"Tôi phải đi rồi." Nước ngoài, trước một đại điện hùng vĩ, người đàn ông và người dưới của mình nói lời tạm biệt cuối cùng. Trên biển hiệu được rèn đúc bằng ngọc lưu ly, ba chữ: "Điện Chiến Thần" phát ra ánh vàng lóng lánh. "Đại ca thực sự muốn đi sao?" Một thanh niên đi lên trước, trong mắt đều là vẻ không nỡ. "Phải đi rồi" Ánh mắt người đàn ông hoảng hốt, ký ức được phủ bụi lập tức lại mở ra. Năm năm trước, anh không quan tâm vợ giữ mình lại, rời khỏi Hải Kinh, ly biệt quê hương. Tham quan, xuất ngũ, tham gia lính đánh thuê cho đến tận bây giờ. Ba chữ Điện Chiến Thần trở thành tổ chức số một số hai thế giới, tài sản vô số. Trong điện ngoài anh thì còn mười hai chiến thần nữa, tùy tiện chọn một cũng có thể làm cho người ta nghe mà sợ mất mật. Có thể nói bây giờ anh đang ở trong thời kỳ đỉnh cao. Lúc này rời đi thì đúng là làm cho người ta không khỏi tiếc hận. "Nhóc Tư, tin tức tôi bảo cậu điều tra đã có chưa?" "Tra được rồi đại ca ạ. Sau khi anh rời khỏi thành phố Hải Kinh, chị dâu…
Chương 104: Cậu Là Cái Thá Gì!
Chiến Thần Ngạo ThếTác giả: 330Truyện Đô Thị, Truyện Sủng"Tôi phải đi rồi." Nước ngoài, trước một đại điện hùng vĩ, người đàn ông và người dưới của mình nói lời tạm biệt cuối cùng. Trên biển hiệu được rèn đúc bằng ngọc lưu ly, ba chữ: "Điện Chiến Thần" phát ra ánh vàng lóng lánh. "Đại ca thực sự muốn đi sao?" Một thanh niên đi lên trước, trong mắt đều là vẻ không nỡ. "Phải đi rồi" Ánh mắt người đàn ông hoảng hốt, ký ức được phủ bụi lập tức lại mở ra. Năm năm trước, anh không quan tâm vợ giữ mình lại, rời khỏi Hải Kinh, ly biệt quê hương. Tham quan, xuất ngũ, tham gia lính đánh thuê cho đến tận bây giờ. Ba chữ Điện Chiến Thần trở thành tổ chức số một số hai thế giới, tài sản vô số. Trong điện ngoài anh thì còn mười hai chiến thần nữa, tùy tiện chọn một cũng có thể làm cho người ta nghe mà sợ mất mật. Có thể nói bây giờ anh đang ở trong thời kỳ đỉnh cao. Lúc này rời đi thì đúng là làm cho người ta không khỏi tiếc hận. "Nhóc Tư, tin tức tôi bảo cậu điều tra đã có chưa?" "Tra được rồi đại ca ạ. Sau khi anh rời khỏi thành phố Hải Kinh, chị dâu… "Ngô Phong" Dương Kiến Nghiêm trầm giọng nói."Dương Kiến Nghiêm?" Rõ ràng là đối phương không ngờ Dương Kiến Nghiêm sẽ liên lạc với mình, ông ta hơi bất ngờ, nhưng thoáng cái ông ta lại nở nụ cười: "Nhóc con, tôi thừa nhận, các cậu rất giỏi, tôi chưa đưa được Hứa Khinh Tử về" Dương Kiến Nghiêm còn chưa nói chuyện, Hứa Khinh Tử đã giật lấy điện thoại, sốt ruột nói: "Ông Ngô, trả Lam Linh cho tôi, tôi tới thành phố, tôi đồng ý đổi tim cho cậu chủ nhà họ Ngô, chỉ cần ông có thể bảo đảm Lam Linh an toàn, tôi đều đồng ý"."Nếu mà cô sớm độ lượng như vậy thì có phải là tốt rồi không, cứ phải nháo ra như bây giờ, làm tôi còn bị lão thái quân giáo huấn một trận" !Đối với thái độ hiện tại của Hứa Khinh Tử, Ngô Phong lạnh lùng cười một cái, rõ ràng là rất bực mình."