"Tôi phải đi rồi." Nước ngoài, trước một đại điện hùng vĩ, người đàn ông và người dưới của mình nói lời tạm biệt cuối cùng. Trên biển hiệu được rèn đúc bằng ngọc lưu ly, ba chữ: "Điện Chiến Thần" phát ra ánh vàng lóng lánh. "Đại ca thực sự muốn đi sao?" Một thanh niên đi lên trước, trong mắt đều là vẻ không nỡ. "Phải đi rồi" Ánh mắt người đàn ông hoảng hốt, ký ức được phủ bụi lập tức lại mở ra. Năm năm trước, anh không quan tâm vợ giữ mình lại, rời khỏi Hải Kinh, ly biệt quê hương. Tham quan, xuất ngũ, tham gia lính đánh thuê cho đến tận bây giờ. Ba chữ Điện Chiến Thần trở thành tổ chức số một số hai thế giới, tài sản vô số. Trong điện ngoài anh thì còn mười hai chiến thần nữa, tùy tiện chọn một cũng có thể làm cho người ta nghe mà sợ mất mật. Có thể nói bây giờ anh đang ở trong thời kỳ đỉnh cao. Lúc này rời đi thì đúng là làm cho người ta không khỏi tiếc hận. "Nhóc Tư, tin tức tôi bảo cậu điều tra đã có chưa?" "Tra được rồi đại ca ạ. Sau khi anh rời khỏi thành phố Hải Kinh, chị dâu…
Chương 101: Anh Có Thể Không Giết Tôi Không
Chiến Thần Ngạo ThếTác giả: 330Truyện Đô Thị, Truyện Sủng"Tôi phải đi rồi." Nước ngoài, trước một đại điện hùng vĩ, người đàn ông và người dưới của mình nói lời tạm biệt cuối cùng. Trên biển hiệu được rèn đúc bằng ngọc lưu ly, ba chữ: "Điện Chiến Thần" phát ra ánh vàng lóng lánh. "Đại ca thực sự muốn đi sao?" Một thanh niên đi lên trước, trong mắt đều là vẻ không nỡ. "Phải đi rồi" Ánh mắt người đàn ông hoảng hốt, ký ức được phủ bụi lập tức lại mở ra. Năm năm trước, anh không quan tâm vợ giữ mình lại, rời khỏi Hải Kinh, ly biệt quê hương. Tham quan, xuất ngũ, tham gia lính đánh thuê cho đến tận bây giờ. Ba chữ Điện Chiến Thần trở thành tổ chức số một số hai thế giới, tài sản vô số. Trong điện ngoài anh thì còn mười hai chiến thần nữa, tùy tiện chọn một cũng có thể làm cho người ta nghe mà sợ mất mật. Có thể nói bây giờ anh đang ở trong thời kỳ đỉnh cao. Lúc này rời đi thì đúng là làm cho người ta không khỏi tiếc hận. "Nhóc Tư, tin tức tôi bảo cậu điều tra đã có chưa?" "Tra được rồi đại ca ạ. Sau khi anh rời khỏi thành phố Hải Kinh, chị dâu… Trương Hải Quân chết rồi.Trương Nhất Minh cũng chết rồi.Hứa Thu Hân biết, người tiếp theo chắc là mình rồi. Nhưng Hứa Thu Hân sợ, cô ta tưởng mình đã không còn biết cái gọi là sợ nữa, dù sao thì cô ta đã chẳng còn gì, chân trần không sợ đi giày, cho nên cô ta mới dám xúi giục Trương Nhất Minh bắt cóc Lam Linh. Nhưng bây giờ khi cô ta nhìn thấy hai người chết trước mặt mình, Hứa Thu Hân sợ rồi. "Anh...!có thể không giết tôi không..". Cô ta nhìn Dương Kiến Nghiêm, trong ánh mắt sợ hãi còn lóe lên một tia hy vọng. !Cô ta mong rằng Dương Kiển Nghiêm nghĩ đến chuyện cô ta là người nhà họ Hứa mà tha cho