"Tôi phải đi rồi." Nước ngoài, trước một đại điện hùng vĩ, người đàn ông và người dưới của mình nói lời tạm biệt cuối cùng. Trên biển hiệu được rèn đúc bằng ngọc lưu ly, ba chữ: "Điện Chiến Thần" phát ra ánh vàng lóng lánh. "Đại ca thực sự muốn đi sao?" Một thanh niên đi lên trước, trong mắt đều là vẻ không nỡ. "Phải đi rồi" Ánh mắt người đàn ông hoảng hốt, ký ức được phủ bụi lập tức lại mở ra. Năm năm trước, anh không quan tâm vợ giữ mình lại, rời khỏi Hải Kinh, ly biệt quê hương. Tham quan, xuất ngũ, tham gia lính đánh thuê cho đến tận bây giờ. Ba chữ Điện Chiến Thần trở thành tổ chức số một số hai thế giới, tài sản vô số. Trong điện ngoài anh thì còn mười hai chiến thần nữa, tùy tiện chọn một cũng có thể làm cho người ta nghe mà sợ mất mật. Có thể nói bây giờ anh đang ở trong thời kỳ đỉnh cao. Lúc này rời đi thì đúng là làm cho người ta không khỏi tiếc hận. "Nhóc Tư, tin tức tôi bảo cậu điều tra đã có chưa?" "Tra được rồi đại ca ạ. Sau khi anh rời khỏi thành phố Hải Kinh, chị dâu…
Chương 107: Đội Quân Đâu
Chiến Thần Ngạo ThếTác giả: 330Truyện Đô Thị, Truyện Sủng"Tôi phải đi rồi." Nước ngoài, trước một đại điện hùng vĩ, người đàn ông và người dưới của mình nói lời tạm biệt cuối cùng. Trên biển hiệu được rèn đúc bằng ngọc lưu ly, ba chữ: "Điện Chiến Thần" phát ra ánh vàng lóng lánh. "Đại ca thực sự muốn đi sao?" Một thanh niên đi lên trước, trong mắt đều là vẻ không nỡ. "Phải đi rồi" Ánh mắt người đàn ông hoảng hốt, ký ức được phủ bụi lập tức lại mở ra. Năm năm trước, anh không quan tâm vợ giữ mình lại, rời khỏi Hải Kinh, ly biệt quê hương. Tham quan, xuất ngũ, tham gia lính đánh thuê cho đến tận bây giờ. Ba chữ Điện Chiến Thần trở thành tổ chức số một số hai thế giới, tài sản vô số. Trong điện ngoài anh thì còn mười hai chiến thần nữa, tùy tiện chọn một cũng có thể làm cho người ta nghe mà sợ mất mật. Có thể nói bây giờ anh đang ở trong thời kỳ đỉnh cao. Lúc này rời đi thì đúng là làm cho người ta không khỏi tiếc hận. "Nhóc Tư, tin tức tôi bảo cậu điều tra đã có chưa?" "Tra được rồi đại ca ạ. Sau khi anh rời khỏi thành phố Hải Kinh, chị dâu… "Để anh nói cho em biết cái gì là đáng thương.Từ trước đến này anh chưa từng nói về quá khứ của mình cho em, chưa từng cho em gặp qua người nhà của anh, càng chưa bao giờ anh nhắc đến người nhà của mình cho em, đúng không? Không phải bởi vì anh không đề cập tới, mà là bởi vì, toàn bộ người nhà của anh gia đều đã chết" "Cái gì là đáng thương?". "Trên thế giới này, trừ em ra, không có một người có cùng huyết thống với mình, em vĩnh viễn cũng không hiểu được loại cảm giác này". "May mắn chính là, sau này anh gặp em, càng may mắn hơn là sinh ra Lam Linh" "Em có biết rời khỏi nhà họ Hứa năm năm, anh sống !tuyệt vọng bao nhiêu?" "Anh đã từng đối mặt tử vong vô số lần" "Cũng rất nhiều lần anh nghĩ đến tự sát" "Mỗi ngày anh đều đối mặt sự u ám, u ám mà cả đời em cũng cũng không thể tưởng tượng ra, mà trong cuộc sống năm năm dài đằng đẵng như vậy, điều duy nhất khiến anh chống đỡ được, đó chính là quê cũ xa xa kia có em, có Lam Linh". "Hai người là ánh sáng trong lòng anh, lúc anh đối mặt với tuyệt vọng, lần lượt cho anh thêm sức lực, làm cho anh vượt qua sinh tử!" "Em không có trải qua quá cái mà anh đã trải qua, em vĩnh viễn không thể lý giải sức nặng của người nhà trong lòng anh." "Vì hai mẹ con em, anh có thể trở thành kẻ địch với toàn bộ thế giới". "Dương Kiến Nghiêm" Mắt Hứa Khinh Tử sớm nhòe đi vì lệ. "Anh nói rồi, tất cả người nhà họ Ngô đều phải chôn cùng Lam Linh, lời anh đã nói ra sẽ không nuốt lời" Tay Hứa Khinh Tử chậm rãi thả ra.