Tác giả:

"Tôi phải đi rồi." Nước ngoài, trước một đại điện hùng vĩ, người đàn ông và người dưới của mình nói lời tạm biệt cuối cùng. Trên biển hiệu được rèn đúc bằng ngọc lưu ly, ba chữ: "Điện Chiến Thần" phát ra ánh vàng lóng lánh. "Đại ca thực sự muốn đi sao?" Một thanh niên đi lên trước, trong mắt đều là vẻ không nỡ. "Phải đi rồi" Ánh mắt người đàn ông hoảng hốt, ký ức được phủ bụi lập tức lại mở ra. Năm năm trước, anh không quan tâm vợ giữ mình lại, rời khỏi Hải Kinh, ly biệt quê hương. Tham quan, xuất ngũ, tham gia lính đánh thuê cho đến tận bây giờ. Ba chữ Điện Chiến Thần trở thành tổ chức số một số hai thế giới, tài sản vô số. Trong điện ngoài anh thì còn mười hai chiến thần nữa, tùy tiện chọn một cũng có thể làm cho người ta nghe mà sợ mất mật. Có thể nói bây giờ anh đang ở trong thời kỳ đỉnh cao. Lúc này rời đi thì đúng là làm cho người ta không khỏi tiếc hận. "Nhóc Tư, tin tức tôi bảo cậu điều tra đã có chưa?" "Tra được rồi đại ca ạ. Sau khi anh rời khỏi thành phố Hải Kinh, chị dâu…

Chương 115: Ôi Hoá Ra Là Quân Nhân

Chiến Thần Ngạo ThếTác giả: 330Truyện Đô Thị, Truyện Sủng"Tôi phải đi rồi." Nước ngoài, trước một đại điện hùng vĩ, người đàn ông và người dưới của mình nói lời tạm biệt cuối cùng. Trên biển hiệu được rèn đúc bằng ngọc lưu ly, ba chữ: "Điện Chiến Thần" phát ra ánh vàng lóng lánh. "Đại ca thực sự muốn đi sao?" Một thanh niên đi lên trước, trong mắt đều là vẻ không nỡ. "Phải đi rồi" Ánh mắt người đàn ông hoảng hốt, ký ức được phủ bụi lập tức lại mở ra. Năm năm trước, anh không quan tâm vợ giữ mình lại, rời khỏi Hải Kinh, ly biệt quê hương. Tham quan, xuất ngũ, tham gia lính đánh thuê cho đến tận bây giờ. Ba chữ Điện Chiến Thần trở thành tổ chức số một số hai thế giới, tài sản vô số. Trong điện ngoài anh thì còn mười hai chiến thần nữa, tùy tiện chọn một cũng có thể làm cho người ta nghe mà sợ mất mật. Có thể nói bây giờ anh đang ở trong thời kỳ đỉnh cao. Lúc này rời đi thì đúng là làm cho người ta không khỏi tiếc hận. "Nhóc Tư, tin tức tôi bảo cậu điều tra đã có chưa?" "Tra được rồi đại ca ạ. Sau khi anh rời khỏi thành phố Hải Kinh, chị dâu… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trong mấy chiếc xe cảnh sát có mười mấy cảnh sát mang theo súng bước xuống.  Bên này vừa nói xong, xa xa bên kia đã có hơn mười chiếc Mercedes ngay ngắn chỉnh tề chạy tới. Đoàn xe dừng lại, một lão giả tóc hoa râm được người dìu đỡ chống quải trường đi tới. “Ngô Phong, có chuyện gì vậy? Còn bảo chú phải tự mình đến đây “Chú ba, cực khổ rồi.” Ngô Phong nói.“Chú mang đến cho cháu khoảng một trăm người”.Chú ba khoát tay.Trong xe Mercedes sau lưng, một đám đàn ông mặc đồ Tây, cầm cân điện đi xuống.!Xếp thành từng hàng ngang đứng ở phía trước. Trong nháy mắt, bao gồm cả mười mấy cảnh sát, còn có một đoàn người xấp xỉ một trăm, ước chừng là hơn trăm người. Dẫn đầu là Cục trưởng Trương.Một chú ba có mặt mũi ở thành phố này.Đây đều là người của Ngô Phong.Mạng giao thiệp mà ông ta lấy làm kiêu ngạo.“Chú Ngô, là thằng nhóc này đúng không? Nhìn xem cháu xử nó thế nào? Trần lấy côn điện từ bên hông ra tay với Dương Kiến Nghiêm.“Dừng tay!”.Ngô Phong ngăn cản Trần, sau đó nhìn Dương Kiển Nghiêm nói với vẻ kiêu ngạo: “Dương Kiến Nghiêm, cậu biết không? Cậu tới thành phố này là quyết định sai lầm nhất” “Cậu không đợi Vương Kim Siêng tới sao?” Rất hiển nhiên, Ngô Phong cho rằng Dương Kiến Nghiêm dám tới thành phố gây chuyện nhất định là ý vào Vương Kim Siêng ở Hải Kinh. “Tôi cho cậu biết, đừng nói là Vương Kim Siêng, hôm nay cho dù thị trưởng của Đông Hải tới đây thì cũng phải nói chuyện khách sáo với tôi!”. Ngô Phong nhấn mạnh, sắc mặt âm trầm: “Quỳ xuống! Quỳ xuống thì tôi sẽ tha cho cái mạng chó của cậu!” “Cục trưởng Trương, ông còn dẫn theo người của quân khu sao? Thật là lợi hại, tôi sẽ nhớ kỹ nhân tình này của ông Ngô Phong cười cười nói với Cục trưởng Trương.Có được người bạn thân này thật là xứng đáng, quả nhiên quen biết người trong quân khu rất có thể diện” “Không phải tôi” Cục trưởng Trương ngơ ngác.“Hả? Vậy bọn họ là ai?” Ngô Phong có chút ngây người. “Các người ở đây làm gì? Chỗ này đang thi hành công vụ! Người không phận sự không được vào đây!” Người của Cục trưởng Trương cũng đã kéo dây ngăn cản, thấy đám người Côn Lăng Thiên đi tới thì lập tức tiến lên trước lạnh lùng xua đuổi. .

