Tác giả:

"Tôi phải đi rồi." Nước ngoài, trước một đại điện hùng vĩ, người đàn ông và người dưới của mình nói lời tạm biệt cuối cùng. Trên biển hiệu được rèn đúc bằng ngọc lưu ly, ba chữ: "Điện Chiến Thần" phát ra ánh vàng lóng lánh. "Đại ca thực sự muốn đi sao?" Một thanh niên đi lên trước, trong mắt đều là vẻ không nỡ. "Phải đi rồi" Ánh mắt người đàn ông hoảng hốt, ký ức được phủ bụi lập tức lại mở ra. Năm năm trước, anh không quan tâm vợ giữ mình lại, rời khỏi Hải Kinh, ly biệt quê hương. Tham quan, xuất ngũ, tham gia lính đánh thuê cho đến tận bây giờ. Ba chữ Điện Chiến Thần trở thành tổ chức số một số hai thế giới, tài sản vô số. Trong điện ngoài anh thì còn mười hai chiến thần nữa, tùy tiện chọn một cũng có thể làm cho người ta nghe mà sợ mất mật. Có thể nói bây giờ anh đang ở trong thời kỳ đỉnh cao. Lúc này rời đi thì đúng là làm cho người ta không khỏi tiếc hận. "Nhóc Tư, tin tức tôi bảo cậu điều tra đã có chưa?" "Tra được rồi đại ca ạ. Sau khi anh rời khỏi thành phố Hải Kinh, chị dâu…