mình. "Không được". Thế mà câu trả lời của Dương Kiển Nghiêm đã khiến cô ta hoàn toàn tuyệt vọng. "Dương Kiến Nghiêm" Hứa Thu Hân ừng ực nuốt khan một ngụm nước bọt, cơ thể run run: "Tha cho tôi được không? Tôi sai rồi, sau này tôi sẽ không tìm Hứa Khinh Tử và anh để gây sự nữa, sau này tôi sẽ biến mất khỏi tầm mắt hai người, được không? Cho tôi một cơ hội" "Tôi đã cho cô rất nhiều cơ hội".Dương Kiến Nghiêm nói: "Cô là em họ của Khinh Tử, cho dù cô từng làm chuyện gì, thì cuối cùng tôi vẫn tha cho cô." Ban đầu là gây sự ở nhà, sau đó là sau khi ngồi tù, tôi vẫn tha cho cô. Chống đỡ anh đi đến sau này, ngoại trừ mối hận trong lòng với Trần Phi Lan ra, còn có Lam Linh. Anh biết, Lam Linh ở Hải Kinh xa vạn dặm đang đợi anh trở về. Đây là tín ngưỡng của anh.Là vảy ngược. của anh.Rồng có vảy ngược, chạm vào là phải chết.Ai cũng không ngoại lệ."Cô treo cổ tự tử, có thể chết đẹp" Dương Kiến Nghiêm nhìn Hứa Thu Hân với vẻ mặt vô cảm, giọng nói không có một tí tình cảm nào. Nhìn ánh mắt của Dương Kiến Nghiêm, Hứa Thu Hân đột nhiên bật cười..
Trương Hải Quân chết rồi.
Trương Nhất Minh cũng chết rồi.
Hứa Thu Hân biết, người tiếp theo chắc là mình rồi.
Nhưng Hứa Thu Hân sợ, cô ta tưởng mình đã không còn biết cái gọi là sợ nữa, dù sao thì cô ta đã chẳng còn gì, chân trần không sợ đi giày, cho nên cô ta mới dám xúi giục Trương Nhất Minh bắt cóc Lam Linh. Nhưng bây giờ khi cô ta nhìn thấy hai người chết trước mặt mình, Hứa Thu Hân sợ rồi.
"Anh...!có thể không giết tôi không..".
Cô ta nhìn Dương Kiến Nghiêm, trong ánh mắt sợ hãi còn lóe lên một tia hy vọng. !Cô ta mong rằng Dương Kiển Nghiêm nghĩ đến chuyện cô ta là người nhà họ Hứa mà tha cho mình.
"Không được".
Thế mà câu trả lời của Dương Kiển Nghiêm đã khiến cô ta hoàn toàn tuyệt vọng.
"Dương Kiến Nghiêm"
Hứa Thu Hân ừng ực nuốt khan một ngụm nước bọt, cơ thể run run: "Tha cho tôi được không? Tôi sai rồi, sau này tôi sẽ không tìm Hứa Khinh Tử và anh để gây sự nữa, sau này tôi sẽ biến mất khỏi tầm mắt hai người, được không? Cho tôi một cơ hội"
"Tôi đã cho cô rất nhiều cơ hội".
Dương Kiến Nghiêm nói: "Cô là em họ của Khinh Tử, cho
dù cô từng làm chuyện gì, thì cuối cùng tôi vẫn tha cho cô."
Ban đầu là gây sự ở nhà, sau đó là sau khi ngồi tù, tôi vẫn tha cho cô.
Chống đỡ anh đi đến sau này, ngoại trừ mối hận trong lòng với Trần Phi Lan ra, còn có Lam Linh.
Anh biết, Lam Linh ở Hải Kinh xa vạn dặm đang đợi anh trở về.
Đây là tín ngưỡng của anh.
Là vảy ngược.
của anh.
Rồng có vảy ngược, chạm vào là phải chết.
Ai cũng không ngoại lệ.
"Cô treo cổ tự tử, có thể chết đẹp"
Dương Kiến Nghiêm nhìn Hứa Thu Hân với vẻ mặt vô cảm, giọng nói không có một tí tình cảm nào.
Nhìn ánh mắt của Dương Kiến Nghiêm, Hứa Thu Hân đột nhiên bật cười..