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong mấy chiếc xe cảnh sát có mười mấy cảnh sát mang theo súng bước xuống.  Bên này vừa nói xong, xa xa bên kia đã có hơn mười chiếc Mercedes ngay ngắn chỉnh tề chạy tới. 

Đoàn xe dừng lại, một lão giả tóc hoa râm được người dìu đỡ chống quải trường đi tới. 

“Ngô Phong, có chuyện gì vậy? Còn bảo chú phải tự mình đến đây “Chú ba, cực khổ rồi.” Ngô Phong nói.

“Chú mang đến cho cháu khoảng một trăm người”.

Chú ba khoát tay.

Trong xe Mercedes sau lưng, một đám đàn ông mặc đồ Tây, cầm cân điện đi xuống.!Xếp thành từng hàng ngang đứng ở phía trước. 

Trong nháy mắt, bao gồm cả mười mấy cảnh sát, còn có một đoàn người xấp xỉ một trăm, ước chừng là hơn trăm người. 

Dẫn đầu là Cục trưởng Trương.

Một chú ba có mặt mũi ở thành phố này.

Đây đều là người của Ngô Phong.

Mạng giao thiệp mà ông ta lấy làm kiêu ngạo.

“Chú Ngô, là thằng nhóc này đúng không? Nhìn xem cháu xử nó thế nào? Trần lấy côn điện từ bên hông ra tay với Dương Kiến Nghiêm.

“Dừng tay!”.

Ngô Phong ngăn cản Trần, sau đó nhìn Dương Kiển Nghiêm nói với vẻ kiêu ngạo: “Dương Kiến Nghiêm, cậu biết không? Cậu tới thành phố này là quyết định sai lầm nhất” 

“Cậu không đợi Vương Kim Siêng tới sao?” 

Rất hiển nhiên, Ngô Phong cho rằng Dương Kiến Nghiêm dám tới thành phố gây chuyện nhất định là ý vào Vương Kim Siêng ở Hải Kinh. 

“Tôi cho cậu biết, đừng nói là Vương Kim Siêng, hôm nay cho dù thị trưởng của Đông Hải tới đây thì cũng phải nói chuyện khách sáo với tôi!”. 

Ngô Phong nhấn mạnh, sắc mặt âm trầm: “Quỳ xuống! Quỳ xuống thì tôi sẽ tha cho cái mạng chó của cậu!” 

“Cục trưởng Trương, ông còn dẫn theo người của quân khu sao? Thật là lợi hại, tôi sẽ nhớ kỹ nhân tình này của ông Ngô Phong cười cười nói với Cục trưởng Trương.

Có được người bạn thân này thật là xứng đáng, quả nhiên quen biết người trong quân khu rất có thể diện” 

“Không phải tôi” Cục trưởng Trương ngơ ngác.

“Hả? Vậy bọn họ là ai?” Ngô Phong có chút ngây người. 

“Các người ở đây làm gì? Chỗ này đang thi hành công vụ! Người không phận sự không được vào đây!” Người của Cục trưởng Trương cũng đã kéo dây ngăn cản, thấy đám người Côn Lăng Thiên đi tới thì lập tức tiến lên trước lạnh lùng xua đuổi. 

Image removed.

.