Chương 123: Các Người Không Thể Đi

Chiến Thần Ngạo ThếTác giả: 330Truyện Đô Thị, Truyện Sủng"Tôi phải đi rồi." Nước ngoài, trước một đại điện hùng vĩ, người đàn ông và người dưới của mình nói lời tạm biệt cuối cùng. Trên biển hiệu được rèn đúc bằng ngọc lưu ly, ba chữ: "Điện Chiến Thần" phát ra ánh vàng lóng lánh. "Đại ca thực sự muốn đi sao?" Một thanh niên đi lên trước, trong mắt đều là vẻ không nỡ. "Phải đi rồi" Ánh mắt người đàn ông hoảng hốt, ký ức được phủ bụi lập tức lại mở ra. Năm năm trước, anh không quan tâm vợ giữ mình lại, rời khỏi Hải Kinh, ly biệt quê hương. Tham quan, xuất ngũ, tham gia lính đánh thuê cho đến tận bây giờ. Ba chữ Điện Chiến Thần trở thành tổ chức số một số hai thế giới, tài sản vô số. Trong điện ngoài anh thì còn mười hai chiến thần nữa, tùy tiện chọn một cũng có thể làm cho người ta nghe mà sợ mất mật. Có thể nói bây giờ anh đang ở trong thời kỳ đỉnh cao. Lúc này rời đi thì đúng là làm cho người ta không khỏi tiếc hận. "Nhóc Tư, tin tức tôi bảo cậu điều tra đã có chưa?" "Tra được rồi đại ca ạ. Sau khi anh rời khỏi thành phố Hải Kinh, chị dâu… Vậy là cô bé chạy ào tới, nhào vào lòng Dương Kiến Nghiêm. "Bố! Bố đến rồi!”.  "Lam Linh, con gái ngoan, để bố xem nào, con không sao chứ?” Dương Kiến Nghiêm ôm Lam Linh, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng đến phát điên, đến bây giờ anh vẫn không dám tin. Mặt anh không ngừng cọ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Lam Linh. "Bố, bao lâu rồi bố không cạo râu hả?” Lam Linh tủi thân nói. !"Lam Linh, bố đến trễ, khiến con phải chịu ấm ức rồi” Dương Kiến Nghiêm ôm Lam Linh không muốn buông tay.Không có chuyện gì khiến anh vui vẻ hơn so với chuyện Lam Linh còn sống. "Lam Linh không ấm ức" Lam Linh lắc đầu."Lam Linh có sợ không?" "Lúc đầu con hơi sợ, hôm qua cái chú xấu xa kia trói con trên giường rồi đẩy con vào một căn phòng màu trắng, có điều sau đó thì không sợ nữa” Lam Linh giải thích. "Vì sao vậy?” "Bởi vì người ở trong căn phòng màu trắng là cậu của Lam Linh.Bố, có phải là cậu chết rồi không?” "Hả? Sao con lại nói như vậy?” "Sắc mặt của cậu rất xấu, cậu còn nói Lam Linh rất đáng yêu, sao cậu có thể dùng mạng của Lam Linh để đổi lấy mạng sống của mình được chứ.Cậu nói như vậy có phải là vì cậu sắp chết không?” Lam Linh còn quá nhỏ, có rất nhiều chuyện con bé không thể hiểu cho nên chỉ có thể nói ra một cách đại khái, mơ hồ. "Cậu không chết, cậu chỉ đến một nơi rất xa thôi” Dương Kiến Nghiêm muốn dẫn Lam Linh đi nhưng lại bị cô giáo Hà kia ngăn cản bởi bà cụ giao người cho cô ta, bây giờ người bị dẫn đi là do cô ta thất trách. Đúng lúc này, Lam Linh kéo tay Côn Lăng Thiên đi tới."Làm sao vậy Lam Linh?" "Đột nhiên con nhớ ra, ngày hôm qua khi con rời đi, cậu có đưa cho con một bức thư, nói con đưa cho mẹ” Trong tay Lam Linh cầm một lá thư. Dương Kiến Nghiêm nhận lấy bức thư, mở ra. "Chị gái thân mến, tuy chúng ta chưa từng gặp mặt nhưng em vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại của chị, cũng có thể đây chính là quan hệ máu mủ tình thâm. Nhà họ Ngô trọng nam khinh nữ nên chị mới bị đem đi cho người khác, những năm này chị chịu khổ rồi.Có lẽ là đây báo ứng của nhà họ Ngô bởi ngoài em ra, bốn người con trai của bà nội đều sinh con gái, mà em thì lại sắp chết rồi.Em sợ chết lắm nhưng khi em biết họ muốn dùng trái tim của chị để đổi lấy mạng sống của em, em đã cự tuyệt.Nhà họ Ngô và bố mẹ đã nợ chị rất nhiều, nếu lại dùng mạng của chị để đổi lấy mạng của em thì người hay thần cũng sẽ tức giận.Cho dù em có sống tiếp thì cả đời này trong lòng cũng bất an.Cho nên em lựa chọn thản nhiên đối mặt với cái chết.Bà nội mắng em là mềm lòng, nói em không có khí phách của một người đàn ông nhưng em cảm thấy chuyện này không có gì là không tốt cả..

Vậy là cô bé chạy ào tới, nhào vào lòng Dương Kiến Nghiêm. 

"Bố! Bố đến rồi!”.  "Lam Linh, con gái ngoan, để bố xem nào, con không sao chứ?” Dương Kiến Nghiêm ôm Lam Linh, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng đến phát điên, đến bây giờ anh vẫn không dám tin. 

Mặt anh không ngừng cọ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Lam Linh. 

"Bố, bao lâu rồi bố không cạo râu hả?” Lam Linh tủi thân nói. 

!"Lam Linh, bố đến trễ, khiến con phải chịu ấm ức rồi” 

Dương Kiến Nghiêm ôm Lam Linh không muốn buông tay.

Không có chuyện gì khiến anh vui vẻ hơn so với chuyện Lam Linh còn sống. 

"Lam Linh không ấm ức" Lam Linh lắc đầu.

"Lam Linh có sợ không?" 

"Lúc đầu con hơi sợ, hôm qua cái chú xấu xa kia trói con trên giường rồi đẩy con vào một căn phòng màu trắng, có điều sau đó thì không sợ nữa” Lam Linh giải thích. 