Ông có ý gì?" "Không cần cô nữa" Ngô Phong mỉm cười nói: "Chúng tôi đã kiểm tra qua rồi, trái tim của Lam Linh vừa khớp với cậu chủ, cho nên không cần cô nữa." Bốp! Hứa Khinh Tử đờ người ra, điện thoại rơi xuống đất."Dùng của tôi, cầu xin các người hãy tha cho Lam Linh!" Hứa Khinh Tử vội vàng nhạt di động ở dưới đất lên."Không cần nữa, một trái tim của người trẻ, càng tốt, hơn nữa thời gian của cậu chủ không còn nhiều, không đợi được cô tới, cái này đều trách cô đấy cô chủ, tại cô cả!" Sau khi Dương Kiến Nghiêm mở ra, cảnh trong điện thoại là một phòng phẫu thuật màu trắng."Bây giờ cậu có nói gì cũng muộn rồi, Dương Lam Linh sắp bị đẩy vào phòng phẫu thuật ròi, chỉ có một tiếng đồng hồ, một tiếng sau, cậu chủ sẽ an toàn.Muốn gặp con gái cậu không? Nhìn cho kỹ đi, nhìn một cái cuối cùng đi".Ống kính vừa chuyển, một chiếc giường đẩy xuất hiện.Lam Linh gầy loắt choắt nằm bên trên, cô bé mặc quần áo người bệnh màu xanh, đôi mắt nhỏ hoảng loạn, sợ hãi."Bố, Lam Linh sợ lắm, bố ơi bố đến đây đưa Lam Linh đi được không, Lam Linh muốn về nhà, Lam Linh nhớ mẹ, nhớ cô giáo"..
"Ngô Phong" Dương Kiến Nghiêm trầm giọng nói.
"Dương Kiến Nghiêm?" Rõ ràng là đối phương không ngờ Dương Kiến Nghiêm sẽ liên lạc với mình, ông ta hơi bất ngờ, nhưng thoáng cái ông ta lại nở nụ cười: "Nhóc con, tôi thừa nhận, các cậu rất giỏi, tôi chưa đưa được Hứa Khinh Tử về"
Dương Kiến Nghiêm còn chưa nói chuyện, Hứa Khinh Tử đã giật lấy điện thoại, sốt ruột nói: "Ông Ngô, trả Lam Linh cho tôi, tôi tới thành phố, tôi đồng ý đổi tim cho cậu chủ nhà họ Ngô, chỉ cần ông có thể bảo đảm Lam Linh an toàn, tôi đều đồng ý".
"Nếu mà cô sớm độ lượng như vậy thì có phải là tốt rồi không, cứ phải nháo ra như bây giờ, làm tôi còn bị lão thái quân giáo huấn một trận" !Đối với thái độ hiện tại của Hứa Khinh Tử, Ngô Phong
lạnh lùng cười một cái, rõ ràng là rất bực mình.
"Ông có ý gì?"
"Không cần cô nữa" Ngô Phong mỉm cười nói: "Chúng tôi đã kiểm tra qua rồi, trái tim của Lam Linh vừa khớp với cậu chủ, cho nên không cần cô nữa.
"
Bốp! Hứa Khinh Tử đờ người ra, điện thoại rơi xuống đất.
"Dùng của tôi, cầu xin các người hãy tha cho Lam Linh!" Hứa Khinh Tử vội vàng nhạt di động ở dưới đất lên.
"Không cần nữa, một trái tim của người trẻ, càng tốt, hơn nữa thời gian của cậu chủ không còn nhiều, không đợi được cô tới, cái này đều trách cô đấy cô chủ, tại cô cả!"
Sau khi Dương Kiến Nghiêm mở ra, cảnh trong điện thoại là một phòng phẫu thuật màu trắng.
"Bây giờ cậu có nói gì cũng muộn rồi, Dương Lam Linh sắp bị đẩy vào phòng phẫu thuật ròi, chỉ có một tiếng đồng hồ, một tiếng sau, cậu chủ sẽ an toàn.
Muốn gặp con gái cậu không? Nhìn cho kỹ đi, nhìn một cái cuối cùng đi".
Ống kính vừa chuyển, một chiếc giường đẩy xuất hiện.
Lam Linh gầy loắt choắt nằm bên trên, cô bé mặc quần áo người bệnh màu xanh, đôi mắt nhỏ hoảng loạn, sợ hãi.
"Bố, Lam Linh sợ lắm, bố ơi bố đến đây đưa Lam Linh đi được không, Lam Linh muốn về nhà, Lam Linh nhớ mẹ, nhớ cô giáo".
