào, gương mặt có chút cáu gắt nhìn về phía mình, Đình Phong liền đứng dậy rời khỏi ghế.Sải vài bước tiến đến trước mặt của cô, anh nâng cằm cô lên, giọng lạnh lẽo cất lên.- phạm tội gì ? Tất cả họ đều vì em mà chịu phạt, em nói xem họ phạm tội gì ?Vì cô chịu phạt ? Tại sao ? Chẳng lẽ là...Thắng Nam cúi đầu trầm tư, tránh né ánh mắt băng lãnh của Đình Phong.- là tôi sai, tôi nhận lỗi rồi.Anh có thể bỏ qua không phạt bọn họ nữa hay không ?Thắng Nam suy nghĩ rất lâu mới đưa ra quyết định một mình cô nhận sai để cứu lấy hơn mấy mươi mạng người, xem như cũng đáng.- em sai ? Em đã làm gì sai, nói tôi nghe !Cô chỉ biết nhận sai để cứu giúp mấy mươi mạng người chứ cô nào biết cô đã phạm sai điều gì chứ.- tôi...Thắng Nam ngơ người, cổ họng bị nghẹn lại không biết nói gì bởi vì cô thật sự không biết nguyên nhân vì sao mà đám người này lại vì cô mà chịu phạt.- cả việc mình mắc lỗi sai gì em cũng không biết mà còn muốn nhận sai ư ? Được, tôi có thể bỏ qua không trách phạt họ nhưng đổi lại em phải chịu phạt thay cho họ.Em chọn đi !Thắng Nam không nghĩ ngợi nhiều quyết định đồng ý thay họ bị phạt.- được, tôi chịu phạt thay họ.Đình Phong nhếch mép cười nhìn Thắng Nam.Cô xem như là trúng kế rồi !- các người lui xuống hết cho tôi ! Lần này là phu nhân thay các người chịu phạt nhưng nhất định không có lần sau.Đám thuộc hạ nhanh chóng lui ra, Diệp Thủ cũng nhanh chóng được trả tự do.- phu nhân, cũng may cô về kịp lúc.Tôi thay mặt các anh em cảm ơn cô rất nhiều !Diệp Thủ tiến lại đứng bên cạnh Thắng Nam nói một tiếng cảm ơn.- phu nhân, người chịu phạt lần này là trên giường sẽ không giống với chúng tôi.Nhất định phải gắng sức đấy !Diệp Thủ trước khi đi còn thủ thỉ bên tai Thắng Nam vài câu.Khiến cho Thắng Nam nghe được đầu óc cứ như muốn nổ tung.Cái gì mà phạt trên giường, là lần đầu cô nghe thấy đấy..
Cả Kỳ Hoa viên vì Sở Thắng Nam mà náo loạn cả lên.
Thời gian đã qua hơn một tiếng đồng hồ nhưng người thì vẫn chưa tìm thấy khiến cho Đình Phong không nhẫn nổi giận mà còn phẫn nộ.
- tôi nuôi đám phế vật các người làm gì, đến cả một người phụ nữ cũng không tìm được.
Còn dám trở về đây sao ?
Đình Phong dùng lực đập mạnh tay xuống bàn khiến cái bàn được làm bằng kín cũng bị nứt một mảnh lớn.
Nếu mà đập thêm một phát nữa thì cái bàn thật sự là vỡ tan tành.
- thiếu gia, là thuộc hạ thuộc hạ vô năng không thể tìm thấy phu nhân, xin thiếu gia trách phạt một mình thuộc hạ.
Diệp Thủ nhìn thấy đám anh em của mình vì một mình Thắng Nam mà chịu phạt toàn thể là không đáng cho nên cậu ta quyết định tự nhận mọi trách nhiệm lên trên người bản thân.
Thà rằng một mình chịu phạt còn hơn là cả đám cùng chịu, Diệp Thủ trước nay đều trọng tình nghĩa như vậy.