"Vì sao vậy?” 

"Bởi vì người ở trong căn phòng màu trắng là cậu của Lam Linh.

Bố, có phải là cậu chết rồi không?” 

"Hả? Sao con lại nói như vậy?” 

"Sắc mặt của cậu rất xấu, cậu còn nói Lam Linh rất đáng yêu, sao cậu có thể dùng mạng của Lam Linh để đổi lấy 

mạng sống của mình được chứ.

Cậu nói như vậy có phải là vì cậu sắp chết không?” 

Lam Linh còn quá nhỏ, có rất nhiều chuyện con bé không thể hiểu cho nên chỉ có thể nói ra một cách đại khái, mơ hồ. 

"Cậu không chết, cậu chỉ đến một nơi rất xa thôi” Dương Kiến Nghiêm muốn dẫn Lam Linh đi nhưng lại bị cô giáo Hà kia ngăn cản bởi bà cụ giao người cho cô ta, bây giờ người bị dẫn đi là do cô ta thất trách. 

Đúng lúc này, Lam Linh kéo tay Côn Lăng Thiên đi tới.

"Làm sao vậy Lam Linh?" 

"Đột nhiên con nhớ ra, ngày hôm qua khi con rời đi, cậu có đưa cho con một bức thư, nói con đưa cho mẹ” Trong tay Lam Linh cầm một lá thư. 

Dương Kiến Nghiêm nhận lấy bức thư, mở ra. 

"Chị gái thân mến, tuy chúng ta chưa từng gặp mặt nhưng em vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại của chị, cũng có thể đây chính là quan hệ máu mủ tình thâm. 

Nhà họ Ngô trọng nam khinh nữ nên chị mới bị đem đi cho người khác, những năm này chị chịu khổ rồi.

Có lẽ là đây báo ứng của nhà họ Ngô bởi ngoài em ra, bốn người con trai của bà nội đều sinh con gái, mà em thì lại sắp chết rồi.

Em sợ chết lắm nhưng khi em biết họ muốn dùng trái tim của chị để đổi lấy mạng sống của em, em đã cự tuyệt.

Nhà họ Ngô và bố mẹ đã nợ chị rất nhiều, nếu lại dùng mạng của chị để đổi lấy mạng của em thì người hay thần cũng sẽ tức giận.

Cho dù em có sống tiếp thì cả đời này trong lòng cũng bất an.

Cho nên em lựa chọn thản nhiên đối mặt với cái chết.

Bà nội mắng em là mềm lòng, nói em không có khí phách của một người đàn ông nhưng em cảm thấy chuyện này không có gì là không tốt cả..