Chiến Thần Ngạo ThếTác giả: 330Truyện Đô Thị, Truyện Sủng"Tôi phải đi rồi." Nước ngoài, trước một đại điện hùng vĩ, người đàn ông và người dưới của mình nói lời tạm biệt cuối cùng. Trên biển hiệu được rèn đúc bằng ngọc lưu ly, ba chữ: "Điện Chiến Thần" phát ra ánh vàng lóng lánh. "Đại ca thực sự muốn đi sao?" Một thanh niên đi lên trước, trong mắt đều là vẻ không nỡ. "Phải đi rồi" Ánh mắt người đàn ông hoảng hốt, ký ức được phủ bụi lập tức lại mở ra. Năm năm trước, anh không quan tâm vợ giữ mình lại, rời khỏi Hải Kinh, ly biệt quê hương. Tham quan, xuất ngũ, tham gia lính đánh thuê cho đến tận bây giờ. Ba chữ Điện Chiến Thần trở thành tổ chức số một số hai thế giới, tài sản vô số. Trong điện ngoài anh thì còn mười hai chiến thần nữa, tùy tiện chọn một cũng có thể làm cho người ta nghe mà sợ mất mật. Có thể nói bây giờ anh đang ở trong thời kỳ đỉnh cao. Lúc này rời đi thì đúng là làm cho người ta không khỏi tiếc hận. "Nhóc Tư, tin tức tôi bảo cậu điều tra đã có chưa?" "Tra được rồi đại ca ạ. Sau khi anh rời khỏi thành phố Hải Kinh, chị dâu… Trương Hải Quân chết rồi.Trương Nhất Minh cũng chết rồi.Hứa Thu Hân biết, người tiếp theo chắc là mình rồi. Nhưng Hứa Thu Hân sợ, cô ta tưởng mình đã không còn biết cái gọi là sợ nữa, dù sao thì cô ta đã chẳng còn gì, chân trần không sợ đi giày, cho nên cô ta mới dám xúi giục Trương Nhất Minh bắt cóc Lam Linh. Nhưng bây giờ khi cô ta nhìn thấy hai người chết trước mặt mình, Hứa Thu Hân sợ rồi. "Anh...!có thể không giết tôi không..". Cô ta nhìn Dương Kiến Nghiêm, trong ánh mắt sợ hãi còn lóe lên một tia hy vọng. !Cô ta mong rằng Dương Kiển Nghiêm nghĩ đến chuyện cô ta là người nhà họ Hứa mà tha cho mình. "Không được". Thế mà câu trả lời của Dương Kiển Nghiêm đã khiến cô ta hoàn toàn tuyệt vọng. "Dương Kiến Nghiêm" Hứa Thu Hân ừng ực nuốt khan một ngụm nước bọt, cơ thể run run: "Tha cho tôi được không? Tôi sai rồi, sau này tôi sẽ không tìm Hứa Khinh Tử và anh để gây sự nữa, sau này tôi sẽ biến mất khỏi tầm mắt hai người, được không? Cho tôi một cơ hội" "Tôi đã cho cô rất nhiều cơ hội".Dương Kiến Nghiêm nói: "Cô là em họ của Khinh Tử, cho dù cô từng làm chuyện gì, thì cuối cùng tôi vẫn tha cho cô." Ban đầu là gây sự ở nhà, sau đó là sau khi ngồi tù, tôi vẫn tha cho cô. Chống đỡ anh đi đến sau này, ngoại trừ mối hận trong lòng với Trần Phi Lan ra, còn có Lam Linh. Anh biết, Lam Linh ở Hải Kinh xa vạn dặm đang đợi anh trở về. Đây là tín ngưỡng của anh.Là vảy ngược. của anh.Rồng có vảy ngược, chạm vào là phải chết.Ai cũng không ngoại lệ."Cô treo cổ tự tử, có thể chết đẹp" Dương Kiến Nghiêm nhìn Hứa Thu Hân với vẻ mặt vô cảm, giọng nói không có một tí tình cảm nào. Nhìn ánh mắt của Dương Kiến Nghiêm, Hứa Thu Hân đột nhiên bật cười..