- vô năng ? Một câu nói của cậu mà muốn gánh hết cho đám phế vật này sao ? Diệp Thủ cậu đừng nghĩ tôi không dám phạt cậu.
Diệp Thủ cùng đám thuộc hạ đứng trước mặt Đình Phong.
Đám thuộc hạ vì sợ Đình Phong mà một chữ cũng không dám hé răng nửa lời.
- người đâu, mang Diệp Thủ nhốt vào địa lao.
Địa lao không phải là nơi con người sống vì nơi đó nằm dưới lòng đất vừa ẩm ướt lại vừa hắc ám một chút ánh sáng cũng không có.
Nhưng địa lao của Đình Phong được xây dựng rất là lớn có hơn 20 phòng giam phạm nhân mà phạm nhân bị nhốt vào đây thì chưa từng có cơ hội nhìn thấy ánh mắt trời lần nữa.
Hai tên thuộc hạ mang Diệp Thủ rời đi nhưng vừa ra đến cửa thì Thắng Nam đúng lúc trở về nhìn thấy một cảnh tượng hết sức hoành tráng.
Trước đại sảnh Kỳ Hoa viên toàn là hắc y nhân cao lớn, cô căn bản không thể nhìn thấy được sự việc đang xảy ra bên trong.
Cô chỉ nghe được tiếng Đình Phong quát lớn đòi đưa Diệp Thủ mang nhốt vào địa lao.
- khoan đã !
Thắng Nam tay xách tay cầm kiêu hãnh bước chen qua đám thuộc hạ mà đi vào.
Đám thuộc hạ vừa nghe tiếng một người phụ nữ liền mừng đến cả lệ cũng muốn rơi, nhanh chóng tránh đường cho cô bước vào.
- Diệp Thủ phạm tội gì mà anh lại muốn đưa cậu ấy đến địa lao ? Địa lao là nơi để người sống hay sao ?
Nhìn thấy Thắng Nam hùng hổ đi vào, gương mặt có chút cáu gắt nhìn về phía mình, Đình Phong liền đứng dậy rời khỏi ghế.
Sải vài bước tiến đến trước mặt của cô, anh nâng cằm cô lên, giọng lạnh lẽo cất lên.
- phạm tội gì ? Tất cả họ đều vì em mà chịu phạt, em nói xem họ phạm tội gì ?
Vì cô chịu phạt ? Tại sao ? Chẳng lẽ là...
Thắng Nam cúi đầu trầm tư, tránh né ánh mắt băng lãnh của Đình Phong.
- là tôi sai, tôi nhận lỗi rồi.
Anh có thể bỏ qua không phạt bọn họ nữa hay không ?
Thắng Nam suy nghĩ rất lâu mới đưa ra quyết định một mình cô nhận sai để cứu lấy hơn mấy mươi mạng người, xem như cũng đáng.
- em sai ? Em đã làm gì sai, nói tôi nghe !
Cô chỉ biết nhận sai để cứu giúp mấy mươi mạng người chứ cô nào biết cô đã phạm sai điều gì chứ.
- tôi...
Thắng Nam ngơ người, cổ họng bị nghẹn lại không biết nói gì bởi vì cô thật sự không biết nguyên nhân vì sao mà đám người này lại vì cô mà chịu phạt.
- cả việc mình mắc lỗi sai gì em cũng không biết mà còn muốn nhận sai ư ? Được, tôi có thể bỏ qua không trách phạt họ nhưng đổi lại em phải chịu phạt thay cho họ.
Em chọn đi !
Thắng Nam không nghĩ ngợi nhiều quyết định đồng ý thay họ bị phạt.
- được, tôi chịu phạt thay họ.
Đình Phong nhếch mép cười nhìn Thắng Nam.
Cô xem như là trúng kế rồi !
- các người lui xuống hết cho tôi ! Lần này là phu nhân thay các người chịu phạt nhưng nhất định không có lần sau.
Đám thuộc hạ nhanh chóng lui ra, Diệp Thủ cũng nhanh chóng được trả tự do.