Chiến Thần Ngạo ThếTác giả: 330Truyện Đô Thị, Truyện Sủng"Tôi phải đi rồi." Nước ngoài, trước một đại điện hùng vĩ, người đàn ông và người dưới của mình nói lời tạm biệt cuối cùng. Trên biển hiệu được rèn đúc bằng ngọc lưu ly, ba chữ: "Điện Chiến Thần" phát ra ánh vàng lóng lánh. "Đại ca thực sự muốn đi sao?" Một thanh niên đi lên trước, trong mắt đều là vẻ không nỡ. "Phải đi rồi" Ánh mắt người đàn ông hoảng hốt, ký ức được phủ bụi lập tức lại mở ra. Năm năm trước, anh không quan tâm vợ giữ mình lại, rời khỏi Hải Kinh, ly biệt quê hương. Tham quan, xuất ngũ, tham gia lính đánh thuê cho đến tận bây giờ. Ba chữ Điện Chiến Thần trở thành tổ chức số một số hai thế giới, tài sản vô số. Trong điện ngoài anh thì còn mười hai chiến thần nữa, tùy tiện chọn một cũng có thể làm cho người ta nghe mà sợ mất mật. Có thể nói bây giờ anh đang ở trong thời kỳ đỉnh cao. Lúc này rời đi thì đúng là làm cho người ta không khỏi tiếc hận. "Nhóc Tư, tin tức tôi bảo cậu điều tra đã có chưa?" "Tra được rồi đại ca ạ. Sau khi anh rời khỏi thành phố Hải Kinh, chị dâu… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trong mấy chiếc xe cảnh sát có mười mấy cảnh sát mang theo súng bước xuống.  Bên này vừa nói xong, xa xa bên kia đã có hơn mười chiếc Mercedes ngay ngắn chỉnh tề chạy tới. Đoàn xe dừng lại, một lão giả tóc hoa râm được người dìu đỡ chống quải trường đi tới. “Ngô Phong, có chuyện gì vậy? Còn bảo chú phải tự mình đến đây “Chú ba, cực khổ rồi.” Ngô Phong nói.“Chú mang đến cho cháu khoảng một trăm người”.Chú ba khoát tay.Trong xe Mercedes sau lưng, một đám đàn ông mặc đồ Tây, cầm cân điện đi xuống.!Xếp thành từng hàng ngang đứng ở phía trước. Trong nháy mắt, bao gồm cả mười mấy cảnh sát, còn có một đoàn người xấp xỉ một trăm, ước chừng là hơn trăm người. Dẫn đầu là Cục trưởng Trương.Một chú ba có mặt mũi ở thành phố này.Đây đều là người của Ngô Phong.Mạng giao thiệp mà ông ta lấy làm kiêu ngạo.“Chú Ngô, là thằng nhóc này đúng không? Nhìn xem cháu xử nó thế nào? Trần lấy côn điện từ bên hông ra tay với Dương Kiến Nghiêm.“Dừng tay!”.Ngô Phong ngăn cản Trần, sau đó nhìn Dương Kiển Nghiêm nói với vẻ kiêu ngạo: “Dương Kiến Nghiêm, cậu biết không? Cậu tới thành phố này là quyết định sai lầm nhất” “Cậu không đợi Vương Kim Siêng tới sao?” Rất hiển nhiên, Ngô Phong cho rằng Dương Kiến Nghiêm dám tới thành phố gây chuyện nhất định là ý vào Vương Kim Siêng ở Hải Kinh. “Tôi cho cậu biết, đừng nói là Vương Kim Siêng, hôm nay cho dù thị trưởng của Đông Hải tới đây thì cũng phải nói chuyện khách sáo với tôi!”. Ngô Phong nhấn mạnh, sắc mặt âm trầm: “Quỳ xuống! Quỳ xuống thì tôi sẽ tha cho cái mạng chó của cậu!” “Cục trưởng Trương, ông còn dẫn theo người của quân khu sao? Thật là lợi hại, tôi sẽ nhớ kỹ nhân tình này của ông Ngô Phong cười cười nói với Cục trưởng Trương.Có được người bạn thân này thật là xứng đáng, quả nhiên quen biết người trong quân khu rất có thể diện” “Không phải tôi” Cục trưởng Trương ngơ ngác.“Hả? Vậy bọn họ là ai?” Ngô Phong có chút ngây người. “Các người ở đây làm gì? Chỗ này đang thi hành công vụ! Người không phận sự không được vào đây!” Người của Cục trưởng Trương cũng đã kéo dây ngăn cản, thấy đám người Côn Lăng Thiên đi tới thì lập tức tiến lên trước lạnh lùng xua đuổi. .

Chương 115: Ôi Hoá Ra Là Quân Nhân