.
Chiến Thần Ngạo ThếTác giả: 330Truyện Đô Thị, Truyện Sủng"Tôi phải đi rồi." Nước ngoài, trước một đại điện hùng vĩ, người đàn ông và người dưới của mình nói lời tạm biệt cuối cùng. Trên biển hiệu được rèn đúc bằng ngọc lưu ly, ba chữ: "Điện Chiến Thần" phát ra ánh vàng lóng lánh. "Đại ca thực sự muốn đi sao?" Một thanh niên đi lên trước, trong mắt đều là vẻ không nỡ. "Phải đi rồi" Ánh mắt người đàn ông hoảng hốt, ký ức được phủ bụi lập tức lại mở ra. Năm năm trước, anh không quan tâm vợ giữ mình lại, rời khỏi Hải Kinh, ly biệt quê hương. Tham quan, xuất ngũ, tham gia lính đánh thuê cho đến tận bây giờ. Ba chữ Điện Chiến Thần trở thành tổ chức số một số hai thế giới, tài sản vô số. Trong điện ngoài anh thì còn mười hai chiến thần nữa, tùy tiện chọn một cũng có thể làm cho người ta nghe mà sợ mất mật. Có thể nói bây giờ anh đang ở trong thời kỳ đỉnh cao. Lúc này rời đi thì đúng là làm cho người ta không khỏi tiếc hận. "Nhóc Tư, tin tức tôi bảo cậu điều tra đã có chưa?" "Tra được rồi đại ca ạ. Sau khi anh rời khỏi thành phố Hải Kinh, chị dâu… "Ngô Phong" Dương Kiến Nghiêm trầm giọng nói."Dương Kiến Nghiêm?" Rõ ràng là đối phương không ngờ Dương Kiến Nghiêm sẽ liên lạc với mình, ông ta hơi bất ngờ, nhưng thoáng cái ông ta lại nở nụ cười: "Nhóc con, tôi thừa nhận, các cậu rất giỏi, tôi chưa đưa được Hứa Khinh Tử về" Dương Kiến Nghiêm còn chưa nói chuyện, Hứa Khinh Tử đã giật lấy điện thoại, sốt ruột nói: "Ông Ngô, trả Lam Linh cho tôi, tôi tới thành phố, tôi đồng ý đổi tim cho cậu chủ nhà họ Ngô, chỉ cần ông có thể bảo đảm Lam Linh an toàn, tôi đều đồng ý"."Nếu mà cô sớm độ lượng như vậy thì có phải là tốt rồi không, cứ phải nháo ra như bây giờ, làm tôi còn bị lão thái quân giáo huấn một trận" !Đối với thái độ hiện tại của Hứa Khinh Tử, Ngô Phong lạnh lùng cười một cái, rõ ràng là rất bực mình."Ông có ý gì?" "Không cần cô nữa" Ngô Phong mỉm cười nói: "Chúng tôi đã kiểm tra qua rồi, trái tim của Lam Linh vừa khớp với cậu chủ, cho nên không cần cô nữa." Bốp! Hứa Khinh Tử đờ người ra, điện thoại rơi xuống đất."Dùng của tôi, cầu xin các người hãy tha cho Lam Linh!" Hứa Khinh Tử vội vàng nhạt di động ở dưới đất lên."Không cần nữa, một trái tim của người trẻ, càng tốt, hơn nữa thời gian của cậu chủ không còn nhiều, không đợi được cô tới, cái này đều trách cô đấy cô chủ, tại cô cả!" Sau khi Dương Kiến Nghiêm mở ra, cảnh trong điện thoại là một phòng phẫu thuật màu trắng."Bây giờ cậu có nói gì cũng muộn rồi, Dương Lam Linh sắp bị đẩy vào phòng phẫu thuật ròi, chỉ có một tiếng đồng hồ, một tiếng sau, cậu chủ sẽ an toàn.Muốn gặp con gái cậu không? Nhìn cho kỹ đi, nhìn một cái cuối cùng đi".Ống kính vừa chuyển, một chiếc giường đẩy xuất hiện.Lam Linh gầy loắt choắt nằm bên trên, cô bé mặc quần áo người bệnh màu xanh, đôi mắt nhỏ hoảng loạn, sợ hãi."Bố, Lam Linh sợ lắm, bố ơi bố đến đây đưa Lam Linh đi được không, Lam Linh muốn về nhà, Lam Linh nhớ mẹ, nhớ cô giáo"..