Ánh mắt cũng trở nên kiên định."Em đi cùng anh." "Em không được đi" Dương Kiến Nghiêm cự tuyệt. "Cho nên tôi mới bảo cậu mang quân đến" Dương Kiến Nghiêm gật gật đầu. Đây cũng là nguyên nhân anh bảo Côn Lăng Thiên mang nhiều đến như vậy. Anh đã nói rồi, tất cả mạng của người nhà họ Ngô anh đều sẽ lấy, Jesus cũng không ngăn được! Thời gian trôi qua."Vậy anh Dương, chúng ta đi nơi đó trước sao?" "Cậu ở đây chờ người của cậu, tôi đến nhà họ Ngô trước" Lúc Dương Kiến Nghiêm đang chuẩn bị đi vào, điện thoại đột nhiên vang lên. Lấy ra di động nhìn, phát hiện là Hứa Khinh Tử."Tỉnh rồi?" Dương Kiến Nghiêm nhận điện thoại..
"Để anh nói cho em biết cái gì là đáng thương.
Từ trước đến này anh chưa từng nói về quá khứ của mình cho em, chưa từng cho em gặp qua người nhà của anh, càng chưa bao giờ anh nhắc đến người nhà của mình cho em, đúng không? Không phải bởi vì anh không đề cập tới, mà là bởi vì, toàn bộ người nhà của anh gia đều đã chết"
"Cái gì là đáng thương?". "Trên thế giới này, trừ em ra, không có một người có cùng huyết thống với mình, em vĩnh viễn cũng không hiểu được loại cảm giác này".
"May mắn chính là, sau này anh gặp em, càng may mắn hơn là sinh ra Lam Linh"
"Em có biết rời khỏi nhà họ Hứa năm năm, anh sống !tuyệt vọng bao nhiêu?"
"Anh đã từng đối mặt tử vong vô số lần" "Cũng rất nhiều lần anh nghĩ đến tự sát"
"Mỗi ngày anh đều đối mặt sự u ám, u ám mà cả đời em cũng cũng không thể tưởng tượng ra, mà trong cuộc sống năm năm dài đằng đẵng như vậy, điều duy nhất khiến anh chống đỡ được, đó chính là quê cũ xa xa kia có em, có Lam Linh".
"Hai người là ánh sáng trong lòng anh, lúc anh đối mặt với tuyệt vọng, lần lượt cho anh thêm sức lực, làm cho anh vượt qua sinh tử!"
"Em không có trải qua quá cái mà anh đã trải qua, em vĩnh viễn không thể lý giải sức nặng của người nhà trong lòng anh."
"Vì hai mẹ con em, anh có thể trở thành kẻ địch với toàn bộ thế giới".
"Dương Kiến Nghiêm" Mắt Hứa Khinh Tử sớm nhòe đi vì lệ.
"Anh nói rồi, tất cả người nhà họ Ngô đều phải chôn cùng Lam Linh, lời anh đã nói ra sẽ không nuốt lời"
Tay Hứa Khinh Tử chậm rãi thả ra.
Ánh mắt cũng trở nên kiên định.
"Em đi cùng anh." "Em không được đi" Dương Kiến Nghiêm cự tuyệt.
"Cho nên tôi mới bảo cậu mang quân đến" Dương Kiến Nghiêm gật gật đầu.
Đây cũng là nguyên nhân anh bảo Côn Lăng Thiên mang nhiều đến như vậy.
Anh đã nói rồi, tất cả mạng của người nhà họ Ngô anh đều sẽ lấy, Jesus cũng không ngăn được!
Thời gian trôi qua.
"Vậy anh Dương, chúng ta đi nơi đó trước sao?" "Cậu ở đây chờ người của cậu, tôi đến nhà họ Ngô trước"
Lúc Dương Kiến Nghiêm đang chuẩn bị đi vào, điện thoại đột nhiên vang lên.
Lấy ra di động nhìn, phát hiện là Hứa Khinh Tử.
"Tỉnh rồi?" Dương Kiến Nghiêm nhận điện thoại..