- phu nhân, cũng may cô về kịp lúc.
Tôi thay mặt các anh em cảm ơn cô rất nhiều !
Diệp Thủ tiến lại đứng bên cạnh Thắng Nam nói một tiếng cảm ơn.
- phu nhân, người chịu phạt lần này là trên giường sẽ không giống với chúng tôi.
Nhất định phải gắng sức đấy !
Diệp Thủ trước khi đi còn thủ thỉ bên tai Thắng Nam vài câu.
Khiến cho Thắng Nam nghe được đầu óc cứ như muốn nổ tung.
Cái gì mà phạt trên giường, là lần đầu cô nghe thấy đấy..
Trái Cấm Tình YêuTác giả: Phương LinhNEW YORK - tiểu thư mau dậy đi, nếu không là trễ giờ lên máy bay đấy. Có một cô gái mặc chiếc váy lụa màu đỏ nằm trên chiếc giường màu trắng đang ngủ rất say sưa nhưng khi nghe giọng nói của cô hầu gái thì liền giật mình tỉnh dậy. - máy bay khi nào cất cánh ? Tuy là một cô gái lại còn là thiên kim tiểu thư nhưng mà dáng vẻ lúc này của cô gái thật khiến cho người ta không thể không ngán ngẫm, đầu tóc thì bù xù lại còn rối loạn không những vậy lại còn vừa ngáp vừa nói chuyện. - hai tiếng nữa, tiểu thư chúng ta còn phải đến sân bay làm thủ tục, cô mau chóng một chút nếu không trễ chuyến bay như lần trước thì phu nhân sẽ tức giận. - biết rồi, em đừng có lãi nhãi nữa. Chị lập tức đi thay quần áo ngay ! ~ sân bay “ con biết rồi, cô đừng lãi nhãi nữa, giờ con đang ở sân bay vài tiếng nữa sẽ đến Đài Bắc, như vậy sẽ đến trình diện với cô, vậy đã được chưa ? ” Cô gái này chính là Sở Thắng Nam, năm nay cô vừa tròn 22 tuổi, sở hữu chiều cao chuẩn 1m68 vạn cô gái mong ước, không những thế cô còn… Cả Kỳ Hoa viên vì Sở Thắng Nam mà náo loạn cả lên.Thời gian đã qua hơn một tiếng đồng hồ nhưng người thì vẫn chưa tìm thấy khiến cho Đình Phong không nhẫn nổi giận mà còn phẫn nộ.- tôi nuôi đám phế vật các người làm gì, đến cả một người phụ nữ cũng không tìm được.Còn dám trở về đây sao ?Đình Phong dùng lực đập mạnh tay xuống bàn khiến cái bàn được làm bằng kín cũng bị nứt một mảnh lớn.Nếu mà đập thêm một phát nữa thì cái bàn thật sự là vỡ tan tành.- thiếu gia, là thuộc hạ thuộc hạ vô năng không thể tìm thấy phu nhân, xin thiếu gia trách phạt một mình thuộc hạ.Diệp Thủ nhìn thấy đám anh em của mình vì một mình Thắng Nam mà chịu phạt toàn thể là không đáng cho nên cậu ta quyết định tự nhận mọi trách nhiệm lên trên người bản thân.Thà rằng một mình chịu phạt còn hơn là cả đám cùng chịu, Diệp Thủ trước nay đều trọng tình nghĩa như vậy.- vô năng ? Một câu nói của cậu mà muốn gánh hết cho đám phế vật này sao ? Diệp Thủ cậu đừng nghĩ tôi không dám phạt cậu.Diệp Thủ cùng đám thuộc hạ đứng trước mặt Đình Phong.Đám thuộc hạ vì sợ Đình Phong mà một chữ cũng không dám hé răng nửa lời.- người đâu, mang Diệp Thủ nhốt vào địa lao.