Chiến Thần Ngạo ThếTác giả: 330Truyện Đô Thị, Truyện Sủng"Tôi phải đi rồi." Nước ngoài, trước một đại điện hùng vĩ, người đàn ông và người dưới của mình nói lời tạm biệt cuối cùng. Trên biển hiệu được rèn đúc bằng ngọc lưu ly, ba chữ: "Điện Chiến Thần" phát ra ánh vàng lóng lánh. "Đại ca thực sự muốn đi sao?" Một thanh niên đi lên trước, trong mắt đều là vẻ không nỡ. "Phải đi rồi" Ánh mắt người đàn ông hoảng hốt, ký ức được phủ bụi lập tức lại mở ra. Năm năm trước, anh không quan tâm vợ giữ mình lại, rời khỏi Hải Kinh, ly biệt quê hương. Tham quan, xuất ngũ, tham gia lính đánh thuê cho đến tận bây giờ. Ba chữ Điện Chiến Thần trở thành tổ chức số một số hai thế giới, tài sản vô số. Trong điện ngoài anh thì còn mười hai chiến thần nữa, tùy tiện chọn một cũng có thể làm cho người ta nghe mà sợ mất mật. Có thể nói bây giờ anh đang ở trong thời kỳ đỉnh cao. Lúc này rời đi thì đúng là làm cho người ta không khỏi tiếc hận. "Nhóc Tư, tin tức tôi bảo cậu điều tra đã có chưa?" "Tra được rồi đại ca ạ. Sau khi anh rời khỏi thành phố Hải Kinh, chị dâu… Vậy là cô bé chạy ào tới, nhào vào lòng Dương Kiến Nghiêm. "Bố! Bố đến rồi!”.  "Lam Linh, con gái ngoan, để bố xem nào, con không sao chứ?” Dương Kiến Nghiêm ôm Lam Linh, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng đến phát điên, đến bây giờ anh vẫn không dám tin. Mặt anh không ngừng cọ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Lam Linh. "Bố, bao lâu rồi bố không cạo râu hả?” Lam Linh tủi thân nói. !"Lam Linh, bố đến trễ, khiến con phải chịu ấm ức rồi” Dương Kiến Nghiêm ôm Lam Linh không muốn buông tay.Không có chuyện gì khiến anh vui vẻ hơn so với chuyện Lam Linh còn sống. "Lam Linh không ấm ức" Lam Linh lắc đầu."Lam Linh có sợ không?" "Lúc đầu con hơi sợ, hôm qua cái chú xấu xa kia trói con trên giường rồi đẩy con vào một căn phòng màu trắng, có điều sau đó thì không sợ nữa” Lam Linh giải thích. "Vì sao vậy?” "Bởi vì người ở trong căn phòng màu trắng là cậu của Lam Linh.Bố, có phải là cậu chết rồi không?” "Hả? Sao con lại nói như vậy?” "Sắc mặt của cậu rất xấu, cậu còn nói Lam Linh rất đáng yêu, sao cậu có thể dùng mạng của Lam Linh để đổi lấy mạng sống của mình được chứ.Cậu nói như vậy có phải là vì cậu sắp chết không?” Lam Linh còn quá nhỏ, có rất nhiều chuyện con bé không thể hiểu cho nên chỉ có thể nói ra một cách đại khái, mơ hồ. "Cậu không chết, cậu chỉ đến một nơi rất xa thôi” Dương Kiến Nghiêm muốn dẫn Lam Linh đi nhưng lại bị cô giáo Hà kia ngăn cản bởi bà cụ giao người cho cô ta, bây giờ người bị dẫn đi là do cô ta thất trách. Đúng lúc này, Lam Linh kéo tay Côn Lăng Thiên đi tới."Làm sao vậy Lam Linh?" "Đột nhiên con nhớ ra, ngày hôm qua khi con rời đi, cậu có đưa cho con một bức thư, nói con đưa cho mẹ” Trong tay Lam Linh cầm một lá thư. Dương Kiến Nghiêm nhận lấy bức thư, mở ra. "Chị gái thân mến, tuy chúng ta chưa từng gặp mặt nhưng em vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại của chị, cũng có thể đây chính là quan hệ máu mủ tình thâm. Nhà họ Ngô trọng nam khinh nữ nên chị mới bị đem đi cho người khác, những năm này chị chịu khổ rồi.Có lẽ là đây báo ứng của nhà họ Ngô bởi ngoài em ra, bốn người con trai của bà nội đều sinh con gái, mà em thì lại sắp chết rồi.Em sợ chết lắm nhưng khi em biết họ muốn dùng trái tim của chị để đổi lấy mạng sống của em, em đã cự tuyệt.Nhà họ Ngô và bố mẹ đã nợ chị rất nhiều, nếu lại dùng mạng của chị để đổi lấy mạng của em thì người hay thần cũng sẽ tức giận.Cho dù em có sống tiếp thì cả đời này trong lòng cũng bất an.Cho nên em lựa chọn thản nhiên đối mặt với cái chết.Bà nội mắng em là mềm lòng, nói em không có khí phách của một người đàn ông nhưng em cảm thấy chuyện này không có gì là không tốt cả..

Chương 123: Các Người Không Thể Đi