Chiến Thần Ngạo ThếTác giả: 330Truyện Đô Thị, Truyện Sủng"Tôi phải đi rồi." Nước ngoài, trước một đại điện hùng vĩ, người đàn ông và người dưới của mình nói lời tạm biệt cuối cùng. Trên biển hiệu được rèn đúc bằng ngọc lưu ly, ba chữ: "Điện Chiến Thần" phát ra ánh vàng lóng lánh. "Đại ca thực sự muốn đi sao?" Một thanh niên đi lên trước, trong mắt đều là vẻ không nỡ. "Phải đi rồi" Ánh mắt người đàn ông hoảng hốt, ký ức được phủ bụi lập tức lại mở ra. Năm năm trước, anh không quan tâm vợ giữ mình lại, rời khỏi Hải Kinh, ly biệt quê hương. Tham quan, xuất ngũ, tham gia lính đánh thuê cho đến tận bây giờ. Ba chữ Điện Chiến Thần trở thành tổ chức số một số hai thế giới, tài sản vô số. Trong điện ngoài anh thì còn mười hai chiến thần nữa, tùy tiện chọn một cũng có thể làm cho người ta nghe mà sợ mất mật. Có thể nói bây giờ anh đang ở trong thời kỳ đỉnh cao. Lúc này rời đi thì đúng là làm cho người ta không khỏi tiếc hận. "Nhóc Tư, tin tức tôi bảo cậu điều tra đã có chưa?" "Tra được rồi đại ca ạ. Sau khi anh rời khỏi thành phố Hải Kinh, chị dâu… "Để anh nói cho em biết cái gì là đáng thương.Từ trước đến này anh chưa từng nói về quá khứ của mình cho em, chưa từng cho em gặp qua người nhà của anh, càng chưa bao giờ anh nhắc đến người nhà của mình cho em, đúng không? Không phải bởi vì anh không đề cập tới, mà là bởi vì, toàn bộ người nhà của anh gia đều đã chết" "Cái gì là đáng thương?". "Trên thế giới này, trừ em ra, không có một người có cùng huyết thống với mình, em vĩnh viễn cũng không hiểu được loại cảm giác này". "May mắn chính là, sau này anh gặp em, càng may mắn hơn là sinh ra Lam Linh" "Em có biết rời khỏi nhà họ Hứa năm năm, anh sống !tuyệt vọng bao nhiêu?" "Anh đã từng đối mặt tử vong vô số lần" "Cũng rất nhiều lần anh nghĩ đến tự sát" "Mỗi ngày anh đều đối mặt sự u ám, u ám mà cả đời em cũng cũng không thể tưởng tượng ra, mà trong cuộc sống năm năm dài đằng đẵng như vậy, điều duy nhất khiến anh chống đỡ được, đó chính là quê cũ xa xa kia có em, có Lam Linh". "Hai người là ánh sáng trong lòng anh, lúc anh đối mặt với tuyệt vọng, lần lượt cho anh thêm sức lực, làm cho anh vượt qua sinh tử!" "Em không có trải qua quá cái mà anh đã trải qua, em vĩnh viễn không thể lý giải sức nặng của người nhà trong lòng anh." "Vì hai mẹ con em, anh có thể trở thành kẻ địch với toàn bộ thế giới". "Dương Kiến Nghiêm" Mắt Hứa Khinh Tử sớm nhòe đi vì lệ. "Anh nói rồi, tất cả người nhà họ Ngô đều phải chôn cùng Lam Linh, lời anh đã nói ra sẽ không nuốt lời" Tay Hứa Khinh Tử chậm rãi thả ra.Ánh mắt cũng trở nên kiên định."Em đi cùng anh." "Em không được đi" Dương Kiến Nghiêm cự tuyệt. "Cho nên tôi mới bảo cậu mang quân đến" Dương Kiến Nghiêm gật gật đầu. Đây cũng là nguyên nhân anh bảo Côn Lăng Thiên mang nhiều đến như vậy. Anh đã nói rồi, tất cả mạng của người nhà họ Ngô anh đều sẽ lấy, Jesus cũng không ngăn được! Thời gian trôi qua."Vậy anh Dương, chúng ta đi nơi đó trước sao?" "Cậu ở đây chờ người của cậu, tôi đến nhà họ Ngô trước" Lúc Dương Kiến Nghiêm đang chuẩn bị đi vào, điện thoại đột nhiên vang lên. Lấy ra di động nhìn, phát hiện là Hứa Khinh Tử."Tỉnh rồi?" Dương Kiến Nghiêm nhận điện thoại..