Địa lao không phải là nơi con người sống vì nơi đó nằm dưới lòng đất vừa ẩm ướt lại vừa hắc ám một chút ánh sáng cũng không có.Nhưng địa lao của Đình Phong được xây dựng rất là lớn có hơn 20 phòng giam phạm nhân mà phạm nhân bị nhốt vào đây thì chưa từng có cơ hội nhìn thấy ánh mắt trời lần nữa.Hai tên thuộc hạ mang Diệp Thủ rời đi nhưng vừa ra đến cửa thì Thắng Nam đúng lúc trở về nhìn thấy một cảnh tượng hết sức hoành tráng.Trước đại sảnh Kỳ Hoa viên toàn là hắc y nhân cao lớn, cô căn bản không thể nhìn thấy được sự việc đang xảy ra bên trong.Cô chỉ nghe được tiếng Đình Phong quát lớn đòi đưa Diệp Thủ mang nhốt vào địa lao.- khoan đã !Thắng Nam tay xách tay cầm kiêu hãnh bước chen qua đám thuộc hạ mà đi vào.Đám thuộc hạ vừa nghe tiếng một người phụ nữ liền mừng đến cả lệ cũng muốn rơi, nhanh chóng tránh đường cho cô bước vào.- Diệp Thủ phạm tội gì mà anh lại muốn đưa cậu ấy đến địa lao ? Địa lao là nơi để người sống hay sao ?Nhìn thấy Thắng Nam hùng hổ đi vào, gương mặt có chút cáu gắt nhìn về phía mình, Đình Phong liền đứng dậy rời khỏi ghế.Sải vài bước tiến đến trước mặt của cô, anh nâng cằm cô lên, giọng lạnh lẽo cất lên.- phạm tội gì ? Tất cả họ đều vì em mà chịu phạt, em nói xem họ phạm tội gì ?Vì cô chịu phạt ? Tại sao ? Chẳng lẽ là...Thắng Nam cúi đầu trầm tư, tránh né ánh mắt băng lãnh của Đình Phong.- là tôi sai, tôi nhận lỗi rồi.Anh có thể bỏ qua không phạt bọn họ nữa hay không ?Thắng Nam suy nghĩ rất lâu mới đưa ra quyết định một mình cô nhận sai để cứu lấy hơn mấy mươi mạng người, xem như cũng đáng.- em sai ? Em đã làm gì sai, nói tôi nghe !Cô chỉ biết nhận sai để cứu giúp mấy mươi mạng người chứ cô nào biết cô đã phạm sai điều gì chứ.- tôi...Thắng Nam ngơ người, cổ họng bị nghẹn lại không biết nói gì bởi vì cô thật sự không biết nguyên nhân vì sao mà đám người này lại vì cô mà chịu phạt.- cả việc mình mắc lỗi sai gì em cũng không biết mà còn muốn nhận sai ư ? Được, tôi có thể bỏ qua không trách phạt họ nhưng đổi lại em phải chịu phạt thay cho họ.Em chọn đi !Thắng Nam không nghĩ ngợi nhiều quyết định đồng ý thay họ bị phạt.- được, tôi chịu phạt thay họ.Đình Phong nhếch mép cười nhìn Thắng Nam.Cô xem như là trúng kế rồi !- các người lui xuống hết cho tôi ! Lần này là phu nhân thay các người chịu phạt nhưng nhất định không có lần sau.Đám thuộc hạ nhanh chóng lui ra, Diệp Thủ cũng nhanh chóng được trả tự do.- phu nhân, cũng may cô về kịp lúc.Tôi thay mặt các anh em cảm ơn cô rất nhiều !Diệp Thủ tiến lại đứng bên cạnh Thắng Nam nói một tiếng cảm ơn.- phu nhân, người chịu phạt lần này là trên giường sẽ không giống với chúng tôi.Nhất định phải gắng sức đấy !Diệp Thủ trước khi đi còn thủ thỉ bên tai Thắng Nam vài câu.Khiến cho Thắng Nam nghe được đầu óc cứ như muốn nổ tung.Cái gì mà phạt trên giường, là lần đầu cô nghe thấy đấy..